Saved Font

Trước/410Sau

Nữ Hoàng Thời Trang

Chương 406

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 406: Việc cả đời

*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Bên này hai ông cháu còn chưa quan tâm lẫn nhau xong, bên kia ông cụ Thẩm nhìn thấy cháu mình bị đánh đã rất tức giận.

“Lão Dương, sao ông không hỏi rõ phải trái đã đánh Trí Ninh nhà chúng tôi hả?” Ông cụ Thẩm thở phì phò

Ông cụ Dương lạnh lùng nhìn Thẩm Tri Ninh: “Tự cậu nói đi, cậu có đáng bị đánh không

Về sau cậu đừng nhúng tay vào việc nhà chúng tôi nữa, cũng đừng tới gần Kiều Kiều dù là nửa bước!”

“Lão Dương, ông nói như thể là quá đáng rồi, Trí Ninh nhà chúng tôi làm như vậy hoàn toàn là sợ ông bị người ta che mắt.”

“Hai người đúng là ông cháu, lấy lý do cũng giống nhau.” Ông cụ Dương cười mỉa mai

Freile vội đứng ra giảng hòa, “Lão Dương, thật xin lỗi, A Ninh làm như vậy là không đúng, nhưng nghĩ đến sự chân thành của nó, ông đừng tức giận...” “Bây giờ tôi sẽ nói rõ ràng cho mọi người biết,“ Ông cụ Dương cắt ngang lời Freile, “Kiều Kiều là cháu gái của tôi, cháu gái ruột!” “Cái gì?” Ông cụ Thẩm giật mình

Ông cụ Dương không giải thích, chỉ gọi An Cảnh đưa Kiều Kiều đi

“Ông nội Dương.” Cuối cùng Thẩm Trí Ninh cũng lên tiếng

Anh bước sang một bước chặn An Cảnh đang đi đến mép giường, anh quay lại nhìn ông cụ Dương, vẻ mặt rất bình tĩnh, “Kiều Kiều vừa hạ sốt, không nên gặp gió.” Thịnh Kiều Dương nhìn thấy ông ngoại có vẻ muốn tuyệt giao, vội vàng nói: “Ông ngoại, cháu chỉ bị cảm lạnh thôi.” “Hơn nữa, hơn nữa vừa nãy anh Trí Ninh còn đút cháo cho cháu.” Cô cũng không muốn ông ngoại vì cô mà cắt đứt tình bạn gần mấy chục năm với người bạn già.

Cuối cùng ông cụ Dương cũng chú ý đến cái bát vỡ nát và số cháo rơi vãi dưới đất, liếc Thẩm Trí Ninh một cái, khuôn mặt ôn hòa hơn chút, nói với Kiều Dương: “Vậy chờ cháu truyền nước xong, chúng ta lại về nhà.”

“Mọi người ra ngoài hết đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Kiều Kiều.” Những người còn lại đều bị đuổi khỏi phòng

Ra khỏi cửa phòng, ông cụ Thẩm liền nói: “Lão Dương nói Kiều Kiều này là cháu gái ruột của ông ấy, chẳng lẽ lão Dương còn có một đứa con gái riêng? An Cảnh, cậu ở bên cạnh lão Dương đã được một thời gian rồi, nhất định biết rõ việc này.” Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn về An Cảnh.

“Việc này do ông nội quyết định.” An Cảnh thản nhiên nói.

Freile nhìn Thẩm Trí Ninh có vẻ hơi trầm lắng, “A Ninh, sao lần này cháu lại bốc đồng như vậy, không giống như cháu nữa rồi.”

Thật sự không hề giống bản thân anh

Thẩm Trí Ninh chớp mắt, lúc trước nếu như anh muốn ra tay thì tuyệt đối sẽ suy nghĩ chu toàn, lúc trước anh sẽ không bỏ dở giữa chừng như vậy.

