Saved Font

Trước/541Sau

Nông Kiều Có Phúc

Chương 21: Bán thiết kế

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần Đại Bảo nghĩ đến Trần A Cúc và Hồ Thúy Thúy bị nương hù dọa chật vật chạy trốn, thì cười rộ lên, nó cũng rất là mong đợi cái loại tình cảnh bất cứ lúc nào cũng có thể được nương dắt đi chơi nha. Liền cười nói: "Đúng vậy, nương hết bệnh rồi, thì không có người nào dám bắt nạt nương."

Chỉ chốc lát sau liền truyền đến tiếng ngáy của tiểu shota.

Trần A Phúc thì lại thất vọng không thôi, thổi tắt ngọn đèn nhỏ. Nghĩ tới, Yến Tử, Yến Tử, làm sao mới có thể để cho ngươi đi ra nha... Tiền, tiền, tiền, như thế nào mới có thể kiếm lời ít tiền vượt qua mấy ngày này nha...

Trần A Phúc nghĩ muốn nát óc, quả thật nghĩ ra một cái. Nàng đời trước chọn môn học thiết kế trang phục, ngẫu nhiên sẽ học làm một ít đồ trang sức, trong đó cũng bao gồm kỹ nghệ vòng tay cùng kỹ nghệ trâm cài.

Nàng từng hỏi thăm Vương thị, hoa lụa của thời đại này làm được vô cùng tốt, bên trong thêu phường bán hoa lụa nhiều hình thức, chế tác hoàn mỹ, nàng tự nhận không có bản lĩnh vượt qua người nơi này.

Thời điểm nàng "học" đánh túi lưới cùng Vương thị, cũng hỏi qua, người thời đại này biết bện Tường Vân kết, Kết Gấm kết, Trung Quốc kết, Như Ý kết, Bàn Trường kết, Kim Cương kết và rất nhiều biện pháp đánh túi lưới, rất nhiều biên pháp nàng cũng không biết. Nhưng thích hợp lấy ra cách bện bốn sợi hình như chưa nghe nói qua, vòng tay dây chuyền lập thể bện kiểu bím tóc bốn luồng kết hợp kim cương kết, xà kết ra, bắt mắt, đẹp mắt, đời trước rất nhiều người bện vòng tay hoặc là dây chuyền đều thích dùng loại cách bện này.

Hiện tại tay nàng không linh hoạt, không thể nào làm được bao nhiêu mà đi bán, Vương thị thiêu thùa may vá thuê càng không có thời gian. Vậy thì bện ra một cái lắc tay, nhượng Vương thị cầm đi phường thêu bán "Thiết kế", phường thêu có thể cho bao nhiêu tiền thì cho bấy nhiêu đi, đối phó được trong khoảng thời gian này ra là tốt rồi.

Ngày hôm sau sau khi ăn xong, Trần A Phúc liền chui vào đông phòng bện vòng tay. Ngón tay của nàng không quá linh hoạt, bện gần nửa canh giờ mới bện được một cái vòng tay hoàng lam đan xen. Lại để cho Vương thị may ba đóa hoa nhỏ trên dây kết nơi tay, hoa nhỏ dùng là làm đẹp trên giỏ châm, Vương thị làm rất nhiều đặt ở nơi đó dự trữ.

"Trời ạ, vòng tay này thật đẹp, làm sao A Phúc biết bện cái này?" Vương thị kinh ngạc không thôi.

Trần A Phúc da dày cười nói: "Nương dạy con bện Kim Cương kết, Tường Vân kết, con lại cẩn thận cân nhắc một chút, thì suy nghĩ ra loại cách bện này."

"Ông trời ơi, A Phúc quả thật là có phúc, thật thông minh." Vương thị tấm tắc ngạc nhiên, rồi nói với Trần Danh: "Phường thêu chúng ta có thật nhiều túi lưới, ta vẫn là lần đầu tiên chứng kiến cách bện này, mấu chốt là dùng loại biện pháp này bện ra vòng tay đẹp mắt. Lại dùng mấy đóa hoa nhỏ hơi chút làm đẹp, càng đẹp mắt."

