Saved Font

Trước/410Sau

Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 100:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cả người Tần Tịch cứng còng lại.

Cô cũng không biết rốt cuộc là Tô Nhiễm uống bao nhiêu rượu, bên cạnh có tới chừng 3-4 chai rượu rỗng.

Đối phương hiển nhiên là khả năng đứng vững trên đất cũng không có, sức nặng của cả cơ thể đều treo hết lên người cô.

Tô Nhiễm vốn dĩ cao hơn cô một chút.

Giờ cô ấy đang đi chân trần đứng đó, cằm gác lên vai Tần Tịch, còn đang lẩm bẩm lầm bầm khóc lóc oán giận: “Tạ Liên Thành tên khốn kiếp này, anh ta vậy mà không tới tìm mình, anh ta không tới tìm mình…. Mình sẽ…. hự…. Sẽ đi tìm người khác tới!”

Tần Tịch: “……”

Cách mà Tạ Liên Thành và Tô Nhiễm ở chung một chỗ, thực ra Tần Tịch cũng có hiểu biết đôi chút.

Nhìn qua Tô Nhiễm có vẻ là một đại tiểu thư ưu nhã, thực ra trong xương cốt có ẩn giấu rất sâu sự phản nghịch.

Cô ấy sẽ dũng cảm theo đuổi tự do và ước mơ của mình, cũng sẽ nhiệt tình lãng mạn, làm cho người khác mê muội.

Trong mối quan hệ với Tạ Liên Thành, thực ra cô ấy vẫn luôn chiếm thế chủ động.

Sau đó Tô Nhiễm giận dỗi bỏ ra nước ngoài, suốt ba năm cũng không muốn về nước.

Công ty Tạ Liên Thành tự mình thành lập đang bước vào giai đoạn phát triển quan trọng, còn phải bắt đầu tiếp nhận dần dần sự nghiệp Tạ gia, thực sự là không phân thân ra nổi.

Bọn họ mới có thể ba năm chưa từng gặp mặt.

Nhưng mà lúc trước, lúc Tô Nhiễm giận dỗi hay giở chứng, Tạ Liên Thành đều hao hết tâm tư dỗ dành.

Vẻ mặt Tần Tịch hờ hững thu hồi lại suy nghĩ trong đầu, cúi đầu nhìn Tô Nhiễm đang nằm trong lòng mình khóc đến là thương tâm.

Lúc đối phương nói chuyện, cảm giác say quanh quẩn bên tai cô, nhiễm đỏ cả vành tai.

“Đàn chị Tô Nhiễm.” Tần Tịch vỗ vỗ Tô Nhiễm còn đang lẩm bẩm “Tạ Liên Thành khốn kiếp”, cúi đầu nhìn đôi chân trần của cô ấy, ôn nhu nói: “Chị ở tòa nhà nào? Em đưa chị về ký túc xá nhé.”

“Không về đâu.” Tô Nhiễm đột nhiên duỗi cánh tay ra, như con bạch tuộc giãy giụa chống cự.

Xém tí nữa Tần Tịch đứng không vững, lùi lại mấy bước liên tiếp mới miễn cưỡng dừng lại.

Tô Nhiễm giãy ra rồi lại sáp lại, sau đó treo mình trên vai cô, lắc đầu như trống bỏi: “Tôi không cần….. tôi không cần về…… không cần!”

Tần Tịch: “……”

Buổi sáng ngày mai cô không có tiết học nhưng mà cô có rất nhiều chuyện phải làm.

“Đàn chị Tô Nhiễm.” Tần Tịch đành phải vỗ vỗ dỗ cô ấy.

Bản thân cô không thích uống rượu, người uống say thích làm khó người khác vậy à?

“Vậy…. chị muốn đi chỗ nào? Em kêu người đưa chị đi.” Tần Tịch kiên nhẫn hỏi cô ấy.

“Cô là…..” Tô Nhiễm hơi hơi nghiêng đầu, nương theo ánh sáng đèn đường, mắt say lờ mờ mông lung quan sát cô: “Đàn em….Tần Tịch? Hì hì hì.”

Tần Tịch: “……”

“Là em.” Cô ôn nhu nói: “Em là Tần Tịch, em đưa chị về ký túc xá được không?”

“Không được.” Tô Nhiễm từ chối ngay.

Cô ấy giơ tay nắm lấy tay trái đang cầm di động của mình: “Chị muốn gặp Tạ Liên Thành…. Tên khốn kiếp này! Kêu anh ta lại đây, chị muốn mắng anh ta! Anh ta dám bỏ rơi chị! Chị không phục! Chị muốn mắng anh ta!”

“Được, được, được.” Tần Tịch dở khóc dở cười.

Trước giờ cô thực sự không biết, Tô Nhiễm uống say sẽ có dáng vẻ như này.

Lúc nói chuyện điện thoại Tô Nhiễm đã gọi cho Tạ Liên Thành rồi.

Cô ấy vẫn cứ nằm trên vai Tần Tịch, gương mặt còn như mèo hoa nhỏ cọ cọ lên vai cô.

Sau đó cứ duy trì tư thế này, Tô Nhiễm quát vào điện thoại di động: “Tạ Liên Thành, anh mau lại đây cho tôi.”

Nước mắt cô ấy lại chảy xuống: “Anh đồ khốn kiếp này… tôi phải mắng anh!”

Tần Tịch: “……”

Khoảng cách quá gần, cô có thể nghe thấy rõ ràng, giọng nói bất đắc dĩ của Tạ Liên Thành truyền tới từ bên kia điện thoại: “Tô Nhiễm, em đừng như vậy.”

“Tạ Liên Thành.” Nước mắt Tô Nhiễm rơi xuống như mưa.

Ánh đèn đường trong trường học chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng nõn của cô, nước mắt long lanh, nhìn qua như hoa lê đẫm sương vậy, vừa đáng thương lại khiến người ta thương tiếc.

Tô Nhiễm bật thốt lên tên Tạ Liên Thành, rồi không nói lên câu nào khác.

Cô ấy nghẹn ngào, đầu lệch một bên, chôn cả gương mặt đẫm nước mắt lên vai Tần Tịch.

Khóc không thành tiếng.

Nước mắt lành lạnh chảy xuống, ướt đẫm vai áo Tần Tịch.

Trong điện thoại còn nghe thấy giọng nói nôn nóng cùng bất đắc dĩ của Tạ Liên Thành: “Tô Nhiễm? Tô Nhiễm…. em có ổn không? Em ở đâu? Tô Nhiễm?”

Ánh mắt Tần Tịch hơi hơi lập lòe.

Vẻ mặt của cô còn lạnh hơn mới rồi, khóe môi không tiếng động hơi nhếch lên.

Trước/410Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Cấp Bác Sĩ Ở Đô Thị