Saved Font

Trước/410Sau

Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 406:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Những ngôi sao nữ nhào vào ngực hắn, trước giờ không thiếu. Không nói những thứ khác, bản thân Lạc Phỉ dung mạo cũng quá xuất sắc.

Cho nên nhân viên của tập đoàn Lạc thị thậm chí còn say sưa bàn tán, cảm thấy mấy ngôi sao chủ động tới tìm Tổng giám đốc của bọn họ, nói không chừng cũng chả phải vì catxe với tiền bạc đâu.

Có lẽ người ta hướng tới hắn vì các khác ấy chứ.

Cơ mà cho dù có bao nhiêu người chủ động đưa tới cửa tự mình tiến cử.

Lạc Phỉ đều không có tai tiếng gì.

Ngược lại lại truyền ra tin tức hắn không gần nữ sắc một cách nhanh chóng.

Không chỉ với ngôi sao nữ, kể cả với nhóm tiểu thư danh gia có hảo cảm với hắn, hắn cũng khôi đổi sắc mặt.

Có điều từ từ mọi người bắt đầu phát hiện, cố vấn pháp luật trẻ tuổi có văn phòng cùng một tầng lầu với Tổng giám đốc kia.

Hình như ít nhiều cũng là cô gái có thể nói với Tổng giám đốc đôi ba câu.

Nhưng mà mọi người lại cảm thấy, giữa hai người lại không có gì mập mờ cả.

Bọn họ tuy văn phòng ở cùng một tầng, cũng là một văn phòng khác duy nhất ở cùng tầng với văn phòng Tổng giám đốc.

Đến cả nhóm thư ký, trợ lý của hắn cũng không có tư cách như thế.

Nhưng mà có người thề son sắt tỏ vẻ mình đã tự mắt nhìn thấy Tần Tịch trên đường về nhà mà xe Tổng giám đốc thì cứ phóng vèo vè đi trước mặt cô ấy.

Nói khác đi thì, hai người ngoại trừ ở công ty ra, hình như.... Không có va chạm gì?

*

“Đồ bảo cậu chuẩn bị mang lên đây.” Hôm nay Lục Thanh Húc vừa mới đi làm, điện thoại nội bộ đã vang lên ngay.

“Vâng ạ.” Anh ta vội vàng lấy một cái hộp từ trong túi công văn ra.

Trên mặt đó là chocolate được đóng gói vô cùng tinh xảo.

Hộp có màu lam ảo mộng, trên cùng còn dùng lụa màu bạc thắt thành nơ bướm xinh xinh.

Nghe nói cô gái thích nhất là thứ này, chocolate tinh xảo ngon miệng có mị lực thu hút mấy cô gái nhỏ.

Chỉ là......

Lục Thanh Húc không dám hỏi, Boss nhà mình đột nhiên bảo anh ta chuẩn bị đồ như này, là vì sao. Anh ta chỉ dựa theo phân phó đưa chocolate tới văn phòng Tổng giám đốc, cẩn thận đặt lên bàn. “Ra ngoài đi.” Lạc Phỉ không có nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt ra lệnh.

Lục Thanh Húc đành phải tò mò mà nhìn nhìn hắn, sau đó xoay người ra khỏi văn phòng.

Hiếm khi anh ta không có về thẳng văn phòng mình ngay mà lại tò mò đi tìm Tần Tịch hóng chuyện.

“Tần Tịch.”

“Sớm thế, anh Lục.” 9 tháng làm việc chung, Tần Tịch đã sớm thân quen với Lục Thanh Húc.

“Em có biết...” Lục Thanh Húc dựa vào bàn cô, chớp chớp mắt với cô.

“Dạ?” Tần Tịch ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh Húc, khó hiểu hỏi.

Cô lại nhanh chóng quay đầu nhìn về màn hình máy tính, chỉ là ngón tay đánh chữ dùng sức nhiều hơn so với lúc bình thường.

Máy in bắt đầu thành thật làm việc, nhanh chóng nhả ra một trang giấy.

Lục Thanh Húc vốn dĩ muốn hỏi, cô gái cùng tầng với Boss nhà mình có biết tí chuyện bên lề nào không.

Chẳng qua nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Tần Tịch, anh ta lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.

Ngay từ đầu, Lục Thanh Húc đúng là cho rằng, ít ra sếp nhà mình cũng có ý gì đó với Tần Tịch.

Nếu không thì cũng không để cô làm việc ở cùng một tầng với hắn.

Đây là đãi ngộ mà những nhân viên khác làm việc ở tập đoàn Lạc thị còn lâu mới có.

Khi đó, Tần Tịch mới là ngày đầu tiên đi làm đó.

Nhưng mà Lục Thanh Húc là trợ lý đi theo Lạc Phỉ có thời gian lâu nhất.

Ngày thường vẫn có nhiều thời gian đi bên cạnh hắn.

Thời gian lâu như vậy rồi, anh ta đúng là không nhìn ra được giữa hai người có gì mập mờ cả.

Sau khi tan làm thì không có đụng chạm gì cả.

Lúc Lục Thanh Húc tới văn phòng của Tổng giám đốc rất nhiều lần, Tần Tịch với Boss ai cũng tự bận việc người nấy.

Ngoại trừ những lúc có việc, bằng không căn bản chả bao giờ thấy ở chung một chỗ.

Cho nên thời gian lâu dần, anh ta không còn ý nghĩ như vậy nữa.

Cứ cảm thấy hắn là mình suy nghĩ nhiều.

Cho nên lời tới bên miệng, Lục Thanh Húc vẫn cứ nuốt xuống.

Tần Tịch rất thông minh, cũng rất nghiêm túc, nỗ lực.

Tuy là mới vào công ty có 9 tháng nhưng mà đã âm thầm tiến vào trung tâm quyền lợi, rất được Boss nhà anh ta tin tưởng.

Là tin tưởng với cộng sự mà không phải mập mờ của người yêu.

Lục Thanh Húc cũng không muốn để một cô gái nghiêm túc lại đáng yêu như vậy quấn vào những chuyện càng phức tạp.

Vớ thân phận, địa vị dung mạo Boss nhà mình như thế, anh ta có thể đoán được, tương lại chuyện yêu đương của sếp, chắc chắn sẽ là tinh phong huyết vũ, vô cùng đáng sợ.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lục Thanh Húc tùy ý đảo qua tờ giấy mà Tần Tịch vừa mới in ra kia: “Đơn từ chức.... Ơ.... Em muốn từ chức?”

Anh ta đột nhiên phản ứng lại, mở to hai mắt nhìn không dám tin.

Tần Tịch muốn từ chức?!

Sao anh ta lại không biết chút gì vậy.

Tuần trước bọn họ còn ăn cơm cùng nhau xong, cô gái nhỏ ngay cả lúc ăn cơm cũng nghiêm túc nhớ đến nhiệm vụ mà Boss giao cho, nhìn ngoan ngoãn đến không thể ngoan hơn.

Sao em ấy lại muốn từ chức?!

“Vâng.” Tần Tịch gật gật đầu.

Cô đã hạ quyết tâm rồi.

Cô xụ mặt, cầm đơn từ chức vòng qua người Lục Thanh Húc, đi về phía văn phòng của Lạc Phỉ.

Cô thực sự đã hạ quyết tâm.

Đây đã không phải lần đầu tiên.

Phải nói là, đã không biết là lần thứ mấy rồi.

Tần Tịch không phải là người thích nổi giận nhưng cô cũng có giới hạn của bản thân mình.

Lúc cô đi vào văn phòng Lạc Phỉ, nhìn thấy trước hết là hộp chocolate đột nhiên xuất hiện trên bàn làm việc kia.

Điểm tâm ngọt tràn ngập hơi thở thiếu nữ đáng yêu như vậy, không hợp rơ gì với cái văn phòng này cả.

Nhưng mà Tần Tịch không quá để ý.

Cô nhanh thu tầm mắt lại, đặt đơn từ chức lên bàn.

“Xin Lạc tổng nhanh chóng tìm người thay thế, một tháng sau tôi sẽ từ chức.”

Cho dù rất tức giận, Tần Tịch cũng không nghĩ tới chuyện không chịu trách nhiệm cứ thể phủi mông mà đi.

Ánh mắt Lạc Phỉ vẫn cứ tập trung trên màn hình máy tính.

Hắn giống như không nhìn thấy Tần Tịch vậy.

Chờ đối phương đứng tại chỗ vài phút, sau đó xoay người yên lặng đi ra ngoài.

Ánh mắt hắn mới rơi xuống tờ đơn từ chức kia.

Giới hạn à......

Hắn lại đụng chạm đến giới hạn của Tần Tịch rồi sao?

Thật đúng là...

Lạc Phỉ im lặng nhìn cũng chả thèm nhìn đơn từ chứ, cứ tiện tay ném vào máy cắt giấy.

Lúc này sao hắn có thể thả Tần Tịch đi được?!

Hắn không có khả năng thả cho cô rời đi.

Hắn còn phải, đích thân nhuộm đen đôi mắt kia.

Còn chưa kéo cô vào thế giới của mình, làm cô trở thành......

Lạc Phỉ hơi hơi nheo lại đôi mắt.

Ngày hôm đó, Tần Tịch đúng giờ tan làm.

Về nhà mình thì làm một bữa tối đơn giản.

Lúc rửa chén đĩa, cô nghe thấy tiếng gõ cửa vọng lại.

Tần Tịch sống một mình.

Chung cư tuy là không lớn nhưng được cô sắp xếp rất là ấm áp.

Tuy là chưa bao giờ gặp qua ba mẹ mình, nhưng mà đây cũng xem như là nhà họ để lại cho cô đi.

Đương nhiên, là mình cô tự đi mua.

Vào lúc giá nhà ở thành phố A còn chưa có tăng cao, cô đã dùng tiền ba mẹ để lại cho đi đầu tư hợp lý, hơn nữa còn mua một căn chung cư nhỏ này cho mình.

Bên ngoài mắt mèo, một người đàn ông mặc đồ đen đứng thẳng ở đó.

Bên ngoài đang mưa, Lạc Phỉ cũng không phải cố ý không bung dù.

Mưa cũng không lớn, lúc hắn đi khỏi tập đoàn Lạc thị, chậm rãi đi tới căn chung cư của Tần Tịch, cũng muốn để cho mình có thể bình tĩnh một chút.

Cửa nhanh chóng được mở ra.

Ánh mắt Tần Tịch quả nhiên dừng ở bả vai bị dính mưa của hắn.

“Tần Tịch.” Lạc Phỉ cười cười với cô.

“Anh uống rượu?” Tần Tịch nhíu mày.

“Uống chút thôi.” Lạc Phỉ giải thích: “Tối nay có xã giao nên uống một chút. Độ cồn không cao, giờ cũng rất tỉnh táo.”

Hắn hỏi: “Không mời tôi vào trong ngồi một chút sao?”

Tần Tịch im lặng vài giây, vẫn mở cửa tránh ra.

Cô pha một ly cacao nóng cho Lạc Phi.

Mắc mưa, lại uống thêm chút rượu.

Cacao ấm nóng thuần vị theo yết hầu chảy xuống, làm cho dạ dày chưa có ăn cơm cũng ấm áp lên nhiều.

Ánh mắt Lạc Phỉ đảo qua khắp căn nhà.

Rất sạch sẽ, sắp xếp cũng rất ấm áp.

Nhìn ra được chủ nhân của căn nhà là một người nghiêm túc lại rất để tâm tới sinh hoạt.

“Ăn cơm tối chưa?”

Lạc Phỉ nghe câu nói đó, đột nhiên cười lên.

Tần Tịch cứ tinh tế như vậy đấy.

Trước/410Sau

Theo Dõi Bình Luận