Trần Danh nghe mà bóp râu ria thưa thớt cười ha ha không ngừng.

Trần A Phúc liền nói để Vương thị cầm đi phường thêu thị trấn bán lấy tiền, sẽ nói cách bện cho phường thêu, kiếm chút tiền trang trải sinh hoạt trong nhà mấy ngày này.

Vương thị vẫn luôn làm việc thêu thùa cho phường thêu Vân Cẩm ở thị trấn, cầm một ít vòng tay này đi bán chỗ đó, chưởng quỹ sẽ không quá ép giá.

Vương thị cao hứng gật đầu, bữa cơm trưa làm một nồi cháo ngô đặc, mỗi người đều ăn no bụng. Ăn cơm xong, Vương thị liền vội vội vàng vàng đi thị trấn. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Bà vừa đi, người một nhà liền vội vàng ngóng trông bà nhanh chóng trở về.

Mặt trời chiều ngã về tây, cuối cùng trông mong được Vương thị mặt mày hớn hở trở về. Bà nói chưởng quỹ rất thích, nói còn chưa thấy qua vòng tay rất khác biệt như thế, cho bà tám trăm văn tiền. Còn cắt vải lẻ, vải vụn, chỉ thêu hết sáu mươi văn, còn còn dư lại hơn bảy trăm văn tiền. Nói xong, bà lấy ra mấy hào nhỏ (xu lẻ) cùng mấy trăm văn tiền.

Bà còn mua một cân thịt heo, hai mươi cân gạo lức, một ít táo chuyên để Trần Danh ăn, hạt sen các loại.

Thế là người một nhà vui vẻ không thôi, cuối cùng lại có thể ăn cơm no.

Trần A Phúc lại là âm thầm phỉ báng không thôi, tiền cổ đại quả thật không dễ kiếm, nàng bán cũng coi như thiết kế, mà lại ngay cả một lượng bạc cũng không bán được.

Ngày tám tháng năm, lúa mì vụ đông bên trong ruộng bắt đầu thu hoạch. Năm nay lại là một năm mùa thu hoạch, phụ tử Trần Nghiệp là kỹ năng trồng hoa mầu giỏi, trong sinh trưởng nhiều, mỗi mẫu ra hơn hai trăm cân mạch.

Bốn mẫu đất của nhị phòng cũng do đại phòng trồng, đại phòng giữ lại bốn thành (40%), giao nhị phòng sáu thành địa tô. Nhị phòng sáu thành, trừ nộp thuế ra, để lại hơn một trăm cân lúa mạch ở nhà giữ lại mài thành bột mì, còn dư lại bán hơn hai xâu tiền. Những chuyện này, hàng năm đều là phụ tử Trần Nghiệp giúp đỡ làm. Đồng thời, lại có thêm rất nhiều thân lúa mạch, chất đầy hậu viện nhị phòng.

Có những thân lúa mạch này, A Lộc và Đại Bảo sẽ thoải mái hơn nhiều, không cần lại ngày ngày đi nhặt củi.

Hơn hai xâu tiền, nếu như tiết kiệm một ít, một vài gia đình nông dân có thể chống đỡ nửa năm. Nhưng ở nhà Trần Danh, cũng chính là phí bốn tháng khám bệnh cùng dược phí. Cũng may là bởi vì Trần A Phúc không cần mua dược nữa, nếu không chỉ đủ ba tháng dược phí.

Cuối cùng đợi đến ngày hai mươi tháng năm, là thời điểm đại phòng giao lương thực cùng tiền cho nhị phòng, còn phải thương lượng bước tiếp theo bên trong ruộng nên trồng cái gì cùng với chuyện tu sửa phòng ở.

Biết rõ bọn họ hôm nay muốn đến, Vương thị đặc biệt đi cắt một cân thịt, mua hai cân rượu trắng Trần Danh thích uống, làm vài món thức ăn ngon. Lúc này không phải là món ăn luộc, đều là món ăn dùng mỡ xào.

