Saved Font

Trước/410Sau

Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 76:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Buổi tối hôm biểu diễn đàn hạc của Tô Nhiễm.

Cô ấy thản nhiên lại tùy ý gọi Tạ Liên Thành lên hòa tấu với mình, về cơ bản giống như việc thông báo chuyện tình cảm với mọi người.

Về cơ bản, hầu hết đại học A đều cho rằng Tô Nhiễm với Tạ Liên Thành là một đôi.

Tần Tịch ngước mắt lướt qua, lắc đầu: “Không quen.”

Cô hoàn toàn không hứng thú gì với Tô Nhiễm và người hoặc chuyện xung quanh cô ấy.

Chỉ là trả lời câu hỏi của Kiều Sơ Hạ thôi.

“Lạ thật đó.” Kiều Sơ Hạ lầm bầm nói, “Bộ dáng của đàn chị Tô Nhiễm với anh ta rất thân mật luôn.”

Lúc cô ấy nói chuyện, Tô Nhiễm đã kéo lấy cánh tay của người kia, đi vào trong biệt thự.

Nhìn qua đúng là thân mật thật.

“Ừ.” Tần Tịch lạnh nhạt đáp.

Cô châm cho Kiều Sơ Hạ một ly trà, dời sự chú ý đi: “Hạ Hạ, thử uống cái này coi.”

Lúc này đại sảnh biệt thự ngày càng náo nhiệt, trong hoa viên cũng có tốp năm tốp ba khách khứa tụ tập nói chuyện.

Đâu đâu cũng là hình ảnh quần là áo lụa.

Tần Tịch cầm quyển sách lên, nghe nghe tiếng dương cầm truyền vào tai.

Cô cũng đã từng một lần, ở trong hoàn cảnh yến hội như này.

Lúc ấy cô là người yêu của Lạc Phỉ, vẫn không thể nào tránh khỏi chuyện cùng hắn tham dự những yến hội như này.

Có đôi khi, yến hội tổ chức ở Lạc thị.

Sắp tới 5 giờ, Âu Dương Nguyệt cuối cùng cũng tranh thủ được thời gian chạy lên trên này.

“Hô.” Cô cũng không chú ý gì, thuận tay bưng một ly trà lên uống ừng ực, “Mệt chết tớ rồi.”

Âu Dương Nguyệt kéo néo mặt mình: “Cười đến cứng đờ rồi. Nếu để tớ chọn, tớ thích cách tổ chức sinh nhật như tối qua hơn. Chẳng qua…..Aiz!”

Cô ấy bất đắc dĩ nhún vai, nói với mấy người Tần Tịch: “Các cậu cũng xuống lầu chơi đi.”

Cô ấy nói: “Ăn chút gì đó, đợi lát nữa còn có bánh kem lớn, ba tớ sai người đặt, cao bảy tầng như này này.”

Âu Dương Nguyệt nói tới đây lại nhịn không được buồn cười: “Ông ấy thích bày đặt như vậy đó.”

Ba người đi theo Âu Dương Nguyệt xuống dưới lầu.

Đêm nay, người tới tiệc sinh nhật cô ấy, không phú cũng quý.

Trong đại sảnh ngập tràn các bộ lễ phục đủ màu sắc kiểu dáng, mấy cô gái trẻ trung đều trang điểm tỉ mỉ, còn kết hợp trang sức khéo léo.

So sánh với mấy người Tần Tịch chỉ ăn mặc giản dị, đúng là có chút quá mộc mạc rồi.

Đường Lăng khí chất lạnh lùng, tự tạo một thế giới riêng, không có cảm giác gì.

Tần Tịch cũng không quan tâm đến những chuyện này.

Âu Dương Nguyệt thì càng cảm thấy, bạn mình ở nhà mình, muốn thế nào thì thế đấy, thoải mái vui vẻ là được, không cần để ý những chuyện mẽ ngoài.

Chỉ có Kiều Sơ Hạ, lần đầu đến những nơi như này, hơi căng thẳng chút.

Cô ấy kè kè đi sau Tần Tịch với Đường Lăng, ba người chọn một chiếc bàn nhỏ trong hoa viên, ngồi xuống.

“Bọn mình như này….” Kiều Sơ Hạ kéo kéo áo sơ mi của mình: “Có phải hơi dị dị không?”

“Cũng được mà.” Đường Lăng không quan tâm mình chung quang một vòng, “Vốn không phải là người chung một thế giới mà.”

“Ừ.” Kiều Sơ Hạ gật gật đầu.

Cô ấy nhìn trái ngó phải: “Tớ đi lấy đồ uống, các cậu uống gì?”

“Gì cũng được.” Đường Lăng nói.

Tần Tịch cũng đứng lên: “Tớ đi với cậu.”

Cô sóng vai với Kiều Sơ Hạ đi đến quầy bar.

Hai người lần lượt chọn đồ uống, lúc sắp quay lại thì nghe thấy cửa lớn ngoài đại sảnh ồn ào hẳn lên.

Lúc Tần Tịch đi qua xem.

Đúng lúc Tạ Liên Thành bước xuống từ một chiếc xe màu đen.

Anh ta cũng mặc tây trang, chỉ là không giống lúc làm thầy giáo ở trường học, cúc cài đến tận nút trên cùng.

Đêm nay anh ta không thắt cà vạt, cúc áo cũng cởi hai cái.

“A!” Kiều Sơ Hạ hô nhỏ, “Thầy Tạ cũng tới.”

Cô ấy đương nhiên nghĩ tới Tô Nhiễm đã tới trước.

Còn có người đàn ông quan hệ rất thân mật với Tô Nhiễm.

“Không biết….” Kiều Sơ Hạ vừa lẩm bẩm vừa nhìn khắp bốn phía xung quanh: “Đàn chị Tô Nhiễm đâu?”

Lúc cô ấy đang nói chuyện, trong tay còn bưng ly đồ uống kia.

Lúc nhìn xung quanh, vừa không cẩn thận một cái, cánh tay đụng vào người khác.

Ly đựng đầy chất lỏng, cứ thế đổ hết ra.

Trong tích tắc, màu nước thạch lựu đỏ rực tưới lên người Kiều Sơ Hạ và váy của cô gái.

“A!” Theo bản năng, cô gái kia hét lên, đau lòng nhìn váy của mình.

Sau đó cô ta ngẩng đầu, nhìn Kiều Sơ Hạ, rồi lại nhìn Tần Tịch, ánh mắt lướt qua quần áo hai người, trong mắt hiện lên vẻ xem thường: “Mấy người là ai? Sao lại ở đây?”

Cô ta duỗi tay hơi hơi nhắc làn váy của mình: “Sao lại không cẩn thận như vậy, dơ hết váy của tôi rồi.”

Nói xong còn nhìn Kiều Sơ Hạ: “Cô phải bồi thường chiếc váy cho tôi.”

Trước/410Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thiên Kiếm Đế