Saved Font

Trước/80Sau

Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 27: Ta Là Người Tới Đây Đưa Các Ngươi Xuống Địa Ngục!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Những tên còn lại vô ý thức quay đầu nhìn thoáng qua đồng bọn của mình đã bị chọc mù.

Sợ hãi đến run rẩy.

Đám người liếc nhau, quay người định chạy. Lại không nghĩ rằng, còn chưa chạy được mấy bước, Cửu Hồn tựa như ma quỷ, thân hình thoắt một cái đã xuất hiện trước mặt bọn hắn, ngăn lại đường lui của bọn hắn.

Hắn trầm mặc, không hề nói chuyện.

Nhưng ánh mắt như chết chóc nhìn đám người trước mặt.

Bọn hắn bị dọa lui lại, nhưng mà phía sau liền chính là Dạ Mị, phía trước là Cửu Hồn...

Bọn hắn lập tức có cảm giác trước có sói sau có hổ, rất muốn khóc. Nhưng hai người kia chính là sát thần, bọn họ thật sự chỉ có thể đưa bọn họ đến chỗ công tử sao? Nếu bọn họ động thủ với công tử, công tử xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?

Trong lúc bọn hắn đang sốt ruột, Dạ Mị chậm rãi tới gần bọn hắn.

Dạ Mị đi ngang qua tên mắt bị mù, cả người đang lăn lộn trên mặt đất, đem chủy thủ đắt đỏ cắm trong mắt hắn rút ra, nhìn thoáng qua chủy thủ nhuộm toàn máu.

Dưới ánh mắt sợ hãi của những tên kia, nàng lạnh lùng nói: "Mùi máu tươi thật sự rất mê người, nếu không mang ta theo, kế tiếp xảy ra chuyện gì, ta không thể bảo đảm được đâu!"

Ánh mắt của nàng khiến những tên kia run rẩy.

Thần thái kinh khủng như vậy, khiến đám người này bị dọa đến cơ hồ thần chí không rõ, tất cả chỉ đều là kinh hoàng, "Phập phập" một tiếng quỳ xuống: "Đừng... Đừng giết ta, ta dẫn ngươi đi!"

"Chúng ta dẫn ngươi đi!"

Nhìn biểu hiện điên cuồng của nữ nhân này, còn cả hành động lẫn nói chuyện như mất trí của nàng, xương cốt bọn hắn đã không còn dám cứng!

Bọn hắn nói xong, từ dưới đất khó khăn đứng lên.

Nhìn về phía Dạ Mị, run rẩy nói: "Đừng, đừng giết chúng ta! Công tử bọn ta, đang ở một biệt uyển vùng ngoại ô, chúng ta dẫn ngươi đi!"

Bọn hắn nói xong, lập tức chuẩn bị ở phía trước dẫn đường.

Dạ Mị kỳ thật cũng đoán được tên công tử Tri phủ coi như vô thiên thì cũng không dám đem hài tử đưa đến phủ đệ của mình, nếu như người bị hại cầu xin một người có quyền thế, đánh đến tận cửa thì Tri phủ cũng không giữ được hắn. Cho nên nàng mới ép hỏi bọn hắn!

Quả nhiên, bọn hắn đều đang ở biệt uyển.

Dạ Mị quay đầu nhìn nam nhân kia một chút, cảm thấy nặng nề, cũng không nói ra lời nào, chỉ phun ra mấy chữ: "Chờ đi, ta sẽ cố gắng mang nàng trở về!"

Nàng nói câu này là bởi vì nàng không xác định, tiểu cô nương kia có sống hay không.

Dù sao cô nương nhỏ như vậy...

Nghĩ đến đây, nàng tức giận đến đầu ngón tay run rẩy.

Dạ Mị nhìn Cửu Hồn, lạnh lùng nói: "Ngươi dẫn hắn cùng phu nhân hắn đi xem đại phu, làm xong lại tới tìm ta."

Cửu Hồn nhìn nàng một cái, tựa hồ không nguyện ý.

Nhưng dưới đôi mắt kiên định của Dạ Mị, lại gật đầu, sau đó đỡ nam nhân trên đất lên.

Dạ Mị quay người, đi theo những người kia rời đi.

Mới đi được hai bước, âm thanh trẻ con của Cửu Hồn ở sau lưng nàng vang lên: "Nếu như ta tìm không thấy ngươi thì làm sao bây giờ?"

Dạ Mị quay đầu liếc hắn một cái, âm thanh lạnh lùng nói: "Xong xuôi đi tới phủ đệ Tri phủ, ta sẽ ở đó chờ ngươi, nếu như ngươi tới trước thì chờ ta."

Tri phủ giáo dục nhi tử không tốt , chờ nàng thu thập xong lũ súc sinh, không ngại đi giáo dục người một nhà Tri phủ một chút.

"Được." Cửu Hồn rốt cục yên tâm, đem nam nhân từ dưới đất đỡ dậy.

Dạ Mị cũng không còn ở lại, nhanh chân rời đi.

...

Đến trước cổng biệt uyển, cả đám hạ nhân đều run rẩy, chỉ vào đại môn.

Một người nói: "Đang... Đang ở bên trong..."

Dạ Mị nhanh chân bước vào của khu biệt uyển, quay đầu nhìn bọn hắn một chút: "Một người cũng không cho phép đi vào , chờ ta trở về sẽ cùng các ngươi tính sổ. Nhớ kỹ, người nào dám đi, đảm bảo không ai sẽ nhìn thấy được mặt trời ngày mai!"

Nàng nói xong liền đi vào.

Đám người kia bị dọa đến muốn khóc.

Lần này đi cũng không được, không đi cũng không được... Trong lòng cũng bắt đầu hận mình tại sao muốn giúp Trụ Vi Ngược làm ra chuyện này...

...

Sau khi Dạ Mị đi vào biệt uyển.

Một nam nhân mặc y phục màu trắng, chậm rãi đi đến cổng biệt uyển. Hắn phong thái ưu nhã, tựa như một con mèo Ba Tư. Cho dù y phục màu trắng mặc trên người hắn, cũng vẫn lộ ra khí tức yêu mị mê người như cũ, làm cho người ta run sợ.

Đó chính là Bắc Thần Tà Diễm.

Mặc kệ hắn mặc y phục màu gì, vẫn đều tuấn mỹ tà mị, nhưng cũng tựa như ác ma, khiến người ta kinh hãi.

Khóe miệng của hắn nhàn nhạt giương lên, chậm rãi nói: "Rốt cuộc cũng tìm được nàng, Diễm cũng coi như là an tâm!"

Ngọc Vĩ nhìn thoáng qua khuôn mặt Điện hạ.

Kỳ thật bọn hắn ở trên đường nghe được từ lời người dân chỉ đường nói đến chuyện vừa xảy ra.

Tiếp theo trong chớp mắt, Bắc Thần Tà Diễm quét mắt nhìn hắn một cái, ưu nhã hỏi: " Bản thân Diễm hôm nay nhìn được không? Có phải sẽ bị nàng nói là trang phục kỳ dị hay không?"

Khóe miệng Ngọc Vĩ giật một cái, nội tâm: Nếu như cô nương kia vẫn cảm thấy ngài mặc trang phục kỳ dị, ngài có phải hay không chuẩn bị lại mặc màu đem đỏ cam vàng lục lam chàm tím, bảy loại màu lần lượt mặc một lần?

Ngọc vĩ: "Điện hạ, rất bình thường! Nhìn rất đẹp!"

"Ừm!" Bắc Thần Tà Diễm hài lòng gật đầu, chậm rãi nói, "Vì lấy lòng của nàng, Diễm thật sự là dụng tâm lương khổ, ngay cả mặc trang phục cũng phải coi trọng!"

Vừa mới nói xong, thân hình hắn nhoáng một cái, cũng đã tiến vào biệt uyển, xuất hiện trên nóc nhà.

Hiển nhiên, hắn tạm thời cũng không có ý định lộ diện.

Ngọc Vĩ nghe thấy lời hoang đường của hắn, khóe miệng giật một cái, rất mau cùng lên trên.

...

Bên trong biệt uyển.

Dạ Mị vào cửa liền nghe tiếng vui cười, còn nghe thấy tiếng khóc của những đứa trẻ.

Sắc mặt nàng lạnh băng, lần theo những âm thanh kia đi tới, càng đến gần tiếng khóc bên trong càng phát ra rõ ràng. Nàng tiến lên mấy bước, hung hăng đạp cửa phòng!

Lập tức, một màn trước mắt này đâm vào mắt nàng.

Một mảnh trắng lóa.

Một gian phòng ốc tựa như nhân gian luyện ngục.

Đám nam nhân không mặc quần áo đang lăng nhục bọn nhỏ, không chỉ là một đứa bé, thậm chí còn có nam đồng . Còn Tiêm Tiêm...

Ánh mắt nàng tìm kiếm, nhìn thấy Tiêm Tiêm đang ở trong góc co quắp lại.

Trên người hài tử đều là vết thương, là vết tích bị làm nhục qua. Nàng nhanh chân đi đến bên người Tiêm Tiêm, vươn tay đưa nàng ôm vào trong ngực, tận khả năng để cho giọng nói băng lãnh của mình ôn nhu lại : "Tiêm Tiêm?"

Tiêm tiêm dường như đã bị mất hồn, trong cặp mắt không còn nhìn thấy bất luận thần thái gì

Dạ Mị nhìn bộ dáng của nàng, có chút bận tâm, lắc lắc nàng: "Tiêm tiêm?"

Nàng lay động khiến nàng ấy rốt cục lấy lại tinh thần, nháy mắt mấy cái nhìn Dạ Mị, bỗng nhiên kịp phản ứng cái gì, bổ nhào vào trong ngực nàng. Oa một tiếng khóc lên: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ... Tiêm Tiêm đau quá, trên người Tiêm Tiêm khắp nơi đều đau, bọn hắn đang làm gì vậy, tỷ tỷ, Tiêm Tiêm đau quá, Tiêm Tiêm sẽ chết, tỷ tỷ..."

Dạ Mị nhìn xem bộ dạng này nàng, tay giơ lên định vuốt ve sau lưng nàng.

Lại trông thấy trên lưng nàng đều là vết máu ứ đọng, nếu mà vuốt ve ngược lại sẽ chạm đau nàng, thế là tay kia cứ vậy nâng lên, nửa ngày không thể buông xuống.

Trong chớp nhoáng này, nàng đột nhiên cảm giác được đau lòng.

Đây chỉ là một hài tử, bọn họ cũng đều chỉ là hài tử! Không hiểu tại sao, hài tử có tâm địa lương thiện như này, những người này đến cùng có bao nhiêu nhẫn tâm? Bóng ma lưu lại trong lòng những tiểu hài tử, sau này cuộc đời chúng làm sao có thể vượt qua được? Bọn chúng vốn nên là tuổi thơ ngây thơ hạnh phúc?

Đám nam nhân cười vang.

Dạ Mị không lên tiếng, yên lặng ôm Tiêm Tiêm, thẳng đến khi Tiêm Tiêm khóc mệt rồi, mới đem nàng đặt ở góc tường.

Nàng đứng dậy.

Nhìn trên mặt những đám hài tử đều là thống khổ, sợ hãi, thậm chí còn chẳng biết gì chỉ cảm thấy đau đớn bởi vì tuổi nhỏ không biết trên người mình đang xảy ra chuyện gì.

Tất cả phẫn nộ của nàng đều chuyển hóa thành thành sát ý.

Ánh mắt lạnh như băng nhiễm đỏ.

Từ bên hông rút ra thanh chủy thủ, nhìn đám người kia, nghiến lợi nói: "Ta là người nào? Ta là người tới đây đưa các ngươi xuống Địa ngục!"

------ nói với người xa lạ ------

Lúc viết ra trong lòng thấy đau xót, nước mắt nước mũi đều chảy ra... Nước mắt của tôi có phải quá kém hay không...

Trước/80Sau

Theo Dõi Bình Luận