Vốn là Trần A Phúc muốn khoe khoang một chút tài nấu nướng của mình, nhưng Vương thị không muốn, nói hôm nay có khách, sợ nàng làm không tốt sẽ lãng phí nguyên liệu nấu ăn, nàng chỉ được chịu trách nhiệm nhóm lửa. Mùi thơm dùng mỡ chần đáy nồi cùng thanh âm “xèo xèo” khiến Trần A Phúc thỉnh thoảng nước miếng tràn đầy khoang miệng, cũng may bây giờ nàng có thể đủ khống chế được chính mình, vội vàng nuốt vào.

Nhìn thấy A Lộc cùng Đại Bảo không ngừng lởn vởn ở trong phòng bếp, mỗi khi nấu xong một món ăn, Trần A Phúc đều dùng đũa kẹp một mảnh thịt cho bọn họ, cười hỏi: "Hương vị như thế nào, có cần thêm chút muối hay không?"

Hai tiểu shota đều ngậm lấy mồm mép lém lỉnh nghiêm trang nói: "Ăn ngon, cái gì cũng không cần thêm." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Vương thị cũng không nhiều lời, chỉ là cười lắc lắc đầu.

Vốn là, trước đó Vương thị đề nghị nói lại mua vài thước bố đưa Hồ thị, Trần Danh không đồng ý.

Trần Danh nói: "Chúng ta lại không thu nhiều địa tô với nhà đại ca ta, người khác cho nhà chúng ta thuê, cũng là làm theo tiêu chuẩn này. Có tiền kia, còn không bằng cho nương ta hoặc là cắt vài thước bố cho đại ca may xiêm y. Nàng vừa nói, ta sẽ đưa, còn không biết phải đưa bao nhiêu. Nhà chúng ta không có tiền như nhà Tam đệ, ngay cả đại viện cũng tu sửa cho bọn họ." Suy nghĩ một chút, còn nói: "Vậy thì cắt vài thước vải thô cho đại ca may xiêm y đi, đại ca quanh năm suốt tháng cũng vất vả."

Trần A Phúc không biết rõ Trần Danh và Vương thị nói là ý gì, nhưng cũng nghe ra Trần Danh mặc dù cực tôn trọng Trần Nghiệp, nhưng mà cực chướng mắt Hồ thị. Chờ nhìn Hồ thị biểu diễn rợn người, thì cũng hiểu.

Trước khi ăn cơm, Trần lão thái, Trần Nghiệp, Hồ thị, Trần A Quý đều đến, đi theo sau còn có cái đuôi nhỏ Trần Đại Hổ.

Hồ thị mắt nhìn Trần A Phúc ngồi ở chỗ kia nhóm lửa, bĩu môi nói ra: "Đều nói A Phúc lớn lên xinh đẹp, quả thật là thanh tú rồi sao. Chẳng qua, cho dù có xinh đẹp hơn nữa thì có tác dụng gì? Ngay cả điểm quan trọng là sính lễ cũng không thể kiếm được cho nhà mẹ đẻ, uổng công nuôi vài chục năm."

Trần A Phúc chậm rãi nói: "Ta mặc dù không thể kiếm sính lễ cho cha nương ta, nhưng về sau nhất định sẽ hiếu kính bọn họ giống như nhi tử."

Hồ thị mũi "Hừ" một tiếng, tiến vào tây phòng.

Trần Nghiệp trước lấy hai xâu năm trăm văn ra, đây là tiền bán lương thực. Sau lại cầm bốn xâu tiền nữa, Trần Nghiệp mua một mẫu đất kia của nhị phòng, trước nhị phòng mượn một xâu tiền, hiện tại lấy thêm bốn xâu lại đây.

Hồ thị thấy Trần Danh tiếp nhận bốn xâu tiền đi, đau lòng đến không thôi. Thầm nghĩ, Trần Danh và Vương thị này thật sự là loại người chỉ có vào chứ không có ra, keo kiệt chết được. Nhiều tiền như thế, cũng không nói cầm một ít đưa ra cảm kích đại ca và chất tử quanh năm suốt tháng vất vả.

Hết chương 21.

Trước/541Sau

Theo Dõi Bình Luận