Saved Font

Trước/144Sau

Nữ Hoàng Queen

Chương 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 2: QUÁ KHỨ

7 năm trước.

Tại bệnh viện lớn nhất thành phố A.

Trên một chiếc giường bệnh màu trắng, có một người phụ nữ đẹp tầm khoảng 30 đến 40 tuổi, bên cạnh còn có hai đứa bé tầm 10 tuổi một trai một gái. Và người đó chính là mẹ Dương Băng Băng cô, còn hai đứa bé là cô và anh hai cô Dương Nhật Khánh.

Băng Băng nhìn mẹ nằm trên giường bệnh màu trắng khóc nấc lên nói «Mẹ...hức...mẹ đừng bỏ con lại được không mẹ...hức hức...»

«Mẹ xin...lỗi vì đã không thể ở bên...cạnh con lâu hơn» bà nói một cách yếu ớt thường gặp ở người bệnh.

«Các con phải hứa...với mẹ là sống thật...tốt đừng bao giờ...khóc vì mẹ sẽ không thấy vui...khi xuống suối vàng...hãy cười nhiều lên...đặc biệt là Khánh con hãy chăm sóc tốt...cho em con nhé...các con hứa đi...»

«Dạ con hứa, con sẽ chăm sóc tốt cho em, mẹ, mẹ hãy tin con» Nhật Khánh nói còn Băng Băng thì im lặng không lên tiếng và cũng đã ngừng khóc. Mẹ bọn họ thấy Khánh hứa cũng đã yên tâm phần nào, bà biết đứa con gái này của bà sẽ không hứa vì sợ không thực hiện được.

«Vậy thì...mẹ đã yên...tâm rồi mẹ yêu...các con...nhiều» bà nói xong câu nói này cũng là lúc hơi thở của bà không còn, bà đã ra đi đến một nơi rất xa không còn sự đau khổ và cạm bẫy của thế gian nữa.

Khi Băng Băng và Nhật Khánh thấy mẹ nhắm mắt nằm yên bất động thì cùng nhau hét lên duy nhất một từ đó là "mẹ". Và rồi hai anh em cô ôm nhau khóc, cô ngước lên nhìn mẹ nằm im bất động trên giường bệnh rồi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ khóc như lời mẹ nói còn về nụ cười không thể hứa bởi lẽ bản thân cô chưa xác định có thể cười lại được không khi cuộc sống quá thậm tệ với cô.

Băng Băng buông tay ôm anh mình ra, lau nước mắt ướt đẫm trên mặt nhìn lại căn phòng bệnh một lần nữa rồi sực nhớ còn thiếu một người mà đáng ra phải có mặt tại nơi đây giờ này, cô quay sang hỏi Nhật Khánh «Anh hai ông ta đâu đáng lẽ ông ta phải có mặt tại nơi này chứ»

«Ba...ba...» Nhật Khánh ấp úng không biết phải trả lời thế nào cho phải ,vì giờ này ông ta còn ở bên bà Tâm người mà sau này sẽ trở thành mẹ anh em bọn họ. Nhưng có lẽ anh đã coi thường chỉ số IQ của em mình, không có gì mà Băng Băng cô không thể suy đoán ra, cũng có thể do đầu óc giỏi suy đoán này mà sau này cô theo ngành điệp viên.

Băng Băng cười khẩy và nói «Ha...ông ta giờ này lại ở bên bà ta và hai đứa con gái riêng chứ gì»

«Ơ...sao em biết điều đó» Nhật Khánh giật mình nói bởi vì anh tưởng cô không biết cha mình có con riêng.

«Có điều gì mà em không biết được chứ, hừ...ông ta thật quá đáng, ông ta chưa từng một lần vào thăm mẹ kể từ khi mẹ vào viện đến giờ» Băng Băng hừ lạnh nói.

Nhật Khánh không biết nói gì hơn vì Băng Băng nói đúng ông ta chưa từng một lần vào thăm mẹ, đúng chưa một lần nào.

Còn Băng Băng sau khi nói câu đó xong cô tự nghĩ trong long rằng mình sẽ trả giá ông ta vì bám đứng mẹ.

Vào ngày chôn cất mẹ bọn họ, bầu trời thật âm u. Băng Băng ngồi bên cạnh chiếc mộ lạnh lẽo của mẹ mình, Nhật Khánh cũng vậy. Cô ngước mặt lên trời nhìn , bầu trời mây kéo đến từng đám từng đám đen kịt như chuẩn bị cho một cơn mưa. Người ta thường nói "sau cơn mưa trời lại sáng", vậy liệu sau cơn mưa này cuộc sống cô có tốt đẹp hơn không. Cô đang suy nghĩ thì tiếng xôn xao của mọi người kéo cô về thực tại, cô cùng Nhật Khánh ngoảnh đầu lại nhìn xem có viêc gì. Thì ra ông ta giờ mới đến, ông ta bước tới gần cô và Nhật Khánh thì hai người bọn cô đứng dậy.

Ông Dương, ba bọn họ cất tiếng trước «Ta tới cùng với mẹ mới của các con để viếng bà ấy» nói dứt câu ánh mắt ông hướng tới phần mộ cạnh bọn họ.

«Dạ con cảm...» Nhật Khánh chưa kịp nói xong thì đã nghe tiếng cười khinh bỉ của Băng Băng.

«haha...giờ này mà ông mới tới thì mẹ tôi đã xuống mồ lạnh lẽo rồi» Băng Băng nói rồi quay sang nhìn Nhật Khánh nói tiếp «Còn anh hai anh định nói "cảm ơn" à...haha anh bị làm sao vậy, anh bị điên hay sao mà lại đi cảm ơn chứ. Một người chồng đáng phải có mặt tại bệnh viện mỗi lúc vợ ốm đau, có mặt và đau khổ khi nghe tin vợ mất...haha» nó lại cười «Còn ông thì sao, ông ta còn có thể cười đùa bên người phụ nữ khác cùng con RIÊNG BẰNG TUỔI tôi ư...haha...chuyện này thật là nực cười».

Lời nó vừa dứt cũng là lúc lời bàn tán của mọi người có mặt nơi đây nổi lên. Là những lời trách móc, xem thường. Còn ông Dương không biết nói gì để tránh khỏi cái tìn huống trớ trêu này.

«Àk còn bà ta» Băng Băng nói và chỉ vào mặt người đàn bà bên cạnh ông Dương được mệnh danh là mẹ mới họn họ, bà Tâm đoạn nói «Ông nói là MẸ tôi ư...ông không thấy thật nực cười sao. Cho dù gia đình này đồng ý bà ta là con dâu nhưng đối với tôi bà ta chẳng là gì cả»

Ông Dương nghe Băng Băng nói xong tức quá xúc động nhất thời "chát" một tiếng, tiếng này là do cái tát ông tát vào mặt Băng Băng. Đồng thời cùng hành động của ông Dương song song bà Tâm và Nhật Khánh cùng hét lên «Ông xao» «Ba».

Mặt Băng Băng giờ đã đỏ lên vì cái tát quá mạnh đối với đứa bé 10 tuổi như cô, nhưng cô không hề khóc như kiểu đây không phải là cái tát đầu tiên cô hứng chịu, cô cười một cách chua xót và khinh bỉ.

Còn ông Dương sau khi tát thì lại ngớ người nghĩ "mình vừa làm gì thế này, mình vừa tát đứa con gái mà mình thương yêu nhất ư, đứa con gái mà mình "nâng như nâng trứng hứng như hứng vàng" ư". Ông đang còn suy nghĩ dằn vặt bản thân mình thì Băng Băng cất giọng lạnh lùng lên «Ông tát tôi vì bà ta...haha...cái tát đầu đời vì mẹ tôi còn chưa bị ăn tát mà lại vì bà ta để tôi hưởng một cái tất như thế này ư»

«Ta...ta» Ông Dương cất tiếng run rẩy nói lắp bắp không thành lời. Thấy vậy bà Tâm chen vào nói thay «Con đừng trách ông ấy, hãy trách ta đây này là lỗi của ta ta xin...» từ lỗi còn chưa nói xong Băng Băng đã ngắt lời bà.

«Bà thôi đi, bà định nói xin lỗi ư, bà phá nát hạnh phúc gia đình người khác rồi nói một câu xin lỗi là xong ư...haha...tôi ko cần từ này ở bà» cô nói xong quay sang Khánh đưa cho khánh một phong thư nói «Anh hai, anh hãy cầm cái này khi về tới nhà rồi đọc, anh phải giữ gìn sức khỏe nha, em sẽ ra khỏi cái nhà đó không cần một xu một cắc nào cả»

Nghe cô nói vậy Nhật Khánh giật mình nói «Em định đi đâu sống, em...» chưa nói xong cô đã ngắt lời «Em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân, anh yên tâm» cô nói rồi quay sang ông Dương nói tiếp

«Còn ông và bà ta tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho các người hãy nhớ cho kĩ...anh hai em đi» cô nói rồi quay đi đón một chiếc xe taxi đi luôn để lại đằng sau những ánh mắt buồn có thương cảm cũng có.

Kể từ đó Băng Băng ra khỏi nhà, Nhật Khánh cũng luôn đi tìm cô nhưng chỉ có thể bất lực, cô như hơi nước đã bốc hơi không thể tìm ra tung tích hay manh mối nào về sự tồn tại của cô cả.

3 năm sau Băng Băng được một ông trùm mafia nhận nuôi cho ăn học dạy cho cô võ, cách sử dụng các loại vũ khí nguy hiểm. Cô cứ tưởng ông trời lấy đi mẹ cô rồi nên đã để cho số phận người này bù đắp thay cho mẹ cô. Nhưng đời ai biết trước được chữ "ngờ", ông trời lại lấy đi ba nuôi cô làm cho cô một lần nữa đau khổ vì từ khi ông ấy nhận nuôi cô cô đã xem ông ấy như ba ruột mình rồi, nhưng có điều khi đó cô không hề rơi nước mắt, ba nuôi nó bị ám sát. Từ đó cô trở thành nữ hoàng QUEEN trong thế giới ngầm cái tên mà ai nhắc tới cũng sợ, cô cho người điều tra nguời ám sát ba cô cho đến nay mới có kết quả. Và tập đoàn DBB ra đời từ đây và phát triển lên đứng đầu thế giới, trụ sở chính của tập đoàn nằm tại thành phố A, còn các công ty con rải rác khắp nơi trên thế giới.

Băng Băng nhớ lại quá khứ của mình mà chỉ cảm thấy khinh bỉ vì sao mình lại sinh ra trong gia đình ấy. Cô cầm điện thoại gọi cho ai đó, bên kia vừa bắt máy cô lên tiếng «Thư kí Kim đặt vé máy bay sáng mai chúng ta về lại thành phố A» thì ra là gọi cho thư kí riêng của cô ở công ty. Có điều này là từ khi thành lập công ty đến giờ Băng Băng chưa bao giờ suất hiện trước quần chúng và nhân viên trong công ty nên họ gọi chủ tịch của công ty là "người ẩn mặt", sử lí mọi việc là do thư kí Kim

(Khái quát thư kí Kim: Kim Na Na người thân cận của Băng Băng giải quyết và thông báo nói chuyện với cô qua máy tính hoặc điện thoại . Thư kí hơn cô 7 tuổi)

Thư kí Kim nghe chủ tich nói vậy liề

Trước/144Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chín Cực Chiến Thần