Saved Font

Trước/541Sau

Nông Kiều Có Phúc

Chương 15: Thật sự chưa yên ổn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Cao thị sợ tới mức không dám lên tiếng. Quản gia từng nói với nàng, A Phúc và Đại Bảo đều là người đáng thương, cũng thường xuyên dạy dỗ hai đứa bé, không được phép bắt nạt bọn họ. Nhưng bà bà (mẹ chồng) và tiểu cô (em chồng) lại thường xuyên nói bậy bọn họ trước mặt hài tử, có lúc tiểu cô còn giật giây Đại Hổ đánh bọn họ...

Vương thị đỏ mắt lên, vẫn không dám giúp Trần A Phúc nói chuyện. Có lẽ con ghẻ làm cho cái eo của bà không thẳng được đi.

Trần Đại Bảo cũng không có dám lên tiếng, chỉ là tức giận đến cúi đầu ăn trong chén cơm.

Advertisement / Quảng cáo

Trần A Lộc đích xác khéo hơn, cũng không đi theo chân bọn họ cãi nhau, dùng sức gắp thức ăn bỏ vào chén Trần A Phúc cùng Trần Đại Bảo. Đặc biệt là thịt không nhiều lắm, gắp vừa chuẩn lại mau. Trần Đại Hổ và Trần Đại Nha gấp đến độ không thôi, Đại Hổ ngược lại có thể tự mình lùa vào trong chén, đại nha thì không được. Gấp đến độ nói cùng Cao thị: "Nương, mau gắp thịt cho con, đừng để Lộc thúc thúc cướp sạch."

Hồ thị tức giận đến dùng chiếc đũa đánh chiếc đũa Trần A Lộc một cái nói: "Quỷ chết đói đầu thai à, thịt đều bị các ngươi ăn sạch, người ta ăn cái gì?" Cũng thông minh đè thấp âm lượng.

Trần A Lộc có một chút sợ Hồ thị, liền không dám gắp nữa.

Trần A Lan vừa cười gắp một chút thức ăn vào trong chén Trần A Lộc, cười nói: "A Lộc hiểu chuyện nhất, còn nhỏ tuổi đã biết chăm sóc tỷ tỷ và chất tử."

Một bữa cơm ăn xong ở trong tức giận.

Đưa tiễn nhị phòng đi, Trần Nghiệp liền xụ mặt xuống, hắn đi vào phòng ngủ Trần A Cúc, Trần A Cúc đang nằm ở trên giường tức giận, Hồ thị ở một bên đang nói khuyên giải. Diendanlequydon~ChieuNinh

Trần Nghiệp cởi xuống một chiếc giày, đẩy Hồ thị ra, kéo Trần A Cúc từ trên giường đất lên rồi dùng đế giày đánh cô nàng hai cái. Mắng: "Tao đánh chết mày cái đồ hỗn trướng, đến một chiêu kia cũng dám dùng ra được. Nếu như A Phúc thật sự uống vào chén nước kia, bị phỏng thì làm sao?"

Hồ thị vội vàng tới kéo Trần Nghiệp nói: "Quản gia mau đừng đánh, A Cúc cũng là quá tức giận ..."

Trần A Cúc khóc ròng nói: "Lại không chết được ai, nhiều lắm là vài ngày ăn không ngon. Thế nào chứ? Con còn không được phép trút giận sao?"

Trần Nghiệp lại đánh Hồ thị một bạt tay, mắng: "Đều tại bà làm hư hài tử, đã làm sai chuyện còn không biết hối cải. Nếu thật sự làm phỏng người, cuộc sống một nhà Nhị đệ không dễ chịu, danh tiếng khuê nữ của bà cũng phá hủy."

Trần lão thái cũng vào nhà nói: "Lão đại dạy dỗ đúng. Nếu như cứ tiếp tục sủng A Cúc như thế, tương lai không biết gặp phải cái mầm tai vạ gì. Dùng đường tiếu bột ớt còn có thể nói tiểu hài tử đùa giỡn, cho ngốc tử uống nước nóng chính là hại người. Người bị phỏng, không chỉ là hại nó, cũng hại con. Đại cô nương như thế, ngay cả điểm này cũng nghĩ không ra còn dám đi hại người, thật là ngu về đến nhà ngoại. Còn có, về sau ít đi lão Hồ gia, trong nhà kia không có mấy người tốt..."

Advertisement / Quảng cáo

Trần lão thái cùng Trần Nghiệp dạy dỗ Trần A Cúc vẫn là xuất phát từ chỗ muốn tốt cho Trần A Cúc, dù sao đại cô nương như thế, mọi việc phải phân biệt nặng nhẹ. Nhưng Hồ thị lại không cho là như vậy, một cái là cảm giác quản gia của mình uổng công nuôi Trần Danh, nhà mình không nhận được một chút chỗ tốt từ nhị phòng, ăn hiếp ngốc tử nhà hắn một chút thì thế nào. Thứ hai chính là Trần A Phúc nhận thức nhi tử phá hỏng nề nếp gia đình Trần gia, làm cho khuê nữ của mình không tìm được con rể tốt. Đừng nói bắt nạt bọn họ là nên cần, cho dù là đánh hỏng người cũng xứng đáng, dù sao một đứa là người ngu, một đứa là dã chủng. Bây giờ nghe bà bà ngay cả nhà mẹ đẻ của mình cũng nói, thì lại hận đến cắn răng. Nhưng bà ta không dám ngỗ nghịch lão phu nhân cùng nam nhân của mình, lại ghi thêm cái hận này ở trên người mẫu tử Trần A Phúc.

Trần A Quý cũng cảm giác muội muội của mình nên nhận một ít dạy dỗ, sao có thể hại người như thế, đồng thời cũng không tán thành mẫu thân sủng muội muội không nguyên tắc dạng này. Bản thân hắn không chỉ không đi can ngăn, còn kéo Cao thị muốn đi khuyên can về tây sương phòng. Hai vợ chồng đóng cửa lại, lại dạy dỗ Đại Hổ một trận.

Mà một nhà nhị phòng về đến nhà, Vương thị vẫn nghĩ không thông. Nói với Trần A Phúc và Đại Bảo: "Không nghĩ tới A Cúc còn nhỏ tuổi mà đầu óc lại hư hỏng như vậy. Về sau các con gặp phải nàng ta thì đường vòng đi, không biết nàng ta còn làm ra chuyện hư hỏng gì."

Trần Danh cũng nói: "Nương nàng (mẹ nó, mẹ bọn nhỏ) nói đúng, trốn tránh A Cúc một chút, đứa bé kia bị đại bá nương của các con làm hư rồi."

Mấy ngày nay Trần A Phúc liên tục đang suy nghĩ một vấn đề, chính là làm thế nào sớm để cho mình lập nữ hộ, đưa Đại Bảo đến dưới danh nghĩa của mình. Hiện tại con trai này còn chưa yên ổn, nếu như mình hết bệnh, có lẽ con trai này thật sự sẽ không có nữa. Cho dù một lần nữa làm đệ đệ của nàng, nàng cũng không muốn. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Một là nàng và tiểu shota chung đụng vài ngày như thế, tình cảm mẫu tử thật sinh ra. Thêm một cái là, tiểu shota vẫn luôn xem nàng như mẫu thân, nếu như làm không thành nhi tử của nàng, nhất định sẽ cho là mình bị vứt bỏ, không biết sẽ có bao nhiêu khổ sở.

Nàng nghiêm túc nói: "Cha, nương, con thích Đại Bảo - - làm con trai cho con. Các người có thể thừa dịp thời điểm con - - bệnh chưa khỏe, thì cho con lập nữ hộ, để Đại Bảo ghi ở dưới danh nghĩa của con hay không. Con lập nữ hộ, đại bá nương cũng sẽ không - - mất hứng Đại Bảo làm con trai cho con như thế. Nếu không, chờ bệnh con khỏe rồi, con không chỉ không lập được nữ hộ, Đại Bảo thật sự sẽ không thể làm thành con của con."

Trần A Phúc nói chuyện mặc dù còn có chút nói lắp, nói ra cũng rất chậm, nhưng mạch lạc rõ ràng, vừa nghe thì chính là lời người bình thường nói ra.

Trần Danh và Vương thị đều mừng rỡ một trận. Trần Danh hài lòng gật đầu nói: "Thật tốt, A Phúc của chúng ta, bệnh cuối cùng tốt rồi." Lại nói: "Ta với nương con đã thương lượng qua, nếu như bệnh của con triệt để khỏe lại, vẫn phải xuất giá. Cần phải sinh sống một cuộc sống bình thường của nữ nhân, là xuất giá sinh con. Về phần Đại Bảo, chúng ta sẽ không bạc đãi nó, liền làm con trai của chúng ta."

Trần A Phúc còn chưa nói lời nào, thì Trần Đại Bảo đã gào lên. Nó khóc lớn nói: "Thì ra ông ngoại còn chưa có để Đại Bảo ở danh nghĩa của nương con nha, làm con vui vẻ uổng phí nhiều năm như vậy. Ông ngoại, bà ngoại, thỉnh cầu các người để cho con làm con trai của nương đi, con có thói quen nhi tử của nương rồi, không có thói quen làm đệ đệ của nương. Ông ngoại và bà ngoại cũng đã có A Lộc cữu cữu làm con trai, nhưng nương chỉ có một mình con là nhi tử, không có con nương sẽ khó chịu. Lại nói, thái mỗ và đại ngoại công vốn là sợ con và nương chia mỏng gia sản của cữu cữu, khẳng định lại không muốn để cho con lại làm nhi tử hai người đâu, nói không chừng thì ngày nào đó sẽ bán con cho người ta. Trước đó con nghe Hồ Ngũ gia gia nói cùng đại mỗ mỗ, nói Đại Bảo tuấn tú lại đáng yêu, ít nhất có thể bán mười lượng bạc, mua được hai mẫu đất đai thượng đẳng..."

Trần Đại Bảo gào thét một cái, mọi người cũng không thương lượng nổi nữa, huống chi hai câu nói cuối cùng của tiểu hài tử làm mấy người cũng bị dọa sợ. Trần A Phúc chỉ đành dụ dỗ nó nói: "Đại Bảo yên tâm, để nương lại nói chuyện - - cùng ông ngoại và bà ngoại, sẽ để cho con vĩnh viễn làm con trai của nương." Lại để cho A Lộc dẫn nó đi tây phòng.

Advertisement / Quảng cáo

Trần A Phúc nói: "Cha, nương, con và Đại Bảo nhiều năm như thế, đã bồi dưỡng được tình cảm mẫu tử. Nếu để cho nó làm đệ đệ của con, không chỉ Đại Bảo không muốn, con cũng không có thói quen." Nhất thời sốt ruột, ngay cả nói chuyện cũng không nói lắp.

Vương thị vội la lên: "A Phúc, nếu như lập nữ hộ, chính là lập chí không gả hoặc là chiêu con rể. Bệnh con khỏe rồi, cả đời không lấy chồng sao được. Nếu như là chiêu con rể, phàm là nam nhân muốn đến cửa làm con rể, đều là nam nhân muốn ăn cơm mềm, là không có tiền đồ. A Phúc của ta xinh đẹp như thế, làm sao có thể tìm nam nhân như vậy. Lại kéo thêm Đại Bảo, thì lại tìm không được nam nhân tốt. Cha và nương đích xác không muốn làm trễ nãi hạnh phúc của A Phúc, mới nghĩ cái phương pháp này."

Trần Danh cũng gật đầu liên tục.

Hết chương 15.

Trước/541Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Thiên Đế Quyết