Saved Font

Trước/24Sau

Nữ Hoàng Tốc Độ Và Vua Xa Lộ

Chap 22

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trở vào thăm Kan, vì thuốc mê nên cậu nhóc chưa tỉnh, nó vuốt nhẹ lên khuôn mặt điển trai, 1 giọt nước mắt lăn dài trên đôi má. Khắp người Kan băng trắng tinh, đôi mắt khép chặt, trên mặt còn vài vết băng keo cá nhân nữa chứ, cảnh này không khiến nó đau lòng cũng lạ. Linh cầm tay Kan khóc suốt nãy giờ, nước mắt hầu như thấm ướt cả giường bệnh, mọi người thì ở chung quanh thăm.

_ Mọi người ra ngoài hết đi, để Linh, Thy, anh Khanh ở lại, em có việc muốn nói. Nó lạnh lùng ra lệnh

_ Kể cả anh sao? Phong ngạc nhiên hỏi, đáng lẽ sao bao chuyện nó phải tin anh mới đúng, vậy mà...

_ Phải, cả anh. Nó gật đầu khẳng định

_ Em không tin anh sao? Phong hỏi lại lần nữa, cơ mặt co lại, anh hy vọng sẽ nhận được 1 lời giải thích từ nó

_ Phải. Nó lạnh lùng nói, trái lại với mong đợi của Phong. Đúng vậy trong chuyện này nó chưa từng nghĩ là sẽ tin Phong.

_ Cô quá đáng rồi đó Băng Di. Quân hiển nhiên là phát cáu với nó

_ Nếu Băng Di có chuyện quan trọng thì người ngoài như chúng ta cũng nên ra ngoài đi. Bảo khẽ thở dài nói, anh biết nó không muốn liên lụy mọi người nên mới vậy

_ Thì ra sao bao nhiêu chuyện anh làm cho em thì em vẫn chỉ xem anh là người ngoài. Phong phẫn uất nhìn nó, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm

_ RA NGOÀI. Nó quay lại quát lên, đôi mắt vô hồn nhìn thẳng vào Phong

_ Em sẽ hối hận. Phong đóng sầm cửa bước đi

Quân vội vã đuổi theo, nhìn Linh lo lắng như thế trong lòng anh cũng không cam tâm, nếu biết kết cục thế này anh đã giết chết Kan chứ không nghe theo Phong đâu. Bảo và Huy nhẹ nhàng ra ngoài, khép của lại, như hiểu ý nó, cả 2 đứng chặn trước cửa không để ai làm phiền cuộc nói chuyện của nó và mọi người. Nó nhanh chóng tập hợp mọi người ngồi lại trên chiếc sopha giữa phòng.

_ Em có chuyện gì muốn nói sao? Khanh nhìn nó dịu dàng

_ Mọi người xem đi. Nó ném lên bàn 1 cái bật lửa màu bạc có chạm hình mặt hổ rõ nét

_ Mãnh hổ bang. Thy ngạc nhiên hét lên

_ Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Linh ngạc nhiên hỏi, vì cô không phải là người trong thế giới ngầm nên hiển nhiên mọi việc cô không được biết

_ Băng Di nghi ngờ Kan bị tấn công là do người của mãnh hổ bang làm. Thy từ từ giải thích

_ Băng Di nghi ngờ Kan bị tấn công là do người của mãnh hổ bang làm. Thy từ từ giải thích

_ Em tìm thấy nó trong bar, tuy chưa biết người đứng đầu là ai nhưng em tin chuyện này do họ làm. Em muốn nhờ anh bảo vệ Kan giúp em, em và Thy sẽ đi xử lí chuyện này. Nó vội vàng nói

_ Không được, như vậy thì nguy hiểm lắm. Khanh vội can ngăn nhưng lại nhận được cái lắc đầu cùng ánh mắt kiên định của nó, anh đành chấp nhận cho nó đi.

Khoát chiếc áo da lên người, nó nhẹ nhàng bước đi, Thy lặng lẽ theo sau. Lần này nó thực sự rất nghiêm túc, Thy nhìn thấy trong đáy mắt nó là 1 vẻ tĩnh lặng đến lạ thường. Đều này chứng tỏ nếu không san bằng mãnh hổ bang e là nó không thõa được cơn giận của mình. 2 chiếc môtô lao vút trên con đường tấp nập, tiếng gầm rú vang vọng khắp nơi khiến ai cũng ngoài đầu ngước nhìn. Nó không sử dụng mặt nạ, không triệu tập đàn em, bởi nó muốn chính tay làm việc này, muốn người mãnh hổ bang biết được khuôn mặt nó để sau này đừng ngu ngốc mà chạm đến người của nó. Dừng xe trước 1 quán bar do mãnh hổ bang làm chủ, nó thẳng thừng đạp tung cửa vào trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Tên quản lí thấy nó quậy phá liền cho người không chế nó nhưng tất cả đều bị nó đánh cho bán sống bán chết. Thẳng tay nắm lấy cổ áo tên quản lí xốc ngược lên, ánh mắt tàn nhẫn nhìn thẳng vào hắn.

_ Gọi đại ca mày ra đây. Nó gằng giọng nói

_ Mày không có tư cách đó. Tên quản lí hất hàm nói

_ Thy, tùy cậu xử. Nó buông tay rồi lạnh lùng quay đi

Thy mỉm cười ta mị nhìn tên quản lý, khẽ rót 1 li rượu trao tận tay nó rồi bắt đầu trò vui của cô. Nhìn vẻ mặt hiền lành của Thy chắc hẳn không ai nghĩ cô là 1con người tàn nhẫn chẳng khác gì nó. Trói đứng tên quản lí trên cây cột lớn, cô nhẹ nhàng trút bỏ quần áo của hắn. Khẽ mỉm cười rút trong áo ra vài cây kim châm nhỏ, đây là trò mà cô thích nhất. Nhẹ nhàng đâm kim vào người tên quản lí vài phân, giống hệt như châm cứu nhưng không hẳn là vậy.

_ Mày định chơi trò châm cứu với tao sao, mày nghĩ nhiêu đó đủ để tao khai sao. Tên quản lí cười khẩy vì mũi kim Thy đâm vào không mấy đau.

_ Không cần hấp tấp. Thy mỉm cười dịu dàng nhìn nó

_ Start. Nhấp ngụm rượu nó gật đầu ra lệnh

Thy mỉm cười, mạnh tay ấn ngập cây kim vào trong da thịt tên quản lí. Trong thủ pháp châm cứu nếu châm kim quá sâu thì sẽ gây ra những hậu quả tồi tệ. "Áaaaaaaa..." tên quản lí hết lên đau đớn nhìn 2 người con gái trước mặt mình. Họ là ai sao lại có sức mạnh và sự tàn nhẫn đến vậy, nhất là ánh mắt vô hồn đáng sợ luôn xoáy sâu vào tim hắn. Thy tiếp tục công việc còn lại của mình mặc cho hắn cứ tiếp tục kêu la thảm thiết, bọn đàn em của hắn thấy vậy đều nhầm mắt cầu nguyện, chẳng ai dám động đậy huống chi là cứu hắn. Tứ chi hắn dường như bị Thy tàn phá hết, dù là hoa đà tái thế cũng khó lòng mà cứu được. Đau quá tên quản lí gục xuống ngất xỉu, Thy lắc đầu chán nản nhìn nó, trò vui bị kết thúc giữa chừng khiến cô cảm thấy tiếc nuối.

--------------------------------

Lúc bấy giờ bên ngoài có 2 thanh niên tiến vào, nhìn cảnh tượng đó họ như không tin nổi vào mắt mình. Huy thấy nó vội vàng rời khỏi bệnh viện, nghĩ là có chuyện chẳng lành nên anh lôi Bảo theo cùng. Ai ngờ đến nơi lại thấy cảnh tượng này, anh không biết trước đây nó tàn nhẫn đến mức độ nào nhưng giờ thì anh không muốn thấy nó như vậy. Cả Huy, cả Bảo đều không muốn bàn tay người con gái mình yêu vấy máu bẩn, không muốn bọn nó lún sâu vào tội lỗi.

Nụ cười tắt hẳn trên đôi môi, Thy nhìn 2 người thanh niên trước mặt mà chết sững. "Xoảng" li rượu trên tay nó cũng vì thế mà rơi xuống sàn vỡ tan tành. Mọi người khiếp sợ nó, xa lánh nó nó cũng không buồn nhưng để Bảo chứng kiến Thy như thế lại khiến lòng nó không yên.

_ Sao.. sao 2 người... lại đến đây? Thy lắp bắp hỏi

Bảo ôm chầm lấy Thy vào lòng, anh biết cô đang lo lắng cảm xúc của anh và đây là cách để anh trấn an cô. Vòng tay bảo mạnh mẽ, ấm áp khiến Thy xua đi cảm xúc hỗn tạp trong lòng, cô choàng tay ôm lấy Bảo mỉm cười.

Bảo ôm chầm lấy Thy vào lòng, anh biết cô đang lo lắng cảm xúc của anh và đây là cách để anh trấn an cô. Vòng tay bảo mạnh mẽ, ấm áp khiến Thy xua đi cảm xúc hỗn tạp trong lòng, cô choàng tay ôm lấy Bảo mỉm cười.

_ Nhiêu đây đủ rồi, đừng để tay mình nhuốm máu. Huy cầm lấy tay nó dịu dàng

_ Đưa Thy về đi, chuyện còn lại để tôi giải quyết. Nó lạnh lùng rụt tay lại, một khi chưa làm xong việc nó sẽ không từ bỏ

"Chát" Huy thẳng tay tát mạnh vào mặt nó trong sự ngạc nhiên của nó, Bảo, Thy. Đây là lần đầu tiên Huy ra táy đánh con gái và cũng là người mà anh hết lòng yêu. Và nó cũng vậy, cái tát đấu tiên trong đời bởi người khiến tim nó rung động. Đưa tay ôm lấy 1 bên má đang đỏ ủng, nó trừng mắt nhìn Huy

_ Em đừng nghĩ mọi người là con nít nữa, có chyện gì thì nói ra cùng giải quyết, đừng tự ý hành động 1 mình. Em làm vậy khiến mọi người lo lắng và buồn thêm thôi. Huy mắng nó

_ Nhưng...

