Saved Font

Trước/11Sau

Nhẹ Nhàng Như Cách Anh Yêu Em

Chương 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
--Vài tháng sau---------------

Cuối cùng thì tôi cũng ra trường với tấm bằng loại tốt trong tay . Tấm bằng này là do tôi cố gắng có được chứ không hề dựa dẫm gì vào bố. Vì thế tôi có quyền tự hào!

Cũng còn vài tuần nữa là con nhỏ cũng thi đại học rồi. Sức học con nhỏ cũng bình thường thôi không biết đỗ nổi không! Nghe nói nó định thy trường Y . Nó bảo nó thích chữa bệnh ọi người. Mà trường đấy người ta lấy điểm khá cao nên chắc nó phải vất vả ôn luyện lắm. Tôi định rủ nó đi ăn mừng ngày tôi ra trường nhưng nghĩ lại tôi muốn nó tranh thủ học hơn.

Tự nhiên tôi muốn ra phố quá , muốn đi tìm mua một món quà gì đó tặng cho con nhỏ mong nó thy tốt. Nghĩ là làm, tôi thay quần áo rồi đi luôn.

Lượn lờ mãi mà chẳng chọn được gì. Khó quá ! không biết mua gì mà nó thích lại có ý nghĩa đây. Đang mông lung suy nghĩ thì tôi thấy một việc làm tôi sực tỉnh cả người.

- Bố ! - Tôi gọi to khi thấy bố tôi đang cùng một người đàn bà từ câu lạc bộ khiêu vũ đi ra . Bà ta cũng khá nhiều tuổi rồi, có lẽ nếu mẹ tôi còn sống thì mẹ tôi cũng tầm tuổi này.

- Ơ! Tuấn Anh! - Bố tôi vội buông tay bà ấy ra .

- Tại sao bố lại đi với người khác? Bố nói là bố yêu mẹ mà. Yêu mà bây giờ tay trong tay đi với người khác, ngang nhiên ngoài phố . Còn bà nữa, bà thấy bố tôi lắm tiền lên theo chứ gì? Bà cần bao nhiêu? Nói đi, rồi tránh xa bố tôi ra ! - Tôi như người điên ăn nói lảm nhảm không 1 chút suy nghĩ khi thấy bên cạnh bố tôi có người đàn bà khác. Tôi thấy thương xót ẹ tôi. Thường nào bố tôi đi tối ngày.

" Bốp " bố tôi tát tôi.

- Không được hỗn!

Đây là lần thứ 3 bố tôi tát tôi. từ khi mẹ mất , bố rất ít khi mắng mỏ hay đánh đập tôi vì bố thương tôi thiếu thốn tình cảm. Bàn tay ông ấy run run. Tôi nói thế thì có gì là quá đáng à? Tôi tự ình là nói đúng , tôi bảo vệ đại vị cho Mẹ !

Tôi bỏ đi, tôi không muốn nhìn thấy ông ấy nữa. Tôi đau !

- Tuấn Anh! Nghe bố giải thích đã. ....Tuấn Anh !

- Tuấn Anh! Nghe bố giải thích đã. ....Tuấn Anh !

Nhưng tôi không nghe , tai tôi ù đi , tôi phóng xe thật nhanh. Tôi nhớ Mẹ!

Về đến nhà, tôi thả mình dài trên giường. Tôi bực tức khi thấy bố tôi chăm lo ột người đàn bà khác. Vậy còn mẹ tôi thì sao? Ông ấy còn nhớ đến mẹ tôi không? Vậy mà lúc nào tôi cũng nghĩ, bố sẽ không yêu ai khác ngoài mẹ.

Mở máy tính , tôi lên mạng tìm học cách gấp hạc . Tôi muốn gắp tặng nó 1 điều ước để mong nó thy tốt. Và tôi cũng muốn tìm một việc gì đó để làm để không suy nghĩ về việc bố tôi nữ.

- Trời ơi, sao mà khó vậy!

Tôi cứ nghĩ gấp mấy thứ này dễ lắm vì trước khi tôi học trung học, thấy bọn con gái cứ gấp ngoay ngoáy, ai dè.....! Nhưng tôi đã quyết tâm thì pahir làm bằng được. Và cuối cùng tôi cũng thành công ! Phải nói là tôi khá khéo tay đấy chứ. Nhìn con hạc cũng được, không đến nỗi méo mó hay bị thương ?! Tôi chăm chú gấp, vì còn ít thời gian nữa thôi. Không biết khi nhận thì con nhỏ có vui không nhỉ. Tôi mong là có.

Khát nước quá, tôi xuống bếp định lấy nước thì cũng lúc đó bố tôi về đến nhà. Ánh mắt hai bố con chạm nhau sao mà lạnh lùng đến thế. Hình như ông ấy định nói gì với tôi nhưng tôi không muốn nghe. Tôi lấy vội chai nước rồi chạy thẳng lên phòng đóng cửa.

VÀ không khí gia đình cứ căng thẳng như thế, bố tôi đã về nhà sớm hơn. Nhưng tôi không quan tâm ! Tôi giận bố. Hai bố con chẳng nói với nhau câu nào. À àm không đúng, là tôi không nói thig đúng hơn. MÀ thôi kệ, không suy nghĩ nữa Mệt !

Nhưng những hình ảnh về mẹ lại hiện lên trong tôi. Trước đây, bố tôi đi làm, mẹ ở nhà nội trợ nên tôi gần mẹ hơn. Bà là một người phụ nữ rất tuyệt. Rất tâm lí và chu đáo. Hôm nào tôi đi học về cũng có cơm ngon mẹ nấu . Đêm tôi hay thức khuya học bài, mẹ vẫn thường làm đồ ăn đêm cho tôi. Và chiều nào thì bố tôi cũng về nhà ăn cơm. Thật hạnh phúc!

Nhưng đến năm lớp 10 thì mẹ tôi tan nạn nên qua đời. Đó thực sự là một cú shock lớn đối với cả tôi và bố. Ngày tang, tôi không thấy bố khóc. Bố chưa bao giờ khóc trước mặt tôi. Đêm về, tôi đi qua phòng bố, thấy bố khóc. Bờ vai ông run run, tay ông ôm tấm ảnh mẹ . Bố yêu mẹ !

Cũng đã gần chục năm mẹ tôi mất rồi còn gì! CÓ ích kỉ quá không khi mà cứ bắt bố một mình. Nhưng .....tôi thấy như thế thiệt thòi ẹ lắm.

Bụng tôi lại sôi lên vì đói. Nhà tôi cũng có bác giúp việc nhưng tôi không thích về nàh mà có người lạ trong nhà, nên tôi chỉ cho bác làm việc từ sáng đến chiều mà thôi. Tôi đành phải tự đi nấu mì tôm vậy .

Bụng tôi lại sôi lên vì đói. Nhà tôi cũng có bác giúp việc nhưng tôi không thích về nàh mà có người lạ trong nhà, nên tôi chỉ cho bác làm việc từ sáng đến chiều mà thôi. Tôi đành phải tự đi nấu mì tôm vậy .

Tôi thấy phòng bố mở, tôi nhìn qua, thấy ông đang ngồi ban - công hút thuốc. Cái dáng đơn độc đến thương tâm. Lâu lắm rồi, tôi mới thấy bố hút thuốc như vậy . Có nên thông cảm cho ông ấy không? Nhưng tôi....ích kỉ lắm!

Ngày mai là con nhỏ thy rồi. Tôi quyết định gặp để tặng nó món quà " mồ hôi nứoc mắt " của mình.

- Thảo à. Rảnh không xuống cổng anh gặp cút - Tôi nhắn tin cho nó.

Mấy phút sau đã thấy nó lon ton chạy xuống.

- Làm gì mà khuya thế này còn mò sang đây. Không biết mai em thy hả?

- Biết! Tặng em này. Chúc em thy tốt!

Nó cẩn thận đỡ món quà từ tay tôi. Nó không nói gì mà mở luôn ra . Ít nhất cũng phải đợi tôi về thì hãng mở chứ.

- Phải mở luôn xem anh giấu cái gì trong đó, không anh đánh bom nhà em thì sao! - nó vừa mở vừa nói. - Ơ! Nó tròn mắt ngạc nhiên khi tháy món quà của tôi. Mắt nó sáng lên hạnh phúc.

- em cảm ơn Tự anh gấp hết hả? khéo tay ghê! em thích lắm.

- Ừ. Anh gấp hết đó. Nhớ là thy tôt đó nha!

Hỳ ! Em biết rồi. À có cái này cho anh này. - Nó rauts trong túi quần ra đưa cho tôi một sợi treo điện thoại hình Smile. - Tặng anh ngày anh ra trường. Em bận quá không gặp anh được.

Về đến nàh tôi cứ ngắm mãi cái dây treo đây thôi. Nhìn nó tôi cứ nghxi về con nhỏ. Con nhỏ cũng hay cười và ngộ nghĩnh y như thế vậy.... Mong là ngày mai nó thy tốt...

Về đến nàh tôi cứ ngắm mãi cái dây treo đây thôi. Nhìn nó tôi cứ nghxi về con nhỏ. Con nhỏ cũng hay cười và ngộ nghĩnh y như thế vậy.... Mong là ngày mai nó thy tốt...

-------------------------------------------------

Mấy ngày thy căng thẳng cũng trôi qua. Giờ thì tôi có thể rủ nó đi chơi được rồi. THấy con nhỏ gầy đi rất nhiều sau kì ôn thy, tôi quyết định mời nó đi ăn. Tôi muốn nhìn thấy nó, tôi nhớ nó không chịu được nữa rồi. Có lẽ nào tôi yêu nhỏ rồi không? Tôi không trả lời được. Tôi chỉ biết mỗi lần gặp nó tôi rất vui . Về nhà thì lcus nào cũng nhớ nó. Thiếu nó một ngày thì tôi bứt rứt không chịu được .

Được mời đi ăn con nhỏ nhận lời ngay. Nó kêu, nó pahir " lấy lại những gì đã mất " . Nó rủ tôi đi đạp vịt.

Chúng tôi thuê một cpn đạp ra mãi giữa hồ. Con nhỏ thích tợn lên cứ bắt tôi đạp nhanh. Vậy là tôi cũng phấn khích , tăng ga đạp hết cỡ. Nhưng mà....đúng là cái gì quá nó cũng có hại. Trong khi tôi và nó đang tí tởn phóng vèo vèo thì hình như cái bàn đạp nước nó hỏng.. Sao đạp về bây giwof.

- Hey! Sao thế này?- Hình như con nhỏ vẫn chưa biết chuyện gì lên vẫn đạp lia lịa.

-Khổ quá cơ, đạp thế , đạp n ữa, đạp mãi nó cũng không di chuyển được nữa đâu cô nương ạ . Hỏng rồi.

- Hả? Hỏng ? sao lại hỏng? - nó hét lên.

- Thì sung sức quá cơ. Cắm đầu cắm cổ mà đạp.

- Hey! có aikhoong1 hỏng máy rồi. Tới kéo về với. Hép - mi!!!!!- nó nhảy nhảy lên kêu cứu.

Trời ơi. Ngại quá đi mất thôi. Nó kêu như thế không khéo người ta lại tưởng tôi " hấp diêm " nó cũng lên. Tôi kéo tay nó ngồi xuống . VÀ lcus ấy , không hiểu sao , tim tôi đập nhanh, chẳng muốn bỏ tay nó ra tý nào. Nó rút tay ra, nhưng tôi càng nắm chặt tay nó hơn. Nó đỏ mặt quay đi

Trước/11Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch