Saved Font

Trước/23Sau

Nợ Anh Không Biết Bao Giờ Mới Trả Hết

Chương 13

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Kết thúc bữa ăn, cô đem đống chén đĩa đi rửa. Anh tiến thẳng về phía cầu thang lên thư phòng tiếp tục làm việc.

30 phút loay hoay dưới bếp cuối cùng cô đã dọn dẹp xong. Định bụng có ý tốt gọt hoa quả cho anh ăn nhưng lười quá nên thôi. Rồi vui vẻ mở tủ lấy mấy bịch snack mới mua hồi nãy đem ra phòng khách vừa ăn vừa xem ti vi. Lâu lâu còn bật cười thành tiếng. Ai không biết nhìn vào tưởng rằng cô có vấn đề về não bộ.

Một lúc sau do ăn no quá nên cơn buồn ngủ tìm đến khiến cô ngủ quên lúc nào không hay ngay cả ti vi còn chưa tắt. Hihi... để tốn điện chơi.

~~~~~~

Trên thư phòng, ngồi làm việc trong thời gian lâu như vậy khiến anh có chút mệt mỏi,.... lấy tay day day thái dương rồi đứng dậy mở cửa đi xuống phòng bếp định rót cốc nước uống.

Nhưng khi đi ngang qua phòng khách thấy cô đang ngủ say trên sopha ti vi vẫn còn bật. Anh lắc đầu ngán ngẩm, thầm nghĩ :" Con gái con đứa nằm đâu ngủ đó, không biết ý tứ gì cả. Không biết cô ta có phải tuổi heo không, hết ăn rồi ngủ. Rảnh rỗi ở không quá mà. Mình phải tìm việc thêm cho cô ta làm mới được "

Nghĩ thì như vậy nhưng anh vẫn tiến tới thuận tay lấy remote tắt ti vi. Sau đó quyết định ẵm cô trở về phòng cô, để cho cô có giấc ngủ thoải mái hơn chứ nằm sopha có khi sáng dậy ê ẩm hết cả người.

Khi giúp cô trở về phòng rồi anh định rời đi thì bất chợt cô túm lấy cánh tay anh. Nhất quyết không chịu buông dù anh cố sức gạt tay cô ra. Hết cách anh đành ngồi xuống bên mép giường, một tay bị nắm thì vẫn còn một tay có thể hoạt động được.

Anh lấy tay chọc chọc vào cái má bầu bĩnh của cô, tiếp đó nhéo nhéo cái mũi của cô cho đến khi đỏ ửng mới thôi.

Người gì đâu đáng ghét dễ sợ nghĩ làm sao mà nhéo mũi con nhà người ta đỏ ửng cả lên. Định trả thù cái vụ cãi không lại cô à. Haizz... tội nghiệp cô quá! Sáng mai dậy không biết vì sao mũi mình lại đỏ.

Về phía cô đang ngủ ngon lành có cảm giác ai đó cố ý phá đám giấc ngủ của mình khiến cho cô có chút khó chịu. Đôi chân mày cau lại, môi mím chặt, gương mặt lộ rõ sự bực bội, tức giận mặc dù vẫn còn đang chìm trong giấc mộng.

Cô mơ thấy mình bước vào một căn phòng khang trang, lộng lẫy, mà hình như có cái gì đó quen quen không lẽ đây là nhà anh.

Không bận tâm nhiều mặc kệ nhà của ai. Ngó dáo dác khắp căn phòng mắt dừng lại nơi chiếc bàn rất nhiều đồ ăn ngon. Chẳng nghĩ ngợi nhiều chân bước thẳng về cái bàn đó, tưởng chừng được thưởng thức bữa ăn ngon. Ai ngờ lại bị một cái tên đáng ghét ngăn cản. Người đó không ai khác là tổng giám đốc tập đoàn Lãnh thị - Lãnh Hàn Thiên Vương.

Có phải không trời đúng là âm hồn bất tán, xuất hiện ở mọi lúc mọi nơi ngay cả trong mơ cũng gặp. Số cô sao xui xẻo vậy nè.

Không được cô tuyệt đối không đầu hàng trước anh ta, cô gân cổ nói.

" Này anh, lên cơn điên à tránh qua một bên đi. Anh đang cản tầm nhìn của tôi đó "

" Tôi thích đứng đâu là quyền của tôi, cô cấm được hả. Nhìn bộ dạng cô xem đói bụng đến phát điên luôn hả. Cáu gắt gì chứ. Suốt ngày ăn ăn ăn ngoài ăn ra cô còn làm được gì"

" Ngủ " Cô rất ư là tỉnh trả lời câu hỏi của anh.

" Không ăn gì hết mau đi làm việc đi " Anh ra lệnh.

" Tôi ăn no mới có sức làm việc, để bụng đói làm việc lỡ có bề gì ai chịu trách nhiệm "

" Không chết đâu, cô sống dai như đĩa ấy chứ. Dễ dầu gì chết vì nhịn một bữa ăn "

" Aiss...anh cái tên đáng ghét, khốn kiếp nhà anh. Tôi mà không đánh anh tôi nuốt không nổi cơn tức này "

Hừ.... anh dám cản trở bữa ăn của tôi. Anh chờ đó ngay bây giờ tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ. Đánh anh cho thừa sống thiếu chết, cho anh bầm mắt luôn. Nhất định tôi phải lưu lại vết răng trên tay anh mới được.

Cô nói là làm cô nắm chặt tay thành nấm đấm rồi đánh thẳng vào mắt anh. Anh chẳng thể ngờ cô làm thiệt nên nhận trọn cú đấm đó khiến bản thân mình chới với, đứng không vững té nhào xuống đất.

Sau đó liền có cảm giác đau buốt ở cánh tay. Ngó xuống thì thấy cô đang ra sức cắn mình. Sức cô đúng trâu bò cắn anh đến nỗi thấy cánh tay anh bật máu mới thôi. Coi như đã trả được thù.

Thiệt là thảm hại, còn gì là khuôn mặt đẹp trai nữa rồi. Chắc kiếp trước hai người này phải có ân oán sâu nặng lắm nên chạm mặt nhau là cãi lộn, đánh nhau giây phút bình yên của cả hai chỉ đếm trên đầu ngón tay. Haizz...

~~~~

Quay trở về hiện tại, anh chọc phá cô chán rồi nên định chợp mắt một xíu. Ai ngờ tự nhiên bị cô đấm một phát và cắn một cái đau điếng. Tức giận anh gõ lên đầu cô cái cốc để cho cô tỉnh ngủ.

Hiệu nghiệm thật do đau quá hay sao cô tỉnh liền. Bật dậy như cái lò xo, cô mơ màng nhìn xung quanh cuối cùng phát hiện ra anh đang ở trước mặt nhìn mình với ánh mắt chứa đầy sát khí nồng nặc.

Cô ngây ngô hỏi:

" Sao anh vào phòng tôi với lại mắt anh sao thế, tay nữa sao lại có dấu răng ai cắn vậy "

Cô càng nói càng khiến anh tức giận khi không giúp người lại thành ra bộ dạng này.

" Ở đó mà ngây ngô, ngoài tôi và cô ra. Cô đoán xem là ai " Anh nghiêng đầu, nheo mày nhìn cô.

" Tôi á, sao có thể chứ chẳng phải tôi vừa mới tỉnh ngủ đó ư. Bằng cách nào tôi đấm anh rồi cắn anh. Không lẽ vì tôi đánh anh trong giấc mơ rồi ..... Ôi! Linh nghiệm nhỉ "

Cô hoài nghi nói lên suy nghĩ của mình.

Anh đen mặt nhìn cô, coi bộ không trừng trị là không được. Ánh mắt nham hiểm chiếu thẳng lên người cô. Anh chồm người tới cắn một phát vào cổ cô xem như trút được cơn giận.

Còn cô thấy anh chồm người tới sợ đến mức chẳng dám nhúc nhích. Sợ anh sẽ giết chết mình trong cơn giận dữ nhưng không  ngờ anh lại trẻ con như vậy. Ăn miếng trả miếng, cắn lại cô một phát đau chết đi được.

May ra cô là con gái nên không đấm trả lại cô. Nếu không số cô cũng tận rồi. Ai biểu chọc vào cái tên ngang tàng, phách lối này. Đây cũng chẳng phải lần đầu cô chọc giận anh nhưng sao cô chưa bao giờ rút ra bài học cho mình. Cứ thích chọc tức anh...rồi nhận lấy hậu quả.

Trước/23Sau

Theo Dõi Bình Luận