Saved Font

Trước/161Sau

Nữ Oa Nhật Kí

Chương 37: Nghị định

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bắt yêu…Nghiêm khắc mà nói cái này căn bản không nằm trong phạm vi kiêm chức của Phong Tiểu Tiểu. Đương nhiên, vốn từ sớm cô đã không thể hiểu công tác của mình là cái gì rồi. Theo lí thuyết thì là chủ cửa hàng đồ gốm, nói thực tế lại chuyên đi thu thập pháp thân tàn hồn của chư thần. Một khi đã như vậy, suy ra lâu lâu đi bắt yêu kì thật cũng không có gì to tát, dù sao xã hội hiện đại cũng lưu hành SOHO(*) thôi, phát triển toàn diện mới là hợp thời…

(*) SOHO: Vốn là tên của một thành phố Lower Manhattan thuộc thành phố Newyork, ngày nay nó được biết đến với sự thương mại hóa kết hợp pha trộn giữa các cửa hàng mua sắm và kiến trúc gang cổ điển tạo nên sự thu hút lớn đối với khách du lịch trên toàn thế giới. Chúng ta có thể hiểu ý nghĩa của Soho như là một sự phát triển đa dạng.

“Nói trước tình huống gì đi đã.” Phong Tiểu Tiểu thả chén đũa, ngồi vào một bên sô pha hỏi một chút tình hình. Dương Nghiễn cùng Khương Lễ dù sao cũng rảnh rỗi, vừa ăn vừa nghe kể chuyện xưa.

Ba côn đồ ở bên cạnh do dự một chút, rốt cuộc mới mở miệng nói chuyện.

Sau khi trải qua sự kiện chết đi sống lại, thái độ nguyên bản của ba côn đồ với nhân sinh cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất. Vốn tưởng rằng thần thoại chỉ là bịa đặt xa xôi, không ngờ sự thật so với nhận thức của mình càng huyền huyễn.

Đã có thần tiên quỉ quái, như vậy giả thiết công đức thiện ác cũng sẽ không phải là tin đồn vô căn cứ, tuy rằng ba côn đồ chết đi cũng không nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết, nhưng cũng không có chứng cứ chứng minh âm tào địa phủ không tồn tại, có cái nhận thức này làm điều kiện tiên   quyết, ba côn đồ đương nhiên phải thay đổi triệt để, quyết chí làm người tốt…Đương nhiên, khả năng muốn bọn họ lễ phép thân mật ngũ giảng tứ mĩ(**) là không lớn bao nhiêu, nhưng chỉ cần không làm chuyện xấu, lâu lâu nhổ một bãi nước bọt thì vẫn không đến mức bị kéo vào vạc dầu…

(**)Ngũ giảng tứ mĩ: chú thích chương 13

Sau khi được thả ra, chuyện đầu tiên ba côn đồ làm là hù dọa từng đứa từng đứa đã châm lửa đốt nhà mình, hù đến khi người ta tưởng oan hồn đòi mạng, cấp tốc khăn gói về quê thề không trở lại thành thị một bước, sau đó lại ăn nhậu một bữa với đồng bọn khác chưa rõ sự việc đã xảy ra, xem như chấm dứt chuyện cũ, chậu vàng rửa tay. Kế tiếp ba người nghiêm túc ngồi lại quy hoạch nhân sinh của mình, ví dụ như nên đi đâu làm, nên khôi phục quan hệ với người nào vân vân. Không ngờ công việc còn chưa tìm được, ba người lại gặp phải đàn anh đội trưởng siêu ưu tú thời trung học, lấy thái độ nhiệt tình chưa từng có lôi kéo vị đàn anh này đi ăn một bữa, lúc trước người ta nhìn ba côn đồ này cứ nghĩ là bị bám lên, không ngờ kinh hồn chưa chưa định lại nghe họ nói muốn hoàn lương?!

Căn cứ vào tinh thần giúp người làm niềm vui, đội trưởng rất vui mừng đương trường bày tỏ thái độ, nói suy nghĩ thông suốt như vậy là quay đầu là bờ, các cậu muốn làm lại một lần nữa vậy thì xem ở tình cảm đồng môn tôi sẽ giúp đỡ vân vân…Tiếp đó không khí nhiệt liệt, tiếp đó hiện trường lửa nóng, tiếp đó hai chén rượu trút xuống dỗ đội trưởng, ý nghĩ nóng lên bắt đầu phun mật xanh mật vàng.

Đội trưởng này không phải người bản thị, tốt nghiệp một trường danh tiếng xong, bởi vì công tác mà một người ở lại thành phố, dựa vào tiền lương mua một bộ phòng nhỏ, trang hoàng đơn giản xong liền hoan hoan hỉ hỉ chuyển vào, tuy rằng hàng tháng có áp lực tiền phòng, nhưng cũng bởi có động lực mà hăng hái dâng cao, một lòng thăng chức tăng lương lại mua xe, qua thêm vài năm cưới bà xã lập gia đình, từ nay về sau nhân sinh hạnh phúc an cư lạc nghiệp.

Nhưng mà mọi thứ ổn ổn thỏa thỏa được ít lâu thì vài năm gần đây nhà đội trưởng liên tục xuất hiện nhiều hiện tượng lạ, ví dụ như khi đi tắm thì cảm giác dòng nước trong bồn có thứ gì đó chuyển động, ví như trong nhà bật đèn mà không có người, nửa đêm rời giường lại phát hiện ti vi mở, lại ví như có khi nhìn thấy trên sàn có vết máu uốn lượn…

Những chuyện không bình thường cứ lặp đi lặp lại, đội trưởng tự nhiên có chút sợ hãi, những điều đó hiển nhiên không thể bảo rằng ăn trộm ghé qua là có thể giải thích, như vậy câu trả lời thuyết phục nhất chính là có quỷ…Nhà đội trưởng ở nông thôn, người lớn xung quanh đều tin có ma quỉ, nghe mãi như thế, tự nhiên cũng bị tẩy não.

Mà ba côn đồ sau khi nghe xong, liên tưởng đến lời Lí Trường nói, ma quỉ ngày nay đã khó thành hình, cơ bản ly thể không bao lâu sẽ hồn phi phách tán, cho nên hoài nghi của đội trưởng cũng khó tin. Hơn nữa lúc trước đã thấy em gái Tinh Vệ, vì thế tinh quang chợt lóe, đương trường khẳng định nhà đội trưởng là có yêu quái chiếm cứ.

Ỷ vào vài phần men say, lại thêm người ta vừa mới đồng ý giúp cả bọn giới thiệu công việc, vì thế ba côn đồ cũng đương trường vỗ ngực đảm bảo tìm người giúp đội trường trừ yêu, cũng là lí do họ ở đây hôm nay…

Nghe xong tiền căn hậu quả, Phong Tiểu Tiểu gật đầu: “Nói như vậy, suy đoán của mấy cậu cũng là có cơ sở.”

Nếu là thần tiên thì pháp thân chuyển thế kia khẳng định phải có thân thể, nếu không thân thể mà tiêu, pháp thân cũng tiêu theo. Quỉ hồn cũng thế, không phải linh hồn nào cũng may mắn như ba côn đồ có được cỗ linh khí tẩm bổ mà bảo tồn được…

“Có khả năng vị đội trưởng kia cũng là pháp thân của vị thần nào đó?!” Dương Nghiễn cuối cùng cũng ăn no, lau miệng, nhấp miếng nước mới chen vào: “Đương nhiên hiện tượng ti vi tự nhiên mở ra cùng vết máu dưới sàn là khó mà giải thích, nhưng nói không chừng tình huống cũng giống như ba người bọn họ, đội trưởng trong lúc vô thức đã phóng ra linh khí bảo hộ nên con quỉ kia mới nấn ná không chịu đi?!”

“Có lí.” Phong Tiểu Tiểu lại gật đầu buồn rầu: “Như vậy ý anh là chúng ta nên đi xem?!”

“Ý của anh là đi xem cũng không mất cái gì.” Dương Nghiễn không sao cả: “Kì thật cá nhân anh đối với việc tìm kiếm thần tiên này không có hứng thú, đồng loại thì có mấy cái là đủ rồi, cho dù trùng kiến Thiên Đình anh đây cũng chả phải Ngọc Hoàng Đại Đế, làm mấy thứ này không bổ dưỡng.”

“Điều này cũng đúng.” Phong Tiểu Tiểu quay đầu hỏi: “Các cậu không nói chuyện của chúng tôi đấy chứ?”

Ba côn đồ hai mặt nhìn nhau một bộ khó xử: “…cái này…”

Phong Tiểu Tiểu thấy thế cười lạnh một tiếng, nắm tay đưa lên uy hiếp: “Nói ra rồi?!”

Ba côn đồ một đầu mồ hôi: “Kì thật bọn em cũng nói không rõ ràng, dù sao lúc ấy uống có chút hăng…Hẳn là có thể là đại khái…nói một chút nhỉ?”

“Không có gì, dù sao mặc kệ là bắt yêu hay bắt quỉ, trừ phi là thật, bằng không nếu là có người đùa dai, nhất định sẽ để lại hiện tượng không bình thường.” Dương Nghiễn sách một tiếng lắc đầu: “Nếu cuối cùng không ổn, một bao Vong Ưu tán anh đây vẫn có khả năng mua.” Hàng tồn kho của Thái Thượng Lão Quân bên kia không nhiều lắm, nhưng một bao hẳn là vẫn có thể lấy ra.

Khương Lễ đặt chén xuống, chạy đến hiến ân cần: “Tiểu Tiểu, mình đi với cậu, nếu cần cậu đưa mình một đồng, mình…”

“Đêm nay chúng ta xuất phát!” Phong Tiểu Tiểu không đợi người ta nói xong đã quyết đoán quay đầu.

Có đôi khi cô không thể hiểu nổi phương thức tư duy của vị sát thủ thế gia này—-bản thân mình vừa lên chức đại thần còn chưa kịp khinh bỉ người khác đâu, còn người ta bộ dạng này dường như đã sớm xem mạng người như chuyện vặt từ tám trăm năm trước rồi…

Trước/161Sau

Theo Dõi Bình Luận