Saved Font

Trước/20Sau

Nữ Chủ Cần Thiết Xinh Đẹp Như Hoa Sao??

Chương 7: Để Đường Độn Bàn Phát 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nửa khắc đồng hồ trước, hắn thấy Thẩm Vân Xảo nhìn về phía đông trông mòn con mắt, đúng lúc Ngô thẩm cầm trứng gà đến, hắn xé ra cho nàng ăn. Thẩm Vân Xảo rõ ràng thèm ăn đến nuốt nước miếng nhưng vẫn mạnh miệng lắc đầu. Nàng nói sau khi về nhà bà nội nàng sẽ luộc trứng gà cho nàng ăn, còn nói bà nội nàng thường hái những bông hoa rất xinh đẹp cắm lên trên búi tóc nàng.

Khi nói đến hoa, nàng cố ý chỉ vào hoa Tử Vi trong tay, cường điệu nói rằng đẹp tương tự như bông hoa này.

Hắn lúc này mới phản ứng được, nàng đứng chỗ này không phải chỉ vì tắm nắng sưởi ấm, mà phần nhiều là vì ngắm hoa, thuận lợi liền bẻ đi hai bông cho nàng.

Kết quả đã xảy ra là không thể ngăn cản, Thẩm Vân Xảo vỗ vỗ búi tóc của chính mình, muốn hắn đem hoa cắm đến bên trong búi tóc nàng. Cố ý nhắc nhở hắn phải dùng dây buộc chặt tóc, nếu không khi đi đường sẽ bị rơi.

Đường Độn lớn như vậy chưa từng gặp phải cô nương nào đề loại yêu cầu này, hắn liền từ chối. Những người khác nếu bị hắn từ chối liền nhận, nhưng Thẩm Vân Xảo lại không như vậy. Nàng hỏi hắn là không phải hắn không biết cách cắm chứ? Sau đó khoa tay đến khoa tay đi, mặt mày hớn hở dạy hắn nên làm như thế nào.

Một kẻ ngốc rơi xuống sông cũng không biết kêu người cứu lại đang dậy hắn cách làm việc, Đường Độn hoài nghi mình đang nằm mơ đi, tưởng trở về nhà đem nước lạnh rửa mặt cho thanh tỉnh một chút. Nhưng hắn đi một bước, Thẩm Vân Xảo liền như hình với bóng theo một bước, lý do là thế Xuân Hoa bảo vệ hắn.

Nói thật, Đường Độn thật không cảm thấy Thẩm Vân Xảo ngốc.

Ngược lại, hắn còn cảm thấy Thẩm Vân Xảo vô cùng thông minh.

Bằng không, mình làm sao liền trước đạo cho nàng xen đâu?

Không nghe thấy Đường Độn trả lời, Thẩm Vân Xảo nôn nóng hỏi:

"Đường Độn, còn bao lâu nữa a?" Nàng quỳ gối ngồi xổm, hai chân đã có chút tê rần. "Tóc ngươi quá nhiều, không dễ làm, nếu không chờ Xuân Hoa đến rồi để nàng ta giúp ngươi đi?"

"Vậy ngươi tiếp tục làm đi, khi Xuân Hoa đến mà ngươi còn chưa làm tốt thì lại bảo nàng làm."

Nàng hai tay nắm thành quyền, vẫn không nhúc nhích tiếp tục ngồi xổm. Cách đó không xa người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, có người không nhịn được hiếu kỳ:

"Cô nương kia là ai vậy, lại để Đường Độn thúc thủ vô sách."

Bọn họ cùng Đường Độn cũng coi như cùng trường, có người so với Đường Độn còn nhập trường học sớm hơn, đều chưa từng gặp mặt cô nương này.

Đường Độn thân hình kiên cường, dáng dấp tuấn tú, mỗi lần về nhà, cửa trường học lấp thật nhiều cô nương đến đưa đồ ăn cho hắn. Đường Độn không phản ứng quá bất luận người nào.

Cài hoa lên tóc cho cô nương người ta càng là chưa từng nghe thấy.

"Là Đường Độn muội muội sao?"

"Đường Độn chỗ nào đến muội muội chứ?"

Người ở chỗ này đều biết thân thế của Đường Độn, Đường Độn là do ông bà nội nuôi lớn, không có anh chị em. Cô nương này gọi thẳng tục danh của Đường Độn, cũng không giống thân thích trong tộc của Đường Độn.

"Khất cái nhặt được ven đường ư?"

"Ngươi khi nào thấy Đường Độn bố thí cho khất cái chưa?"

Lại bị phủ định, người nói chuyện có chút giận:

"Vậy ngươi nói nàng là ai? Tổng sẽ không phải là tức phụ nuôi từ bé của Đường Độn đi."

"Ngươi ngốc a."

"Ngươi ngốc a."

"Ngươi ngốc a."

Những người khác trăm miệng một lời phát ra tiếng xem thường.

Nhà Đường Độn có ruộng có đồng, có thể xưng tụng là phú hộ trong thôn, dù cho có nuôi con dâu từ bé thì cũng sẽ không nuôi người trông khó coi như vậy.

"Vậy nàng đến cùng là ai chứ. . ."

"Ta chỗ nào biết."

Ngô bá lau mồ hôi, khi đi vòng qua chỗ rẽ, nghe được những lời này, coi như mắt điếc tai ngơ, thẳng tắp đi tới trước mặt Đường Độn.

Trước/20Sau

Theo Dõi Bình Luận