Saved Font

Trước/144Sau

Nữ Hoàng Queen

Chương 31

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nó thở dài mắt thì nhìn vào ly nước cam vắt của Như ( Như ngồi đối diện nó ) , mọi người thấy nó thở dài thì chú ý đến nó , hắn hỏi :

--Cô có việc gì mà thở dài vậy __lúc này nó mới nhận ra mình đã quá lộ liễu tiết lộ tâm trạng trong lòng thì lên tiếng phản bác :

--Ko có gì__nó nói , đúng lúc anh phục vụ đi lại bàn hỏi nó và C.Phong

--Anh chị dùng gì ạ__người phục vụ cúi chào rồi ngước lên hỏi .

--Cho tôi một bò bít tết chín bảy phần__C.Phong nói vs người phục vụ rồi quay sang nó hỏi

--Cậu ăn gì .

--Cho tôi ly campuchino là được rồi .

Người phục vụ nhận được thực đơn từ họ thì quay vào trong , C.Phong hỏi nó :

--Sao cậu ko ăn gì , từ sáng tới giờ cậu có ăn gì đâu.

--Tôi dạo này ko thích ăn gì cả__nó nói .

--Ko thích hay là ko biết cách ăn thịt kiểu tây__Đan nghe nó nói thì lên tiếng trêu chọc .

--Tôi nói rồi ko nhắc lại__nó gằn giọng nói .

--Thôi cô từ sáng giờ chưa ăn gì thì hãy gọi món thịt bò bít tết như C.Phong mà ăn đi nhịn đói sẽ ko tốt cho sức khỏe__Khánh nói .

--Nhưng tôi...__nó chưa kịp khước từ thì hắn đã ngắt lời.

--Chúng tôi xem cô là bạn nên mới quan tâm cô như vậy , để tôi gọi phục vụ__hắn vừa dứt lời thì quay ra gọi phục vụ mang thêm một phần bít tết , đợi hắn nói vs phục vụ xong thì Đan lại lên tiếng chế giễu :

--Gọi xong cô ta có ăn được ko , cô ta con nhà nghèo chắc ko bao giờ được ăn như thế này vì vậy cô ta sẽ ko biết ăn đâu .

--Cậu thôi đi , cậu quên lời lúc nãy tôi nói vs cậu cái gì àk__Như và Zun đồng thanh.

--Hai người sao phải bênh cô ta ,cô

ta...__Đan chưa nói dứt lời thì Khánh lên tiếng :

--Em thôi đi , có phải hằng ngày được mọi người chiều chuộng nên em ko còn xem lời nói của người ta là gì ko__anh gằn giọng .

--Em , em xin lỗi anh hai__Đan nói .

--Anh đã nói đừng gọi anh như vậy__Khánh khi nghe Đan gọi "anh hai" thì vô cùng tức giận cậu đã dặn đi dặn lại ko ai được gọi anh như vậy trừ người đó (nó đấy,... hehe) . Nó nhìn thấy Khánh tức giận như vậy thì cũng đủ hiểu Khánh chỉ muốn người gọi hai từ ấy là nó , nó nói trong lòng "hai , em xin lỗi bây giờ em ko thể lộ diện sớm được mọi chuyện cần thời gian , hai hãy tha lỗi cho em nha" . Đúng lúc này phục vụ mang hai phần bít tết ra và một cốc campuchino để trước mặt nó và C.Phong . Đồ ăn đã đưa ra , thì Linh nói vs nó :

--Cậu ăn đi chẳng phải cả ngày cậu ko ăn gì sao

Nó ko nói gì chỉ cầm dao và nĩa lên cắt ăn , mọi người để ý mọi hành động của nó, họ ngạc nhiên ngoại trừ C.Phong , Zun , Như , Linh ; nó con nhà nghèo sao có thể biết ăn món tây (chắc ko) . Nó mới ăn được một miếng thì có giọng của một người trung niên , do nhìn xuống để ăn nên nó ko nhìn thấy mặt người đó , chỉ nghe người đó hỏi :

--Các cháu cũng ăn ở đây sao .

--Vâng ạ__Bọn hắn đồng thanh trừ nó và Zun . Lúc này nó đã nhai xong miếng thịt thả nĩa và dao xuống , cầm khăn lau miệng mới nhìn lên , khi nhìn thấy người vừa hỏi bọn hắn thì nó cười mỉa , còn ai có thể ngoài ông ta ( ông Dương) bên cạnh ko thể thiếu bà ta được rồi

( Bà Tâm ) . Ông bà Dương lúc này mới để ý còn có nó và Zun , ông Dương cất tiếng nói :

--Ô cậu Vương cũng ở đây àk .

--Vâng ông cứ gọi tôi là Nhật hoặc Zun là được rồi__Zun nói .

--Vậy tôi gọi cậu là Zun nhé,còn cháu gái ta có thể gọi cháu là gì nào__ông Dương nói vs Zun rồi quay sang nó hỏi .

--Cảm ơn ko cần quan tâm đến tôi đâu__nó nói cộc lốc.

--Sao cô ko biết kính trên nhường dưới àk__Đan nói khi nó nói trống rỗng với ba mẹ mình , nó ko để ý câu nói của Đan đứng dậy rời khỏi ghế nói :

--Tôi về trước mọi người ngồi ăn , C.Phong cậu đem chìa khóa trả lại cho Zin nha tôi về đừng đi theo tôi__nó nói rồi quay bước đi ko thèm nhìn tới ông bà Dương . Khi nó rời khỏi cửa hàng rồi thì Zun cũng ra về ,còn lại nhóm hắn và hai ông bà Dương .

--Cô ta thật mất dạy đúng ko cha__Đan nói .

--Cậu lại thế nữa rồi , bây giờ cậu ko nghe lời tớ thì cậu sẽ nhận hậu quả lớn đấy__Như nói .

--Cô ta là gì mà tớ phải sợ , tớ ko sợ cô ta đâu__Đan phản bác .

--Được rồi , cô bé lúc này có vẻ rất lạnh lung nhỉ__bà Tâm nói .

--Tất nhiên rồi , một người ko có tuổi thơ tốt đẹp thì làm sao có thể vui vẻ__C.Phong nói , cậu cũng ko ưa bà Tâm cho lắm chỉ vì nó thôi.

--Có vẻ như anh hiểu cô ta quá ha__Long nói , C.Phong cũng chẳng thèm để tâm đến câu nói đó chỉ im lặng .Như lên tiếng trả lời thay :

--Chuyện đó ko cần thắc mắc sớm rồi cũng sẽ biết thôi mà .

--Cha mẹ ăn chưa ạ__Hân hỏi .

--Cha mẹ ăn rồi , ngồi ở bên kia thấy các con nên đi qua đây thôi__bà Tâm nói .

--Ta ko muốn các con tiếp xúc vs cô bé lúc nãy__ông Dương thấy nó quá lạnh lùng và ông thấy nó có vẻ ko có tôn trọng người lớn tuổi hơn mình.

--Tại sao cha nói vậy , cô bé đó rất tốt vì vậy cha ko thể cản con hay ai khác quan tâm cô bé đó cả__Khánh nói.

--Cháu đồng tình ý kiến đó , nếu bác nói vậy sau này bác sẽ hối hận đấy__C.Phong nói

--Cháu nói vậy là có ý gì__ông Dương nhăn mày hỏi .

--Câu trả lời của cháu là thời gian , thời gian sẽ trả lời cho bác biết__C.Phong đáp lời

--Thôi ko nói chuyện đó nữa, mọi người đã ăn xong thì nên tính tiền rồi về thôi , thời gian đâu mà tranh cãi việc đó mai còn đi học đấy__Nam nói

--Để tớ gọi phục vụ tính tiền__hắn nói vs cả nhóm rồi gọi phục vụ , khi phục vụ tới gần thì hắn nói

--cho tôi tính tiền

--Dạ lúc nãy có cô gái đeo mắt kính đen to đã trả tiền rồi ạ__Phục vụ nói lễ phép rồi cúi đầu chào đi tới bàn khác . Bọn hắn thì ngạc nhiên trừ những người biết nó (thân phận ấy nha , cái thân phận là em gái của Khánh í ) , nó sao có thể trả một khoản tiền ăn lớn như vậy của một nhóm nhà giàu , điều này càng khiến bọn họ tò mò hơn về nó . Bọn hắn ko nói gì nữa chỉ đứng dậy ra về , ông bà Dương cũng về biệt thự bọn hắn ngủ luôn . Còn nó sau khi rời khỏi nhà hàng thì đi bộ về nhà , cũng tiện thể hít thở bầu ko khí trong lành để rồi chuẩn bị những thời gian khó khăn sau này . Đang đi thì nó cảm thấy buồn nôn , chạy lại gần gốc cây ven đường nó nôn khan bởi từ sáng đến giờ có ăn gì đâu chỉ được miếng thịt nhỏ thì sao đủ no được nên dẫn tới việc nôn khan . Nôn xong nó chống tay lên thân cây đứng dậy , ko biết dạo này làm sao nhưng nó thường hay buồn nôn , chóng mặt và đau đầu nữa cũng kén ăn hơn trước , ko còn ăn thường xuyên ba bữa nữa thay vào đó phần lớn là uống nước . Nó ngồi nghỉ tại chỗ một lúc lâu sau thì từ xa có một bóng người lại gần nó , đến khi người đó tới gần nó mới nhìn rõ được, hóa ra là Zun . Nó cũng quên mất việc cậu sống chung biệt thự vs nó nên ra về ko rủ cậu đi cùng .

--Chị làm gì mà đứng đây vậy__Zun hỏi

--Ko có việc gì , chỉ là hơi mệt thôi__nó đáp

--Chị mệt àk , mệt ở đâu nói em nghe xem__cậu nghe nó nói mệt mà trong lòng sốt sắng lên , cậu ko muốn người chị này của mình bị gì cả .

--Em làm gì mà sốt sắng lên thế , thôi nào chị ko sao chúng ta về thôi__nó nói vỗ vai cậu rồi đi trước , nếu còn đứng đó cậu hỏi tới sáng luôn mất , nó biết cậu quan tâm lo lắng cho nó nhưng nó ko muốn cậu quan tâm thái quá đến mức căn bệnh nhỏ xé ra to . Nó đi một đoạn xa , thì Zun mới chạy theo đến đi ngang bằng nó nói :

--Chị ko sao thì em yên tâm rồi

Sau đó cả hai cùng im lặng về biệt thự nghỉ ngơi . Nó lên phòng ngủ đi tắm rửa xong thì nằm lên giường ngủ , nhưng ngủ ko được...... hazi đúng là một ngày vô nghĩa vs nó , cuộc sống cứ trôi qua một cách tẻ nhạt như vậy thì ko biết nó có thể trụ nổi trên thế gian này bao lâu . Nhiều khi nó muốn chết đi để được gặp người mẹ của mình , nhưng nó còn nhiều điều chưa làm xong sao có thể ra đi được . Vả lại C.Phong nói đúng , nó mà chết thì những người yêu thương nó sẽ làm sao , đặc biệt là người anh hai đáng thương của nó . Nó nằm suy nghĩ một hồi thì cũng tắt đèn đi ngủ luôn , bây giờ nó cần một đầu óc thảnh thơi để riếp tục trụ vững trong cái xã hồi nhiều mưu mô này .

Trước/144Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Cấp Long Vệ