Saved Font

Trước/1228Sau

Nữ Đế Phát Sóng Hệ Thống

Chương 64: Nhã tập hoàn thủy (4)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hai mắt Phong Cẩn sáng lên, tiếp tục truy hỏi: “Còn gì khác nữa không?”

Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Cùng ra khỏi một nhà lầu xanh với huynh mà huynh có thể không biết sao? Vừa nãy trái ôm phải ấp, một cô thì dựa vào trong lồng ngực đút đồ cho hắn ta, tiêu dao sung sướng một hồi. Nói khó nghe thêm tí nữa là “đại chiến” vài hiệp đã rồi mới tắm rửa chạy đến đây.”

Gương mặt trắng trẻo của Phong Cẩn đỏ bừng lên, còn ngại ngùng hơn cả lúc trước. Cậu ta chưa bao giờ hối hận thế này, rõ ràng biết rằng cái miệng của Liễu Lan Đình không nể nang ai bao giờ, lại cứ khăng khăng đưa lên tận cửa cho người ta bắt nạt.

Khương Bồng Cơ quét mắt nhìn các vị lang quân vẫn đang thản nhiên nói cười, đàm luận thơ ca. Cái vỏ bọc bên ngoài tuy rằng đẹp đẽ, nhưng trong mắt cô cũng chỉ là một đống xương trắng yếu ớt bùng nhùng, yếu ớt đến mức làm cho người ta buồn nôn. Khương Bồng Cơ chán ngắt quăng chén trà xuống bàn: “Vô vị! Đạp Tuyết, Từ Kha! Theo ta!”

Khương Bồng Cơ đứng dậy lướt qua Vu Mã Quân đang đi về phía này, hoàn toàn không thấy vẻ xấu hổ ngượng ngập trên mặt của đối phương.

Vu Mã Quân từ xa đã thấy Phong Cẩn đang trò chuyện rất vui vẻ với một lang quân trẻ tuổi phong tư bất phàm, đang định đi tới làm quen, không ngờ đối phương thế nhưng lại lạnh mặt đứng dậy. Hơn nữa, vẻ mặt lại thay đổi lớn như thế khiến cho một kẻ đa nghi như Vu Mã Quân không khỏi nghĩ nhiều.

Phong Cẩn mỉm cười lắc đầu, coi như là đang thay Khương Bồng Cơ giảng hòa: “Lan Đình không giỏi thơ từ, xem ra có vẻ đang cáu vì bị làm phiền.”

Vu Mã Quân ngồi xuống, chút không vui trong lòng cũng tiêu tán đi một chút, nhưng vẫn còn hơi để ý: “Vị lang quân đó là ai vậy?” Tùy hứng bỏ lại những người khác, chạy sang bên những quý nữ, hình như còn trò chuyện rất vui vẻ, kiểu người như vậy cảm giác khó mà thành tài được.

Phong Cẩn như thể không thấy sự bất mãn trong mắt của Vu Mãn Quân mỉm cười giới thiệu: “Lang quân thứ hai của dòng chính nhà Liễu Trọng Khanh - Liễu Quận Thủ.”

Toàn bộ Đông Khánh, người tên là Liễu Trọng Khanh lại còn được gọi là Liễu Quận Thủ, cũng chỉ có một mình Liễu Xa ở quận Hà Gian này mà thôi. Đương nhiên, cái danh xưng Liễu Quận Thủ này cũng chẳng được mấy nữa, cũng sắp phải thay đổi đến nơi rồi.

Vẻ mặt của Vu Mã Quân dịu đi nhiều, thậm chí là còn thêm phần nhiệt tình. Tuy Liễu Xa không ở triều đình, chức quan cũng không cao, nhưng cả triều từ trên xuống dưới không ai dám coi thường ông, bởi vì không phải là ai cũng có bản lĩnh cải tử hoàn sinh, khiến cho một quận huyện cằn cỗi trở nên phồn hoa. Số thuế hàng năm của quận đó nộp lên thậm chí còn ngang bằng với hai châu, lại còn là nơi sản xuất lương thực cho đại bộ phận Đông Khánh nữa!

Sự hoài nghi trong lòng Vu Mã Quân biến mất: “Hóa ra là lang quân nhà Liễu Quận Thủ, chỉ là vừa nãy tại sao cậu ấy lại bỏ đi?”

“Lan Đình yêu thích công phu quyền cước, đối với thơ từ không hứng thú, làm sao có thể vui cho được?” Phong Cẩn vẫn ôn hòa như cũ, hơi bất đắc dĩ nói, “Mới có mười hai tuổi, tâm tính tuổi này khá là nông nổi, kệ cậu ấy thôi.”

Vu Mã Quân biết Phong Cẩn, người này luôn thích nói những thứ khó hiểu, có lẽ vì thế Liễu Lan Đình mới cảm thấy phiền phức. Tự cho là mình đã tìm được lý do, cuối cùng Vu Mã Quân cũng nở một nụ cười ôn hòa, nói: “Hoài Du cũng thật là, nếu như Liễu lang quân đã không thích nói những thứ đó thì huynh đổi đề tài khác là được, sao phải khiến cậu ấy tức giận bỏ đi? Nghe nói Liễu Quận Thủ là tổng quan kỳ đánh giá năm nay, huynh không sợ à?”

Kỳ đánh giá quan lại ba năm một lần, tuy Liễu Xa chỉ là Quận Thủ, nhưng địa vị lại còn hơn hẳn cả Châu Mục, kỳ đánh giá năm nay được đặc cách đề bạt thành tổng quan. Lúc này mà đắc tội Liễu Xa, không chừng lại bị bay mất cái đầu.

Phong Cẩn không để ý nói: “Liễu Quận thủ là người liêm minh chính trực, sao để ý đến chút mâu thuẫn của mấy đứa trẻ con?”

Chốn quan trường Đông Khánh bây giờ có chỗ nào là quan lại không bao che, cá mè một lứa với nhau? Duy chỉ có mình Liễu Xa - Liễu Trọng Khanh là “dòng nước trong” duy nhất. Năm đó khi bị phái đến quận Hứa, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được là ông bị người ta ngấm ngầm gây khó dễ. Diện tích của quận Hứa rất lớn, thậm chí còn ngang với một châu, nhưng lại là nơi khỉ ho cò gáy, dân tình hung hãn, thổ phỉ hoành hoành khắp nơi, địa chủ quyền thế, năm nào cũng bị lũ lụt... thiên tai nhân họa đủ cả.

Chín vị Quận Thủ phía trước Liễu Xa, một là chết ở nơi tại nhiệm, hai là chết trên đường đến nơi nhậm chức. Vốn dĩ tưởng rằng Liễu Xa sẽ trở thành con quỷ xui xẻo thứ mười, thế nhưng không ngờ ông lại có thủ đoạn xoay chuyển càn khôn.

Quận Hứa bây giờ dù được gọi là “quận” nhưng cảnh tượng phồn vinh lại có thể sánh ngang với các châu lớn giàu có của Đông Khánh. Sản lượng lương thực của nó không chỉ làm dịu tình hình thiên tai ở hai châu lân cận mà còn làm ổn định lại xu thế sắp sụp đổ của Đông Khánh, triều đình trên dưới ai dám nói mình không biết Liễu Xa?

Hiện tại, Khương Bồng Cơ vẫn còn không biết vị phụ thân khác người nhà mình thế nhưng lại ngầu ngất trời như thế, bởi vì cô đang đau đầu vì một chuyện khác.

Ai cũng được, đến kéo cô nhóc Thượng Quan Uyển dính như kẹo kéo này ra cho cô được không?

Chốc một câu “Lan Đình ca ca không quan tâm đến Uyển Nhi”, chốc lại một câu “Lan Đình ca ca không thương Uyển Nhi”, nói cứ như thể cô phạm tội tày trời không bằng.

“Vậy bây giờ muội muốn như thế nào?” Khương Bồng Cơ cảm thấy mình khôn quá mà, tự dưng chạy đến đây làm gì không biết, biết thế cứ ngồi đó làm Phong Cẩn nghẹn chết còn hơn.

“Dạy Uyển Nhi cưỡi ngựa, loại cao to ấy, muội không cần mấy con ngựa lùn đâu.” Uyển Nhi bĩu môi năn nỉ, châu hoa cài trên đầu lắc tới lắc lui.

“Khó mà hầu hạ được, hôm nay muội ăn mặc thế này thì làm sao mà cưỡi ngựa được?”

Khương Bồng Cơ bóp trán, nhưng trong lòng lại biết ý tốt của Thượng Quan Uyển. Cô nhóc này nhỏ tuổi nhưng tâm tư nhanh nhạy, với tầm tuổi bây giờ của cô nhóc đến những buổi nhã tập như thế này là quá sớm, thế nhưng cô nhóc vẫn đòi đi bằng được, thực chất cũng là vì nghĩ cho Liễu Lan Đình. E rằng Thượng Quan Uyển đã nhìn ra được tính toán của Ngụy phủ, muốn lấy lại danh dự cho cô trước mặt mọi người.

“Muội đã sớm biết thể nào Lan Đình ca ca cũng nói thế mà, Uyển Nhi đã chuẩn bị trước rồi.” Nói rồi liền ranh mãnh nheo mắt lại nhìn Khương Bồng Cơ.

Được rồi, cô phục cô nhóc này rồi.

Khương Bồng Cơ hết cách, trước khi đi còn thoáng dừng lại, nghiêng đầu hỏi Ngụy Tĩnh Nhàn đang nhìn cô với vẻ phức tạp pha lẫn hổ thẹn và khó chịu.

“Tĩnh Nhi có muốn đi không?”

Gương mặt trang điểm tinh xảo của Ngụy Tĩnh Nhàn trắng nhợt thêm một phần, khe khẽ lắc đầu.

Dắt ngựa của Liễu Lan Đình đến, Khương Bồng Cơ và Thượng Quan Uyển đi khỏi nơi mà ánh mắt mọi người có thể nhìn thấy và có thể nghe được.

Thượng Quan Uyển đi ở đằng trước, trang phục của cô nhóc đã được thay đổi, rất thích hợp để cưỡi ngựa.

“Lan Đình ca ca cũng đừng trách Tĩnh Nhàn tỷ tỷ, chuyện hôm nay ngay đến tỷ ấy tối qua cũng mới biết.”

“Ta trách muội ấy làm cái gì, bên trong thiếp mời của Ngụy phủ có kẹp thêm hoa tiên của muội ấy, trong đó có lời ám chỉ ngầm... Nào, đến đây lên thử xem nào.”

Khương Bồng Cơ kiễng chân lên, nhẹ nhàng vuốt ve cổ ngựa. Bề ngoài thì giống như đang dùng động tác này để trấn an sự nôn nóng của con ngựa khi gặp người lạ, nhưng thực tế thì cô trực tiếp dùng khí thế của mình trấn áp nó. Trước đó con ngựa này còn dám vung móng hất cẳng, bây giờ thì ngoan đến mức không dám quậy.

Cơ thể này của Liễu Lan Đình và Thượng Quan Uyển đều là trẻ con, mà con ngựa này lại là ngựa thuần huyết chính tông của Bắc Cương, chỉ riêng vóc dáng thôi đã cao hơn hẳn hai người rồi. Nhưng mà bây giờ con ngựa khó thuần trong truyền thuyết lại ngoan ngoãn như cừu.

“Cao quá nha... muội lên không nổi.”

Thượng Quan Uyển thử mấy lần, ngay đến bàn đạp ngựa cũng không giẫm lên được, mặt mũi nhăn nhó nói.

Khương Bồng Cơ thấy thế cũng không tiện bế cô nhóc lên, quay sang con ngựa ra ám thị tinh thần.

Sau đó, Thượng Quan Uyển liền thấy Khương Bồng Cơ chỉ vỗ nhẹ vào thân ngựa, con ngựa đó thế nhưng lại ngoan ngoãn phủ phục xuống.

“Oa! Hiểu ý quá!”

Khương Bồng Cơ cười cười dắt dây cương, Thượng Quan Uyển nhanh chóng túm chặt lấy yên ngựa: “Bây giờ thì lên được rồi.”

Trước/1228Sau

Theo Dõi Bình Luận