“A Ninh, cháu có làm gì Kiều Kiều không?” Freile nghiêm túc hỏi

“Cháu có thể làm gì chứ?” Thẩm Trí Ninh cười nhạo bản thân, xoay người đi lên lầu

Ông nội Thẩm nhíu mày, nghiêng đầu nói với Freile: “Andy, em có cảm thấy Trí Ninh đã thay đổi rồi không.” Trên mặt Freile lại hiện ra nụ cười: “Thay đổi cũng tốt.”

Trong phòng, ông cụ Dương nhìn Thịnh Kiều Dương.

“Bây giờ không có người ngoài, Kiều Kiều, cháu nói thật với ông đi, Trí Ninh đã làm gì cháu rồi?” Thịnh Kiều Dương do dự, thấy hôm nay ông ngoại tới đây nổi giận đùng đùng vì cô, không biết có nên nói hay không

Ông cụ Dương khôn khéo như thế, liếc mắt một cái liền thấy suy nghĩ nhỏ của cô, trầm giọng nói: “Kiều Kiều, ngay cả ông ngoại mà cháu cũng muốn giấu giếm sao?” “Hôm qua, cháu bị Thẩm Trí Ninh nhốt trong phòng tối, nhưng về sau anh ta không hỏi cháu bất kì cái gì hết đã đưa cháu ra ngoài, trong phòng tối hơi lạnh, sau đó cháu liền bị cảm.” Cô nói khá qua loa, không nói thật về sự lo lắng hãi hùng của mình khi trong phòng tối

“Thật sự chỉ như vậy?” Ông cụ Dương không chắc chắn hỏi lại

Như vậy đã rất quá đáng rồi được chưa! Thịnh Kiều Dương bĩu môi, bây giờ cô đã có bóng ma tâm lý với phòng tối, không đúng, bây giờ cô đã có cảm giác sợ hãi với bóng tối

Chẳng qua..

“ y, anh ta.” Thịnh Kiều Dương cắn môi, ánh mắt hơi hoảng hốt, “Cháu đói bụng, anh ta còn tự mình đút cháo cho cháu.” Lần đút cháo này không giống với lần trước bị bệnh được đút cháo

Lần trước ở bệnh viện, trong phòng bệnh còn có Ninh Tiểu Nguyễn, Thẩm Trí Ninh đút cháo cho cô là diễn kịch cho Ninh Tiểu Nguyễn xem, lần này là tự mình làm

Thậm chí anh còn không hỏi cô, liền cầm bát ngồi ở cạnh giường đút từng thìa từng thìa cháo cho cô

Sau khi ăn hết một bát sẽ hỏi cố ăn no chưa, chưa no lại cầm bát thứ hai tiếp tục đút cho cô ăn, cả quá trình cô đều mơ hồ, không đoán ra được suy nghĩ của đối phương.

Nghe thấy Thẩm Trí Ninh còn tự mình đút cháo cho cô ăn, ổng cụ Dương hơi kinh ngạc: “Cậu ấy đã nhận ra cháu rồi sao?” Thịnh Kiều Dương hơi chớp mắt, “Chắc chưa nhận ra, nhưng không biết vì sao anh ta như đã nghĩ rõ ràng, đột nhiên không nhằm vào cháu nữa.”

Ông cụ Dương im lặng một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Đứa bé Trí Ninh này quá phức tạp, may mắn cháu không thích cậu ta

Về sau Kiều Kiều vẫn nên tìm một người bạn trai có suy nghĩ đơn giản, như vậy ông sẽ yên tâm hơn.”

Đối với việc này, Thịnh Kiều Dương vẫn giữ suy nghĩ của riêng mình, suy nghĩ đơn giản có lẽ phải giống như Lâm Dục, nhưng cô và Lâm Dục chỉ có thể là bạn bè

Tuy cô đánh giá cao một người có phẩm chất của quý ông, nhưng sẽ không vì cảm thấy người kia tốt mà giao phó cả đời, đó vẫn phải là người cô thích!

Ông cụ Dương không hỏi gì nữa liền đi ra ngoài, ông phải giải quyết vấn đề của Thẩm Trí Ninh, đề phòng ngày nào đó anh suy nghĩ lung tung lại chạy tới tổn thương Kiều Kiều

Thịnh Kiều Dương nhìn về phía cửa phòng thở dài, nhưng sau đó lại không biết bản thân thở dài vì cái gì.

“Trí Ninh đâu?” Ông cụ Dương đi ra ngoài không nhìn thấy Thẩm Trí Ninh liền hỏi

“Ở trên lầu.” Freile đáp lời

“An Cảnh, cháu đi gọi Trí Ninh tới đây, hôm nay nhất định phải gặp mặt nói chuyện rõ ràng.”

ở trong phòng, Thịnh Kiều Dương chỉ nghe đến đoạn này, cô không biết sau đó bọn họ đã nói gì, nhưng lúc cô rời đi với ông ngoại thì không nhìn thấy Thẩm Trí Ninh.

Cô về đến nhà, vừa lúc thấy Từ Tình và Lý Duy Kỳ chuẩn bị đi ra ngoài

Từ Tình không biết việc Thịnh Kiều Dương bị bắt cóc, bà chỉ thấy sắc mặt con gái không tốt lắm, quan tâm hỏi: “Kiều Kiều, có phải con làm việc quá mệt mỏi không?” Bà còn tưởng rằng cả đêm Thịnh Kiều Dương không về là vì chạy đến chỗ khác tuyên truyền giống như trước đó.

“Có một chút,“ Thịnh Kiều Dương nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Hai người muốn đi ra ngoài sao?” “Bọn mẹ chuẩn bị đến sân bay đón cha mẹ của Duy Kỳ.” “An Cảnh, sắp xếp tài xế đưa họ đến sân bay.” Ông cụ Dương nói với An Cảnh đứng bên cạnh

“Không cần, không cần, sáng nay Duy Kỳ đã lái xe của anh ấy về đây, bọn con tự lái xe đi là được rồi.” Từ Tình vội vàng xua tay từ chối

“Vậy được, hai người đi đường cẩn thận.” Thịnh Kiều Dương nói.

“Được rồi, Kiều Kiều, con nhanh đi nghỉ ngơi đi.” Từ Tình cũng thúc giục.

Thịnh Kiều Dương nhìn hai người nắm tay nhau rời đi, đôi môi cong cong.

“Kiều Kiều, cháu nhanh đi nghỉ ngơi đi.” Lúc này lại là ông cụ Dương thúc giục

“Vâng vâng vâng, cháu lập tức về phòng nghỉ ngơi, lập tức!” Thịnh Kiều Dương nghe lời đi lên lầu.

Ông cụ Dương thu lại tầm mắt, nói với An Cảnh ở bên cạnh: “An Cảnh, cháu đi liên hệ với công ty vệ sĩ tốt nhất cho ông

Về sau, Kiều Kiều đi ra ngoài, ít nhất phải sắp xếp bốn người vệ sĩ, vệ sĩ âm thầm đi theo thì càng nhiều càng tốt, nhất định phải đảm bảo sự an toàn của Kiều Kiều.” “Vâng, cháu biết rồi ạ.” An Cảnh đáp lời

Thịnh Kiều Dương về đến phòng, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn, đến lúc nằm xuống chiếc giường mềm mại, đột nhiên nhận ra, cô đã cho Đạo diễn Sầm Kim leo cây rồi!

Tuy cô không muốn thất hẹn với người ta, nhưng bất kể nói thế nào thì cô cũng cho người ta leo cây rồi

Dù cô không quay phim cũng không sao, nhưng tất cả mọi người đều cùng một giới, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, dù sao cũng phải nói lời xin lỗi.

Ngay sau đó, cô lại nhận ra một chuyện khác.

Cô không cầm điện thoại về:

“Đúng là...” Thịnh Kiều Dương giơ tay lên che mắt.

Được rồi, đổi một chiếc điện thoại khác là được

Chập tối, Thịnh Kiều Dương và ông cụ Dương gặp cha mẹ của Lý Duy Kỳ

Tuổi tác của bọn họ không kém ông cụ Dương là bao, nhưng nhìn lại trẻ hơn khá nhiều

“Thật không ngờ, thật không ngờ, chúng ta còn có thể trở thành thông gia.” Ông Lý rất xúc động.

“Chỉ có thể nói đây là duyên phận.” Ông cụ Dương vừa cười vừa nói

Hai nhà ngồi vào bàn ăn, nói cười vui vẻ.

Từ trong lời nói của cha mẹ Lý Duy Kỳ để lộ ra họ đã chấp nhận Từ Tình, bây giờ còn chỗ nào không chấp nhận chứ, một cục vàng đã đưa đến trước mặt, dù vẻ ngoài không đẹp mắt, nhưng giá trị của cục vàng vẫn khiến người ta động lòng.

Sở dĩ bọn họ chạy tới đây vào lúc này, là vì tham gia bữa tiệc nhận người thân của ông cụ Dương

Sau khi ông cụ Dương nhận Từ Tình là con gái, người mà con của họ cưới chính là thiên kim của ông cụ Dương, như vậy bọn họ không cần lo lắng con trai út cưới cô vợ có thân phận thấp kém khiến người ta bàn tán nữa.

Bữa tiệc nhận người thân được tổ chức đúng như dự kiến, thời gian hơi gấp gáp, nhưng lại được chuẩn bị rất chu đáo

Cân nhắc đến việc này nên trước đó ông cụ Dương đã gửi đi rất nhiều thiệp mời, dù đến lúc đó không thể đến đầy đủ, ít nhất cũng tới được bảy tám phần

Cho nên bữa tiệc được tổ chức trong đại sảnh lớn nhất và xa hoa nhất của khách sạn, dù có nhiều khách mời đến cũng có thể chứa đủ

Rượu và đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong hết, công tác an ninh cũng được triển khai.

“Oa, Tứ Kỳ, những người kia đều là người có tiền sao?” Trương Ái Nghiền khoác tay Từ Kỳ đi theo bố mẹ chồng tương lai vào đại sảnh bữa tiệc, nhìn thấy những người ăn mặc sang trọng ở khắp nơi trong đại sảnh, sợ hãi thốt lên

Lương Đại Tuệ đi ở phía trước nghe thấy lời này, đột nhiên cảm thấy mất mặt, quay lại nhỏ giọng trách mắng: “Đừng có ngạc nhiên như thế, đừng giống như mấy người chưa thấy qua việc đời.” Trương Ái Nghiên lè lưỡi, nhỏ giọng nói: “Con vốn chưa từng gặp cảnh tượng này mà.”

Từ Kỳ không kiềm chế được gật đầu, anh cũng chưa từng thấy cảnh tượng này, cô út thật sự quá may mắn, tuổi này rồi mà còn có thể một bước nhảy vào cửa rồng, không phải ai cũng may mắn như vậy.

Lương Đại Tuệ nhìn đám thiên kim hành động cao quý ưu nhã ăn mặc xa hoa xinh đẹp ở trong đại sảnh bữa tiệc

Đứa con dâu tương lai Trương Ái Nghiên này ngoại trừ khuôn mặt đúng là không thể so sánh nổi, con trai của bà ta ưu tú như vậy sao lại có một người vợ gây trở ngại thể chứ? Chỉ có những thiên kim tiểu thư kia mới xứng với Kỳ Kỳ nhà bà ta.

“Chồng ơi, anh đã bảo Từ Tình đi hỏi chưa?“.

Từ Trạch chột dạ cười nói: “Đừng vội, chờ sau khi Tiểu Tình nhận người thân xong thì bảo con bé đi hỏi cũng không muộn.”

“Đây không phải là bạn trai của Từ Tình sao? Người đứng bên cạnh có phải cha mẹ của cậu ta không? Đi thôi, chúng ta đi qua đó chào hỏi!” Lương Đại Tuệ chỉ về một phía.

Trước/410Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch