Saved Font

Trước/50Sau

Nông Gia Cổ Đại

Chương 21:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nông Gia Cổ Đại - Chương 21:

Edit: Trí Tín

--------------------

Chu Thục tuy rằng lớn hơn hai tuổi so với Chu Tuệ, nhưng sao chịu nổi hai người tỷ đệ các nàng công kích, nhất thời bị đánh đến kêu la tơi bời. Chu Thuần lúc này cũng từ trên cây leo xuống, thấy tỷ tỷ bị vây công, cũng xắn tay áo vọt lên.

Trong lúc nhất thời, sân viện Chu gia khóc đến kêu nương, náo nhiệt phi phàm. Trận trượng lớn như vậy, đem mọi người trong nhà đều đưa tới, vội vàng tiến lên tách bọn họ ra.

Chu Thục và Chu Tuệ lúc này đều bị xả đến đầu tóc rối bù, trên mặt từng hàng vệt đỏ do móng tay cào ra, nhìn chật vật vô cùng.

Chu Thuần cùng Chu Hưng khóe miệng cũng tím bầm, ai u kêu đau.

"Các ngươi đây là làm cái gì, ngày đại thọ của gia gia các ngươi vậy mà lại đánh nhau, cả đám muốn lật trời a." Chu mẫu đối với cháu gái cũng không phải thật ham thích, thấy các nàng chẳng những đánh nhau, còn lôi kéo huynh đệ trong nhà cùng nhau kéo bè kéo lũ, ở trong mắt bà, này quả thực không thể tha thứ.

"Tổ mẫu, là nàng mắng ta trước, nàng nói ta là dã nha đầu ở nông thôn!" Chu Thục cáo trạng.

Chu Tuệ khó mà nói ra chuyện Chu Thục đã khiêu khích nàng, nàng đã chín tuổi, không quá mấy năm liền phải xem mắt, nếu chuyện này ồn ào ra tới, thanh danh của nàng cũng hỏng rồi.

"Sao, chẳng lẽ ngươi không phải là dã nha đầu ở nông thôn!"

"Câm miệng hết cho ta! Sao, ngươi cho rằng chính mình là người thành thị, khinh thường chúng ta là chân đất ở nông thôn?" Chu mẫu trừng mắt tam giác, trong miệng nói chuyện, ánh mắt lại coi chừng Triệu Xuân Nhi đứng ở một bên.

Từ khi cưới Tam tức phụ này vào cửa, nàng cũng không có ở nhà phụng dưỡng mình được một ngày nào, ỷ vào trong nhà có người Cha làm chưởng quầy, còn yêu cầu lão tam ở nhà mẹ đẻ của nàng, không đem bà đây để vào trong mắt, Chu mẫu đã sớm không hài lòng, vừa lúc nói ra lời này để gõ gõ Triệu Xuân Nhi.

Triệu Xuân Nhi siết chặt khăn trong tay, vội cười nói: "Nương, ngươi đừng nghe Tứ Nha nói mê sảng, gì mà người thành thị với không người thành thị, đều là người của Chu gia!"

Edit: Trí Tín

Chu lão tam còn cần cầu đến Cha của Triệu Xuân Nhi, nên Chu mẫu cũng không dám đắc tội nhiều, chỉ gõ gõ vậy thôi, nàng hừ lạnh một tiếng, đảo ánh mắt lạnh dạo qua một vòng người ở trong sân, dừng ở trên người mấy đứa hài tử của nhị phòng.

"Các ngươi vừa nãy đứng ở trong viện, không có can ngăn, ta liền biết một đám các ngươi lòng dạ đen tối, ước gì các nàng đánh càng hung có đúng không!"

Chu Di nghe Chu mẫu nói xong, trong lòng xem thường, trên đời này như thế nào lại có kiểu người logic như vậy a, quả thực là không thể tưởng tượng, người nhà đánh nhau, bà không đi mắng người đánh, ngược lại mắng người bàng quan.

"Đại nãi nãi, mới vừa rồi chúng ta đang làm việc, không nhìn thấy các nàng đánh nhau." Đại Nha che ở trước mặt mấy đứa đệ muội, lên tiếng giải thích.

"Đôi mắt các ngươi mù a, động tĩnh lớn như vậy mà các ngươi không nhìn thấy?" Chu mẫu lạnh giọng hỏi.

Đậu xanh rau má, Chu Di thật sự chịu không nổi cái lão chủ chứa này nữa: "Đại nãi nãi, mấy người tỷ tỷ của ta ở trong sân làm việc, nơi nào để ý đến các nàng đang làm cái gì, chờ tới khi nhìn thấy, bọn họ đều đã loạn thành một đoàn, chúng ta còn nhỏ như vậy, khuyên như thế nào được, người nhìn xem tỷ tỷ của ta, đem so với Thục tỷ không bằng một nửa, ta thấy các nàng chính là nhàn rỗi sinh nông nổi a, chi bằng cũng phân cho các nàng một ít việc, Thục tỷ các nàng liền không rảnh đánh nhau."

"Ngươi nói cái gì?" Không riêng gì Chu mẫu nghe ngây người, trong viện những người khác cũng kinh ngạc không thôi, lời nói như vậy mà một đứa tiểu hài nhi bốn tuổi cũng có thể nói ra?

Chu mẫu nhìn ánh mắt Chu Di tựa như linh hoạt, bà vẫn luôn cảm thấy tiểu hài tử này thật tà tính, hiện tại nhìn xem quả nhiên là như thế, còn nhỏ như vậy đã có thể nói ra những lời này, về sau trưởng thành còn như thế nào nữa, lại đem tôn tử của chính mình so ra không bằng, nghĩ đến đây, trong lòng Chu mẫu tựa như đạp trúng một tòa núi lửa, tùy thời đều có thể bộc phát.

"Lục lang..." Đại Nha cảm động đem đệ đệ bảo hộ ở sau người, Ngũ Nha Lục Nha cũng dính sát vào Chu Di, chỉ có Tam Nha vẫn như cũ cách xa xa, rũ đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này Chu lão nhị và Vương Diễm đi mượn bàn ở bên ngoài đã trở lại, thấy cả gia đình đều ở trong sân, hơn nữa Chu mẫu còn đang nhìn chằm chằm vào mấy đứa hài tử của hắn, sợ Chu Di bị khi dễ, Chu lão nhị buông bàn xuống, đứng che ở trước mặt mấy đứa hài tử: "Các ngươi đang làm gì đây?"

Chu Di bắt đầu cáo trạng nói không một chút hàm hồ: "Cha, vừa nãy Thục tỷ cùng Tuệ tỷ đánh nhau, Đại nãi nãi liền mắng chúng ta lòng dạ đen tối, nói chúng ta không có can ngăn."

"Đại nương, Lục Lang nói thật sao?" Chu lão nhị vững vàng thanh âm hỏi.

Edit: Trí Tín

Hết chương 21: ./

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận