Saved Font

Trước/410Sau

Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 86:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trong nháy mắt mở nắp hộp ra, mùi hương nhàn nhạt nhiễm vào không khí cứ thể tràn vào khứu giác cô.

“Thơm quá.” Lực chú ý vào mấy trang giấy đều bị mùi hương ngào ngạt này kéo lại, cô nuốt nước bọt.

Là cả ngày nay bận quá nên đói bụng tới mù mờ à?

Cháo nhà ăn nấu, đã trở nên tươi ngon như vậy từ lúc nào thế?

Cô cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía chén cháo kia.

Gạo trắng tinh trong suốt vừa nhìn là biết được nấu đến nhừ.

Bên trong còn có trộn với nõn tôm bóc vỏ và cồi sò.

Bên trong túi còn để sẵn muỗng ăn cháo, lúc Tần Tịch lấy ra có chút ngẩn ngơ.

Muỗng nhỏ màu trắng đáng yêu lại tinh xảo, hoàn toàn không thể so sánh với muỗng nhựa nhà ăn thường dùng.

Bây giờ cô mới nhận ra, ngay cả tô cháo kia, đóng gói cũng không phải là cách đóng gói thông thường.

Thẩm mỹ bên ngoài rất tốt, không giống như đồ hộp, càng giống như là một hộp giữ nhiệt chuyên dụng vậy.

“Ặc….” có ngu ngốc đến đâu Tần Tịch cũng phát hiện ra có gì đó sai sai.

Huống chi trong túi cũng không có bánh bao nhỏ mà cô gọi.

Trong túi cũng còn đặt bốn hộp giống như hộp cháo kia, lần lượt từ trên xuống đựng sủi cảo, xương sườn hầm khoai môn, một hộp rau nhỏ ăn kèm với cháo, còn có một hộp chả giò chiên giòn rụm.

Hộp rau nhỏ cũng không phải là rau muối bình thường.

Là đậu Vân Nam tươi ngon, nấm kim châm và nấm Khẩu Bắc trộn với nhau, nhìn qua rất là tươi mát ngon miệng.

Giao hàng lộn rồi sao?

Chắc chắn là giao nhầm rồi!

Tần Tịch vội vàng đóng nắp hộp cháo lại, cất mọi thứ về như trước.

Cô vừa lấy điện thoại ra định gọi cho bạn học mới giao cơm vừa rồi, vừa nghĩ chắc đối phương cũng chưa đi xa đâu, thế là cầm lấy cái túi chạy ra ngoài định đuổi theo.

“Bạn học.” Điện thoại được kết nối rất nhanh: “Hình như bạn giao lộn phần cơm của người khác cho mình rồi?”

Tần Tịch hỏi: “Tớ gọi là một phần cháo trắng hột vịt bắc thảo bình thường với bánh bao nhỏ, mua của nhà ăn khu đông lầu một. Hai món tổng cộng có 9 tệ thôi. Cậu giao hàng không đúng rồi.”

Bên kia điện thoại im lặng một lát.

Sau đó đối phương chần chờ mở miệng: “Bạn học…”

Bạn học đưa cơm nói: “Bạn gọi hai món 9 tệ kia đúng rồi. Nhưng mà giờ vẫn còn ở chỗ mình, mình chuẩn bị đến tòa nhà thí nghiệm rồi, chừng nửa phút nữa là giao hàng cho bạn được.”

Tần Tịch ngẩn người ra.

Cô cúi đầu nhìn túi mình đang cầm trên tay, đúng là không phải sản phẩm của nhà ăn.

Lúc nói chuyện, cửa văn phòng vang lên hai tiếng gõ.

Một nam sinh mặc áo hoodie đen giơ túi trong tay đang cầm cho Tần Tịch.

Cậu ấy cũng lắc điện thoại trong tay với cô, cúp máy nói: “Ừm, cháo với bánh bao của cậu.”

“Cảm ơn.” Tần Tịch hoảng hốt nhận lấy.

Vậy một túi bữa tối khác, là ai đưa tới ta?

Cô đặt hết mấy thứ lên bàn, chờ bạn học kia đi rồi, nghĩ nghĩ, nhanh chân bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm.

Giờ đã là tháng mười, chiều tối trời đã tối đen.

Đèn đường trong khuôn viên đại học cũng đã sáng lên. Tòa nhà phòng thí nghiệm vốn dĩ nằm trong góc khuôn viên, xung quanh vắng lặng yên tĩnh, sẽ rất ít người tới đây.

Tần Tịch nhìn trái ngó phải, trừ bỏ bóng tối với rừng cây ra, không nhìn thấy thứ gì khác.

“Lạ thật.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Mấy thứ kia, lẽ nào là đưa cho đàn anh Ngô hả ta?

Nhưng người mang đồ ăn đến rõ ràng nhìn thấy mình ngồi ở đó mà, dáng người cô rất khác với Ngô Hi Ngạn, không thể nào đến cái bóng cũng nhận không ra mới phải.

Hơn nữa đối phương cũng không nói câu nào, để đồ xuống rồi đi luôn.

Sao cứ cảm thấy, kỳ kỳ thế nào ấy.

Tần Tịch về lại văn phòng, không dám ăn mấy món ăn không hiểu sao lại xuất hiện ở đây kia.

Cô vừa xem luận văn vừa giải quyết sạch sẽ cháo và bánh bao nhỏ mình gọi.

Khoảng chừng 8 rưỡi tối, Ngô Hi Ngạn về văn phòng lại.

Tô Triệt đưa anh về, lúc hai người lên lầu còn thảo luận cái gì đó.

“Bạn học Tần Tịch.” Nhìn thấy Tần Tịch ngoan ngoãn ngồi ở kia, Tô Triệt mỉm cười gật gật đầu với cô.

Ánh mắt anh ta cố định lên túi đồ ăn mà Tần Tịch không động qua kia: “Còn chưa ăn tối nữa hả?”

“Không phải.” Tần Tịch đưa cái túi cho Ngô Hi Ngạn coi: “Đàn anh Ngô, đây là đưa cho anh ạ?”

“Không phải.” Ngô Hi Ngạn liếc mắt, quyết đoán phủ định, “Tôi không gọi cơm hộp.”

“Vậy lạ quá đi, người giao hàng lúc đó đưa qua đây, chả nói câu nào để đó rồi đi. Lúc đó em đọc sách chăm chú quá, cũng không để ý xem người ta là ai.” Tần Tịch buông tay, “Vậy mấy thứ này xử lý sao giờ ạ?”

“Đây chắc là cháo của Minh Cảnh Hiên.” Tô Triệt nhìn kỹ, “Món cháo với điểm tâm ở đó nấu ngon lắm.”

Anh ta mỉm cười nhìn về phía Tần Tịch: “Người đưa tới, rất có tâm.”

Trong lòng Tần Tịch xao động.

Cô duỗi tay, lấy cái muỗng sứ trắng nhỏ ra.

Trước/410Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nữ Thần Siêu Cấp Người Ở Rể