Saved Font

Trước/1228Sau

Nữ Đế Phát Sóng Hệ Thống

Chương 80: Lang quân nhà ta trong sáng tự nhiên (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Đừng trịnh trọng thế!” Khương Bồng Cơ nghiêng người tránh, “Huống hồ, ngươi cũng không làm sai chuyện gì. Ngươi nói rất đúng, nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài, người ngoài chắc chắn sẽ chê bai lang quân của Liễu phủ keo kiệt, hà khắc.”

Từ Kha không nói sai, chỉ là cô không để ý đến danh tiếng mà thôi. Miệng lưỡi người đời có liên quan gì tới cô đâu?

Từ Kha rầu rĩ nói: “Mặc dù như thế, nhưng mà lang quân rất khiêm tốn, tấm lòng lại rộng lượng, có lẽ cũng không quan tâm đến miệng lưỡi kẻ khác đâu.” Cho nên nói, lời khuyên bảo lúc trước của cậu ta với Khương Bồng Cơ chỉ là lời nói thừa, Từ Kha thầm trách bản thân không biết giữ mồm giữ miệng.

Khương Bồng Cơ im lặng không nói gì, buồn chán liền chọc ghẹo hệ thống một chút: “Hệ thống, tao cảm thấy thời đại của mình với Từ Kha cách biệt quá lớn, vừa rồi tao cũng có trách cứ cậu ta đâu nhỉ?”

Về phần Từ Kha tỏ vẻ áy náy... là đang tạ lỗi với cô sao?

Hệ thống: “Ha ha, đây đại khái là sự khác biệt giữa quân tử và lưu manh.”

Khương Bồng Cơ: “...”

Từ Kha phát hiện, lang quân nhà mình không chỉ biết về công việc vặt mà còn hứng thú với đồ gỗ - thứ được coi là thấp kém trong mắt của người bình thường. Ra ngoài một chuyến, cô hào phóng mua không ít gỗ và dụng cụ về, chẳng nhẽ cô còn muốn làm thợ mộc sao?

Song, lần này Từ Kha có thắc mắc không dám nói ra, chỉ lẳng lặng quan sát xem ý nghĩa sâu xa phía sau hành động của lang quân là gì? Cậu ta có dự cảm, chắc chắn cô sẽ không để mình tò mò quá lâu.

Ngồi ở đầu xe ngựa, tầm mắt Từ Kha phiêu đãng về một nơi quen thuộc nào đó, không khỏi ngẩn ra. Mới vài ngày trôi qua thôi mà cậu ta lại có cảm giác như đã mấy đời rồi. Nửa đêm hôm ấy, cậu ta còn muốn vắt óc nghĩ tất cả biện pháp để chạy trốn, bứt khỏi cùm kẹp thì không ngờ lại bị Liễn Xa cho người chặn lại, sau đó trở thành thư đồng của Liễu Hi.

Từ phía xa đã trông thấy khói bếp lượn lờ ở nông trang, thấp thoáng có bóng người canh tác trên đồng ruộng, vài đứa trẻ chơi trò đuổi bắt, còn có lão nông tóc bạc ngồi ở đầu thôn, phì phèo tẩu thuốc với dáng vẻ bình yên và thanh thản đến lạ.

Khương Bồng Cơ vén rèm xe lên, nhìn về phương xa, khán giả trong phòng livestream cũng có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh này.

[Bá Chủ Đừng Đánh Ta]: Có hương vị như ở quê tôi, nhớ hồi còn nhỏ, thôn làng còn chưa phát triển, vừa đến giờ cơm, khói bếp từ ống khói của các nhà đều bay lên, vừa thấy những làn khói này, có đang rong chơi bên ngoài cũng biết đã đến giờ về nhà ăn cơm rồi.

[Đồng Hoa Một Màu]: Đúng vậy, quê của tôi cũng thế, lúc nhỏ không có nhà trẻ, toàn được chạy chơi long nhong, rong ruổi khắp núi rừng. Nhưng mà bây giờ thì khác, trong thôn chỉ còn vài người già, thanh niên đều ra ngoài làm việc hết rồi.

[Tao Gà Lắm]: Khóc thút thít, _(:3)∠)_ tui lớn lên ở thành phố, đã ăn thịt heo nhưng mà chưa nhìn thấy heo chạy bao giờ.

Vừa nhắc tới đề tài này, gần như cả khu bình luận đều rơi vào chủ đề nhớ lại thuở xưa, rối rít kể về quê hương của mình hồi bé.

[Husky Đáng Yêu Nhất]: Thôn xóm quê tôi bây giờ thay đổi nhiều lắm, còn xây dựng rất nhiều nhà xưởng nhỏ. Giàu thì giàu thật nhưng không còn được nhìn thấy cảnh tượng trong ký ức lúc nhỏ, cũng không nhìn thấy bầu trời xanh thẳm thế này, đất đai đều để cỏ dại mọc um tùm.

Khương Bồng Cơ ngồi trên xe ngựa, một tay đặt lên bàn, nhàm chán ngắm phong cảnh bên ngoài, thỉnh thoảng xem bình luận để giết thời gian.

Phu xe thông thạo đánh xe ngựa, cố gắng giảm bớt rung lắc, tránh để quý nhân trong xe cảm thấy khó chịu.

Từ Kha khẽ gọi với từ bên ngoài: “Lang quân, đã đến rồi.”

Khương Bồng Cơ lấy lại tinh thần ra khỏi buồng xe, tránh đi động tác muốn dìu đỡ của Từ Kha, tự mình nhảy xuống.

Để thuận tiện, cô đã thay áo khoác tay rộng bồng bềnh bằng một bộ vải thô gọn gàng, giản dị.

Nói thật, cô đã chịu đủ cái độ phức tạp của quần áo thường ngày nơi này rồi, loài người nơi này còn vô cùng nực cười khi chế ra cái “quần lọt khe“.Quấn kín đáo có cái tác dụng gì đâu, phía dưới vẫn bị gió lùa vào đó thôi!

“Đi thôi.” Khương Bồng Cơ dẫn đầu đi về phía trước, mấy đứa trẻ đang chơi đùa nhìn thấy người lạ đi tới bèn rối rít cười vang chạy về.

Khán giả xem livestream cảm thấy cảnh tượng nông thôn này rất thân thuộc và ấm áp, nhưng đối với người đã quen với cảnh thành phố lạnh tanh và máy móc phát triển như Khương Bồng Cơ thì đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới, dường như trái tim quạnh quẽ của cô cũng dần cảm nhận được hơi ấm.

Đoàn người bọn họ ăn mặc vô cùng mộc mạc, nhưng trên xe ngựa có huy hiệu gia tộc của Liễu phủ, người đứng đầu của nông trang tuy chưa từng gặp Khương Bồng Cơ nhưng cũng biết người có thể ngồi trên chiếc xe ngựa này chắc chắn là chủ nhân. Khi ông biết được thiếu niên mặc bộ vải thô màu be kia chính là Nhị lang quân trong phủ, thì sợ đến mức không dám lên tiếng.

“Cứ tự nhiên, ta qua đây xem những người mấy ngày trước được đưa đến. Mấy ngày nay, bọn họ không có ai có ý định bỏ trốn chứ?”

Hỏi người đứng đầu thôn trang xong, Khương Bồng Cơ vừa cười giễu vừa nhìn vẻ mặt lúng túng của Từ Kha. Cho dù không phải Liễu Xa phái người chặn lại thì Từ Kha cũng đừng mong chạy thoát khỏi nông trang, bởi vì Khương Bồng Cơ đã phái người theo dõi chặt chẽ.

Người quản sự nông trang thật thà quỳ gối xuống, nơm nớp lo sợ trả lời, chỉ lo lỡ lời sẽ chọc phải vị lang quân này, chuốc họa cho những người khác ở nông trang.

Bây giờ bề ngoài Đông Khánh đang thái bình nhưng bên trong tham ô hoành hành, địa chủ sĩ tộc bất lương, bóc lột, cuộc sống của những thường dân làm sao có thể yên ổn đây? Có quá nhiều người cực khổ lầm than, không chỉ phải gánh sưu cao thuế nặng mà còn phải đối mặt với bọn thổ phỉ cướp bóc.

Đánh giá khách quan, cuộc sống của tá điền trong nông trang này là vô cùng an nhàn rồi, mười dặm tám thôn có ai mà không ngưỡng mộ?

Chủ nhà nhân từ, có tiền có thế, thổ phỉ cũng không dám tùy tiện đến đây chiếm đoạt tài sản, phần lớn cuộc sống của tá điền đều an lành hạnh phúc.

Nếu như phục dịch không tốt, chọc giận lang quân nhà mình thì những ngày tháng sau này sẽ khó sống cho xem.

Lúc trước đưa đến hai mấy người, trừ Từ Kha bị đem đi, những người còn lại đều sắp xếp ở nông trang. Bởi vì không có mệnh lệnh rõ ràng nên họ cũng không dám tự tiện sắp xếp, chỉ phái mấy người đàn ông theo dõi, miễn không để tên nào chạy trốn.

“Không ai chạy trốn là được, ngươi đi gọi đám người đó đến đây.” Khương Bồng Cơ ra lệnh với quản sự ở nông trang, sau đó quay sang bảo Từ Kha: “Mấy ngày tới ngươi vất vả một chút, ở nông trang một thời gian, giám sát bọn họ huấn luyện. Đợi mọi thứ đi vào quỹ đạo thì hãy giao lại mọi chuyện cho người đáng tin cậy. Mấy ngày tới ở nông trang, ta cho phép ngươi đến thư phòng trong phủ mượn sách đem về đọc, tránh bỏ bê việc học hành.”

Công việc là công việc, học hành là học hành, hiện nay tuổi tác Từ Kha còn nhỏ, học hành vẫn là quan trọng, không thể được cái này mất cái kia. Thuộc hạ không biết cách tự bổ túc cho mình thì không phải là một thuộc hạ tốt.

Mặc dù không nói ra song Khương Bồng Cơ vẫn lấy tiêu chuẩn của trợ thủ trước kia đặt ra cho Từ Kha.

Buổi sáng hai người thảo luận, sửa đổi, đại khái đã vẽ ra nền tảng ban đầu của quá trình huấn luyện. Từ Kha chỉ cần từng bước từng bước làm theo là được. Về việc phát sinh ngoài ý muốn trong quá trình huấn luyện thì binh đến tướng ngăn, nước đến đất ngăn.

Trước/1228Sau

Theo Dõi Bình Luận