Saved Font

Trước/161Sau

Nữ Oa Nhật Kí

Chương 157: Khoảng cách của vạn năm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Con hồ ly đực đang “sùng bái tiền bối cao nhân am hiểu bày trận” bị ông chú ma quỉ nhéo lỗ tai mắng xối xả, một bộ tư thế ‘cha vợ cùng con rể yêu nhau giết nhau’ tiêu chuẩn.

Đại đa số người làm cha đều sẽ không thích thằng đàn ông thối tha đến bắt cóc con gái rượu bảo bối nhà mình, càng đừng nói kẻ này còn là một con hồ ly….Có lẽ là phát hiện con hồ ly này không tà ác giả dối như trong tưởng tượng, thái độ mắng người của ông chú quỉ tuy ác liệt, cảm xúc kích động, nhưng hắc khí trên người lại tiêu tán một chút.

Đường Cần từ lúc nãy vẫn luôn yên tĩnh dán trong góc tường trong trạng thái hóa đá, lặng lẽ quan sát quá trình Phục Hy chỉ đạo hồ ly thăng cấp mê trận, cho tới khi Phong Tiểu Tiểu quay lại mới hoàn hồn, thừa dịp sự chú ý của đám người bị ông chú quỉ thu hút, vội cọ đến lắp bắp: “Này này, đây là chồng cô mà anh Dương nói đó hả?”

Xà văn xanh thẫm, mẹ ruột của Nhị Lang Thần tiếp đón….Đâu có giống vị Phong tiên sinh cậu mình đề cập qua chút nào đâu.

Hơn nữa trong sự kiện cướp lại bình gốm, Dương Nghiễn đã giải thích, Đường Cần tạm hiểu được vị này bề ngoài chỉ cỡ đồng trang lứa với mình vốn che dấu tung tích—giờ ngay cả Phục Hy cũng đi ra, tiết tấu này chẳng lẽ là dấu hiệu thần tiên muốn chiếm lĩnh Địa Cầu?!

Đúng là vì bỗng nhiên ngộ tới điểm này, cho nên vừa rồi lúc đối phương đến mới có thể dọa Đường Cần sợ tới mức nép sát góc tường.

Bản thân Phục Hy chính là thủy tổ của bát quái trận đồ, đối với các loại trận pháp đương nhiên cũng cực kì tinh thông. Cho nên sau khi tìm đến nơi này, thấy có con tiểu yêu biết bố trí mê trận cũng hứng thú chỉ điểm vài câu, đối với kẻ phàm nhân là Đường Cần lại không để vào trong mắt, xem là bối cảnh trực tiếp bỏ qua.

Nhưng hiện tại nghe lời này của Đường Cần, đại thần nhất thời cảm thấy có chút hảo cảm, vừa lòng quay đầu cười nhẹ: “Không tồi, ta đúng là phu quân của tiểu Oa.”

Phong Tiểu Tiểu giả chết dưới ánh mắt kinh ngạc của tiểu Hắc, tình huống này cô có nói gì cũng sai, dứt khoát không tiếp.

Bước đầu tiên để bồi dưỡng tình cảm chính là tiếp xúc.

Chuyện ông chú quỉ cùng con hồ ly đực là vấn đề cá nhân, không cần nhiều người vây xem, để lại 1 tiểu Hắc canh chừng, một Đường Cần canh nhà là đủ. Phục Hy nghe theo chỉ đạo trong cuộc tọa đàm tâm lý tình yêu của Trương Tam tối qua, lôi kéo Phong Tiểu Tiểu ra đường đi dạo.

Cụ thể tán gẫu cái gì trước không nói, dù sao cũng phải tiêu trừ một chút xảm giác xa lạ mấy vạn năm không gặp….Trương Tam đã nói, trí nhớ con người là nhân tố quan trọng nhất hình thành nên nhân cách. Một người từng trải qua điều gì, trong quá trình đó lại tạo nên tính cách như thế nào, những thứ ấy đều là nguyên nhân chính yếu làm nên điều khác biệt của một cá nhân, về phần bề ngoài cùng linh hồn vân vân đều xếp đằng sau.

Bề ngoài không quan trọng vì nó rất đơn bạc, linh hồn không quan trọng vì nó rất mờ ảo.

Tựa như Trương Tam cùng Dương Nghiễn, bọn họ không có khả năng khôi phục hình thức sống chung như lúc còn ở Thiên Đình, Phục Hy cùng Nữ Oa chưa khôi phục trí nhớ thời Hồng Hoang cũng không thể lập tức tiến vào hình thức ân ân ái ái dắt tay qui ẩn….Trên thực tế, cho dù Phong Tiểu Tiểu có khôi phục trí nhớ cũng vậy, bởi vì nhân cách độc lập của đối phương đã được hình thành trong hai mươi năm này, khôi phục trí nhớ cùng lắm là “nhớ tới” mà không phải là “thay thế”…

Phong Tiểu Tiểu không có ý kiến gì với yêu cầu ra ngoài dạo một chút của Phục Hy, nếu không có gì uy hiếp, cô cũng có thể xem đối phương như đồng nghiệp khác mà đối đãi. Mà theo cách nói của đối phương, thử tiếp xúc một chút….Kì thật đối với cuộc sống sau này chung đụng cũng có lợi.

Vì thế hai người ở mặt nào đó đạt chung nhận thức, cùng nhau đi dạo….

Kì thật cũng chỉ là kẻ nửa mùa trong tình yêu – Trương Tam đi đằng sau hai người, vẻ mặt mơ hồ không hiểu lắm tình huống hiện tại. Hai kẻ tri kỉ viễn cổ đi dạo tăng tình cảm mang mình theo làm gì?! Chẳng lẽ Phục Hy muốn mình chỉ đạo từ xa? Này không khoa học, chỉ nghe nói hẹn hò mang theo bóng đèn, chưa nghe nói hẹn hò mang theo đạo diễn.

Về phần nói Phong Tiểu Tiểu….Trương Tam có chút vi diệu cùng rối rắm, phỏng chừng vị này mang mình theo cũng chỉ vì muốn phủi sạch quan hệ, ví dụ như nói tránh cho tình trạng cô nam quả nữ đi riêng vân vân, lúc này có bên thứ ba ở đây thì có thể thuận lí thành chương uyển chuyển đẩy sạch.

Đối mặt tổ hợp vợ chồng bằng mặt không bằng lòng như vậy, Trương Tam thật rất muốn chạy xa một chút né khỏi trung tâm bãi mìn, nhưng bất đắc dĩ thấp cổ bé họng không có quyền biểu quyết. Lỡ như qua một lát Phục Hy đi tới đi tới muốn năm cái tay hay hôn cái miệng gì gì đó, mà Nữ Oa lại lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, vậy thì lúc đó mình nên xông lên hỗ trợ cách ly hay xông lên hỗ trợ ấn vào?!

Vợ chồng cấp tổ thần đấu tranh loại tiểu tiên như cô chỉ có thể làm vật hy sinh! Cầu buông tha!

Đằng xa Trương Tam rối rắm hộc máu, đằng trước thì Phong Tiểu Tiểu cùng Phục Hy lại giữ 1 cục diện yên tĩnh đến quỉ dị.

“Mấy vạn năm không thấy, nàng thấy lạ với ta rất nhiều?”

Phục Hy đột nhiên ra tiếng, dọa Phong Tiểu Tiểu đang suy nghĩ vẩn vơ giật mình. Sửng sốt, Phong Tiểu Tiểu ngơ ngẩn trong nháy mắt, sau một lúc mới nhận ra đối phương đang nói chuyện với mình: “….Mới lạ cũng là bình thường, như anh nói đã mấy vạn năm không gặp, lại nói tôi cũng không có trí nhớ…”

Người đàn ông tuấn mĩ bên cạnh nhìn đằng trước không chớp mắt, tuy rằng nói chuyện với Phong Tiểu Tiểu lại làm cho cô có loại cảm giác đối phương đang nhìn xuyên qua mình mà nói chuyện với người khác.

“Cũng đúng.” Phục Hy thản nhiên gật đầu, cười cười, tựa hồ chấp nhận cách nói này.

Phong Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở phào, cảm giác hôm nay Phục Hy thân thiện hơn, hết căng thẳng, lá gan tự nhiên cũng lớn không ít, Phong Tiểu Tiểu muốn sớm nói với đối phương ý tưởng của mình, bước đầu đạt được nhận thức chung: “Kỳ thật tôi cảm thấy giữa chúng ta có thể có chút hiểu lầm. Ví dụ như nói quan hệ vợ chồng lúc trước…”

Nói tới đây, Phong Tiểu Tiểu lại mất tự nhiên một chút, sau đó đè xuống cảm giác rối rắm tiếp tục: “Theo góc độ khác mà nói, người kết hôn với anh là tôi, nhưng kì thật đó cũng không phải là tôi. Từ sinh ra tới giờ, trong trí nhớ của tôi hoàn toàn không có sự tồn tại của anh, đột nhiên ở đâu chạy ra một ông chồng thật sự khó nhận. Lại nói không có giấy hôn thú….Kỳ thật anh cảm giác được phải không? Tôi đã không phải là Nữ Oa mà anh biết, tôi…”

“Nàng chính là Nữ Oa.” Phục Hy đánh gãy ngữ khí lại thật kiên quyết: “Tuy mất đi trí nhớ, nhưng điểm này là không sai, nàng chỉ quên mà thôi.”

“…” Nghẹn một cái, Phong Tiểu Tiểu tiếp tục: “Cho dù tôi là, nhưng tính cách cũng không giống nhau chứ?! Kì thật chỉ chuyện này đã chứng minh tôi đã không….”

“Một chút cũng không thay đổi!!” Lại là khẩu khí nhạt nhẽo mà kiên quyết, Phục Hy nhẹ liếc mắt qua, Phong Tiểu Tiểu kì dị phát hiện chính mình tựa hồ nhìn ra trong ánh mắt của đối phương một chút bất đắc dĩ cùng dung túng: “Nàng cho rằng bản thân thần thánh như đám phàm nhân hay ca tụng?!”

“….Không, không phải sao?”

Phong Tiểu Tiểu lập tức có loại cảm giác rối rắm vi diệu, tuy rằng chưa từng cảm thấy được tính cách của mình không tốt, tuy rằng cũng dần chấp nhận chuyện mình là Nữ Oa chuyển thế, nhưng dù sao cũng là chịu ảnh hưởng của nền giáo dục hiện đại mà lớn lên, khiến cô tin rằng Nữ Oa chính là mình, cái này có phải hay không rất…

“Không tin?” Biểu tình của Phục hy vặn vẹo trong nháy mắt, sau đó trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng: “….Lúc nàng ngủ thích lăn lộn khắp nơi, ăn cơm luôn để món thích nhất cuối cùng mới động đến, khi ta không cẩn thận chạm đũa vào là có thể dùng đuôi quật ta từ trong phòng ra ngoài, tắm rửa nhất định phải gội đầu trước sau đó mới….”

“Đủ rồi đủ rồi, vậy là đủ rồi!!” Phong Tiểu Tiểu muốn quì, lại để đối phương nói tiếp, nội dung tuyệt đối là 18+.

Mấy cái tật trong miệng đối phương quả thật y mình như đúc. Tuy rằng trong quá trình lớn lên mười mấy năm qua đã sửa lại một ít, ví dụ như không chịu được người khác chạm vào đồ ăn, nhưng mấy cái khác thật đúng là vững không chạy đi đâu được, làm cô một chút liền tin bản thân cùng đối phương thực ở chung với nhau đã nhiều năm.

Trương Tam vãnh tai tò mò muốn nghe thử hai người phía trước đang nói cái gì mà không khí đột nhiên lại trở nên hòa hợp, đáng tiếc Phục Hy sớm đã phòng bị cái bóng đèn là cô, từ lúc ra cửa đã mở ra một tầng kết giới, không chỉ ngăn đàn quỉ nhiệt tình chào hỏi Phong Tiểu Tiểu ở bên ngoài, mà còn có thể khiến cuộc đối thoại không bị người khác nghe lén.

“Tin?” Phục hy cong khóe môi, quay đầu tiếp tục bình tĩnh bước chậm: “Đối với nàng mà nói có lẽ ta còn thực xa lạ, nhưng đối với ta, từ viễn cổ đến bây giờ…nàng vẫn là thê tử của ta.”

“…”

Đột nhiên có loại cảm giác áy náy thật quỉ dị, Phong Tiểu Tiểu gượng cười, nhanh chóng dời đi cái đề tài xấu hổ này: “Mấy chuyện đó nói sau, đúng rồi, khóe mắt của anh vì sao có xà văn?”

“Này?” Phục Hy sờ hoa văn màu xanh nơi khóe mắt, cười cười: “Đây là phong ấn.”

“???”

Thấy vẻ mặt cầu giải thích của Phong Tiểu Tiểu, Phục Hy chiều lòng đối phương tránh qua đề tài trầm trọng lúc nãy: “Nói ra thành sự thât, những lời này nàng có biết chứ?”

“Đại khái.”

“Ta và nàng đều là tổ thần sáng thế, cho nên nặn đất có thể tạo người, nói ra trở thành qui tắc.” Phục Hy vươn ngón tay, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào mi tâm Phong Tiểu Tiểu: “Mỗi một lời chúng ta nói ra đều có lực lượng thực hiện. Nếu không áp chế, chúng ta cũng chỉ có thể như Bàn Cổ mà hóa thân thành thế giới, bởi vì mặc dù không phải cố ý vận dụng thần thông, nhưng mỗi một lời của chúng ta cũng sẽ ảnh hưởng đến trời đất….Ở nơi này, nàng cũng từng có hoa văn như ta.”

Phong Tiểu Tiểu có chút hiểu ra: “Tựa như Thượng Đế nói phải có ánh sáng vì thế thế giới có ánh sáng?”

“Thượng Đế?” Phục Hy thu hồi ngón tay, nhíu mày: “Đó là kẻ nào dám tranh công đức sáng thế của chúng ta?”

“…”

Phong Tiểu Tiểu lệ rơi, mấy vạn năm thật không phải chém gió, mình cũng đối phương đúng là nói chuyện không hợp!!

Trước/161Sau

Theo Dõi Bình Luận