Saved Font

Trước/1089Sau

Một Đời Một Kiếp Tiếu Phồn Hoa

Chương 37

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn mang theo chút vẻ hà khắc kia, khóe môi Lạc Tử Dạ lại run lên, trong lòng thầm cảm thấy nhân cách của con người Phượng Vô Trù này có phần hơi méo mó! Dáng vẻ của hắn thế kia, như thể là vì biết bên ngoài có bảy toán người muốn giết nàng nên vô cùng cao hứng vậy! Khuôn mặt khiến người ta ngừng thở kia, cũng đều mang2theo sự vui vẻ ẩn trong sự hà khắc!

Sau khi chửi thầm một câu “biến thái” trong lòng, nàng mới xắn tay áo lên: “Muốn bắt đầu sửa từ đâu?” Sửa tường cũng mệt cả đêm, mà ra ngoài đánh nhau với người ta cũng vất vả cả đêm, dù thế nào cũng đều là vất vả mệt mỏi, ít ra sửa tường còn không cần lo đến sự an toàn của tính mạng. Thậm chí, nàng còn6có thể cố tình tạo ra vài kẽ hở trên mặt tường, chờ lúc nào đó Phượng Vô Trù đi qua thì đập chết hắn luôn!

Phượng Vô Trù không đáp lại câu hỏi này, hắn lùi về sau một bước, không khom lưng nhìn sát vào mặt nàng nữa. Hắn đứng thẳng lên, đứng từ trên cao nhìn xuống nàng, rồi nhấc tay ra hiệu. Diêm Liệt lập tức chìa tay ra làm tư thế “mời”:

“Thái tử, mời3đi theo mạt tướng!” Đến địa điểm cần làm, Lạc Tử Dạ bắt tay vào sửa chữa. Đương nhiên, nàng cũng chỉ làm qua loa chiếu lệ cho có mà thôi, căn bản không định tu sửa cho tử tế! Nàng tùy tiện xách vôi, xách xi măng đến, bôi vôi trát trát. Sau khi bôi trát khoảng một canh giờ, nàng chợt nghe thấy sau lưng vang lên tiếng động gì đó. Lạc Tử Dạ quay đầu9nhìn, khóe môi run rẩy, gân xanh trên trán lập tức cũng muốn bùng nổ! Khoảnh đất sau lưng nàng vốn là khoảng trống, lúc này đã được đặt thêm một chiếc trường kỷ được làm từ ngọc đen! Có một người đang nằm dựa nghiêng người trên ghế.

Lúc này dường như hắn vừa tắm xong, áo trong màu đen hơi hé mở, khiến người ta gần như có thể nhìn thấy được phần ngực tráng kiện của4hắn. Mái tóc đen hơi ẩm ướt, có vài sợ còn xõa xuống trước ngực, mang theo sự gợi cảm vô cùng hoang dã, bên ngoài khoác một chiếc áo gấm đan xen giữa màu vàng và màu đen, tay cầm một ly rượu. Khuỷu tay của hắn đặt trên tay ghế, đôi mắt ma mị phiếm vân vàng đang nhìn nàng, nhìn nàng một cách rất thảnh thơi!

Bên cạnh còn có người bê rượu và chút điểm tâm. Sắc mặt của Lạc Tử Dạ hết xanh lại tái, hết tái rồi lại xanh! Sau đó, khuôn mặt kia còn nhuốm màu đỏ rực như hoàng hôn một cách rất bất thường vì nhìn thấy cảnh đẹp nhường này nữa. Thế nhưng, màu đỏ rực hoàng hôn kia lại nhanh chóng bị lửa giận thế chân. Ý của tên để tiện này là, trong lúc nàng vất vả tu sửa tường vách, thì lão nhân gia hắn tắm rửa xông hương thơm tho sạch sẽ, rồi nằm ngả ngớn trên trường kỷ, uống chút rượu, quan sát một đêm đầy khổ sở của nàng sao?

“Nhìn cái gì?” Hắn nhướng mày, cúi đầu uống rượu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng nàng như cũ.

Vừa nghe hắn hỏi câu này, nàng tức đến nỗi mặt biến đổi đủ mọi màu sắc, rồi tím ngắt cả lại, nghiến răng nói: “Bản Thái tử mới là người nên hỏi Nhiếp chính vương đến đây nhìn cái gì chứ?”

Hắn hếch mắt lên, khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta ngừng thở ấy lúc này chỉ khiến nàng cảm thấy nên lao tới dùng chân đạp trái đạp phải đạp đủ mọi hướng thôi. Mọc trên khuôn mặt của tên để tiện này, thực sự là chỉ làm uổng phí cái vỏ bọc đẹp trai. Giọng hắn trầm thấp mang theo hương vị nồng đậm sau khi uống rượu: “Cô cũng phải đến giám sát, tránh cho Thái tử ăn bớt ăn xén, lười biếng trốn việc, thậm chí là giở chút chiêu trò chứ?”

Đuôi mắt nàng giật giật, thôi được rồi, đúng là nàng định làm thế thật! Nàng có nên khen ngợi sự thông minh của hắn không nhỉ? Thế nhưng, nàng đứng đây sửa tường, hắn thì ngồi sau lưng nàng uống rượu, ăn điểm tâm, mẹ kiếp, có cần phải trêu ngươi như thế không? Nàng bừng bừng lửa giận bước về phía trước mấy bước, không chờ mấy hạ nhân kia kịp phản ứng, nàng đã về ngay một miếng điểm tâm nhét vào trong miệng!

Vì điểm tâm quá to, mặt nàng lạnh cả ra, vừa nhai nhồm nhoàm, vừa nói lúng ba lúng búng: “Đa tạ Nhiếp chính vương đã chuẩn bị bữa ăn đêm, đúng lúc bản Thái tử đang đói!”.

Dứt lời, nàng nhai nuốt miếng điểm tâm kia rồi quay đầu tiếp tục sửa tường, trong lòng mới cảm thấy cân bằng hơn một chút. Còn Phượng Vô Trù lại nhíu chặt mày, nhìn về phía đĩa điểm tâm đã bị Lạc Tử Dạ động chạm vào, trong đôi mắt ma mị lóe lên vẻ ghét bỏ, nhưng điều kỳ lạ là, đối với hành động này của nàng, hắn lại hoàn toàn không cảm thấy tức giận, ngược lại còn thầm cảm thấy hơi buồn cười.

Đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, Quả gia đậu bên cạnh hắn liền cảm thấy mất hứng! Nó bay bổ nhào đến bên chân Lạc Tử Dạ, đôi cánh bị băng bó đập phành phạch vào chân nàng, tâm trạng kích động, ngữ pháp sai lung tung: “Ngươi cút đi! Cút đi ngươi! Ngươi biến đi! Biến không biến ngươi! Ngươi cút đi! Ngươi về nhà...”

Lạc Tử Dạ vốn đang tức đầy cả bụng, con chim chết tiệt này còn cố tình gây sự nữa! Nàng tức giận cúi đầu quát xối xả đầy giận dữ với nó: “Ngươi không thấy là chỉ vì ngươi làm sủng vật mà quá vô dụng, đến sửa tường cũng chẳng biết sửa, nên chủ của người mới lôi ta ra làm sủng vật mới để đi sửa tường sao? Ngươi còn gào lên cái gì nữa hả?! Ta nói cho ngươi biết, cách duy nhất để cứu vãn lại ánh mắt tin yêu và sủng ái của chủ nhận nhà ngươi, chính là ra tay tu sửa tường lại đàng hoàng đấy! Đừng có lắm điều nữa, mau đi làm việc đi!”

Nói xong, nàng nhét thẳng dụng cụ trát tường mà đối với Quả Quả là khá khổng lồ ấy vào cánh của nó. Nàng lại chỉ vào chỗ xi măng bên cạnh, tiếp tục gầm lên: “Mau làm việc đi!” Nàng nói xong rồi lại quay đầu tiếp tục sửa tường. Quả Quả dùng hai cánh kẹp lấy dụng cụ, nghe nàng quát, nó sững cả người, vẻ mặt ngây ra như phỗng, chật vật vung cánh, chật vật điều khiến dụng cụ, gia nhập vào đội sửa tường, một câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu: Chỉ có sửa xong tường, mới có thể giành lại được ánh mặt tin yêu sủng ái của chủ nhân...

Do đó, hai “sủng vật” một to một nhỏ của phủ Nhiếp chính vương cứ thể cùng nhau sửa tường.

Khóe môi Diêm Liệt giật run lên, quay sang nhìn Phượng Vô Trù một cái. Hắn dám chắc rằng Quả Quả hiện giờ như vậy chỉ là do bị mắng mà đần cả người thôi, bình thường chắc chắn nó không ngu như thế... Còn cả Thái tử nữa, là một người đàn ông, lại đi gào thét lên như mấy ả đàn bà chanh chua, thực sự cũng cạn lời luôn rồi...

Phượng Vô Trù cũng rất ngạc nhiên, sau đó vết nhíu giữa trán lại càng sâu thêm một chút. Nhìn bóng dáng vất vả khua dụng cụ bận xuôi bận ngược trát tường của Quả Quả, hắn quay sang hỏi Diêm Liệt một câu: “Bình thường Cô giáo dưỡng nó như thế này sao?! Ngu như lợn!”

Giọng nói của hắn không to, Quả Quả cũng không nghe thấy. Diêm Liệt nghẹn họng: “Thuộc hạ tin tưởng tuyệt đối rằng vấn đề trong chuyện này không phải là ở cách giáo dưỡng của ngài, mà là thần công quát tháo của Thái tử!”

Lạc Tử Dạ cũng không chú ý nghe kỹ hai người đang nói gì, vừa tu sửa tường như vậy, vừa to giọng hỏi dò, đầu còn không thèm quay sang: “Không biết Nhiếp chính vương điện hạ có thể nói cho ta biết, bảy toán người muốn giết ta cướp Thiên Tử Lệnh ở ngoài kia là những toán người nào không?” Vừa rồi trên đường tới đây, nàng chỉ cảm nhận được hai toán người. Nàng cũng rất muốn biết những toán còn lại là người của ai, sau này còn dễ bề phòng bị.

Phượng Vô Trù cũng không giấu nàng, nhíu mày nhìn bóng lưng hai “sủng vật” của hắn, ánh mắt trầm xuống, đáp với vẻ không mấy bận tâm: “Minh Dận Thanh, Hiên Thương Dật Phong, Võ Hạng Dương, phụ hoàng của ngươi, hình như, còn có cả... Doanh Tần, đệ nhất công tử của Tương Tư Mộn nữa!”

Động tác của Lạc Tử Dạ thoáng ngừng lại, những người khác nàng đều không cảm thấy có gì kỳ quái, nhưng còn có cả Doanh Tần ư?! Nếu nàng đoán không nhầm, thì tấm Thiên Tử Lệnh này là do tên yêu nghiệt Doanh Tần kia đổ vấy cho nàng. Hắn biết rõ Thiên Tử Lệnh trong tay nàng là giả, vì sao còn phải người tới giết nàng cướp lệnh bài?! Lẽ nào chỉ là vì muốn nàng chết thôi sao? Nàng có thâm thù đại hận gì với hắn đâu chứ? Hay là... chỉ vì muốn tạo ra dấu hiệu giả thôi?

Suy tư một hồi, nàng phát hiện ra một chuyện, vừa tiếp tục động tác sửa tường, vừa hỏi: “Nhiếp chính vương, ta phát hiện ra rằng, trừ Long Ngạo Địch, tất cả các mỹ nam đều bị ngươi điểm danh ra rồi, ngươi dám chắc rằng mình không vu oan cho người ta chứ?”

“Có phải hay không, tự bản thân ngươi cũng rõ ràng mà!” Nhiếp chính vương đáp không chút bận lòng, khóe môi còn mang theo vẻ mỉa mai. Lạc Tử Dạ gật đầu: “Vậy thì tốt. Nhưng dù cho những gì người nói là thật, thì đây cũng mới chỉ có năm toán người, vẫn còn hai phe muốn giết ta nữa thì sao?”

Nàng vừa hỏi vậy, giọng nói của hắn rất bình tĩnh, thản nhiên nhấp một ngụm rượu, chậm rãi đáp: “Còn hai toán người còn lại, đều là người của Cô!”.

Khóe môi Lạc Tử Dạ run lên, động tác sửa tường cũng ngừng lại. Khuôn mặt bỗng chốc co rúm lại, cứng ngắc cổ quay đầu lại nhìn dung nhan tuyệt mỹ của hắn, rít ra một câu từ kẽ rằng: “Hai toán người còn lại là của ngươi?! Ngươi có cần phải đến mức phải đến hai toán người đi ám sát ta không? Rốt cuộc ta có thù gì oán gì với ngươi chứ?” Giờ nàng rất muốn đánh người, làm sao đây?

Hắn hơi ngẩn ra, sau đó hất cao cằm lên, chậm rãi đặt ly rượu xuống, ngạo mạn đáp: “Một toán người là để tạo dấu hiệu giả cho việc cướp Thiên Tử Lệnh. Tuy rằng không ai dám mạo phạm Cô, nhưng chuyện Thiên Tử Lệnh ở trong tay Cô, không nên công khai ra thì tốt hơn. Toán thứ hai là vì nểu Thái tử chạy trốn rồi, không có ai sửa tường, Cô rất phiền lòng, do đó...”

Nói tới đây, hắn không nói gì nữa.

Cơ mặt Lạc Tử Dạ vặn vẹo! Sửa tường à! Nàng đưa mắt nhìn xuống dụng cụ dính đầy xi măng trên tay mình, rồi nhìn tên để tiện có dung mạo siêu đẹp mà tính tình cũng siêu độc kia, nghiến răng hỏi: “Ta sửa tường xong, sửa cả người luôn một thể có được không?”

Trước/1089Sau

Theo Dõi Bình Luận