_ Đừng để mình thành kẻ giết người, em mà có chuyện ai sẽ chăm sóc Kan, ai sẽ bên cạnh mọi người đây. Huy hạ giọng dần

Nước mắt nó chực trào ra, hóa ra trong mắt mọi người nó chiếm vị trí quan trọng đến mức nó chưa từng nhận ra. Ôm chầm lấy Huy nó khóc nấc lên, cảm giác hạnh phúc len lỏi trong trái tim sắc đá, niềm hạnh phúc mà bấy lâu nay nó khao khát. Để lại chiếc hoa tai hình đầu lâu có gắn ruby đỏ, nó cùng mọi người nhanh chóng rời khỏi bar. Có ở lại cũng chẳng có thêm tin tức gì, cái nó làm là giết gà dọa khỉ, nếu tân cầm đầu trở lại ắt sẽ tự dẫn xác đến tìm nó.

Cùng lúc này, tại 1 con hẻm vắng, Thanh mỉm cười nhìn 2 người thanh niên trước mặt mình, vẻ tức tối của họ cho cô biết họ đã thất bại và có thể lợi dụng được. Cái chết của Bảo Anh khiến Thanh dường như trở thành con người khác độc á hơn và đáng sợ hơn. Cô nhất định sẽ trả thù cho chị mình dù có phải đánh đổi bằng mạng sống đi chăng nữa. Nhưng với sức hiện giờ thì cô chẳng thể nào làm gì được, vì thế Quân và Phong là lựa chọn tốt nhất cho việc này.

_ Muốn gì thì cô cứ nói. Phong thẳng thừng

_ Tôi muốn làm giao dịch cùng 2 người. Thanh mỉm cười đề nghị

_ Cô nghĩ cô là ai hả. Quân chấn mạnh người Thanh vào bờ tường gần đó

_ Cô không nghĩ bọn tôi sẽ giết cô sao? Phong mỉm cười kê sát mặt vào cổ Thanh hỏi

_ Giết tôi không có lợi cho 2 người đâu. Thanh mỉm cười trả lời

_ Nói tôi nghe thử xem. Phong gạt tay Quân ra

_ Tôi sẽ giúp 2 người giết Kan. Thanh thẳng thắng ra điều kiện

_ Đổi lại. Quân mỉm cười hỏi

_ Đổi lại. Quân mỉm cười hỏi

_ Tôi muốn mạng của Huy. Thanh trả lời

_ Sao bọn tôi phải đồng ý với cô. Phong nhìn Thanh nghi ngờ

_ Đơn giản, Kan chết thì bí mật 2 người không bị lộ, Huy chết thì tôi có thể trả thù cho chị mình, còn 2 người thì có được Băng Di và Thy, 1 tên 2 nhạn, lợi quá còn gì. Thanh khẽ thì thầm vào tai Phong

_ Được, tôi đồng ý. Phong mỉm cười gật đầu chấp thuận

Thanh mỉm cười hài lòng rồi quay mặt bước đi, trong khi Phong và Quân không được vui cho lắm. Thanh nghĩ cô là ai mà có thể đặt điều kiện với họ, chỉ cần trừ khử Kan xong thì cô cũng sẽ sớm gặp mặt chị cô mà thôi. Những kẻ cản đường Phong đều sẽ không có kết cuộc tốt, bất kể là ai đi chăng nữa Phong cũng thẳng tay tiêu diệt. Nấp sau bức tường, người thanh niên ấy đã nghe hết toàn bộ câu chuyện, dù chẳng phải người tốt gì nhưng anh cũng không để khoanh tay đứng nhìn Phong ngày càng dấn sâu vào tội ác.

Chiều hôm ấy, tại công viên gần bệnh viện mà Kan đang nằm, Thy ngó nghiêng chung quanh tìm kiếm người đã hẹn cô ra ngoài. Chiếc váy trắng tinh khôi tung bay trong nắng chiều, Thy lung linh như nàng công chúa bước ra từ thế giới cổ tích. Ngồi vắt vẻo trên cành cao, chàng thanh niên khẽ buông mình đáp đất 1 cách điệu nghệ thu hút nhiều ánh nhìn về phía mình. Anh tiến lại đến gần Thy, nụ cười ấm áp, thân thiện khiến cô ngại ngùng.

_ Anh gọi em ra có việc gì không? Thy hỏi

_ Anh có 1 chuyện muốn xác định. Kỳ trầm giọng nói

_ Anh cứ nói đi.

_ Nếu như không có Bảo em có yêu anh không? Kỳ nhìn sâu vào đôi mắt Thy

_ Em... em xin lỗi, trước giờ em chỉ xem anh như anh trai thôi. Thy cúi xầm mặt xuống trả lời, cô không đủ tự tin nhìn thẳng khuôn mặt điển trai kia

_ Anh biết rồi, đúng như anh nghĩ. Mai anh sẽ rời khỏi nơi này, trước khi đi anh có món quà tặng em. Kỳ khẽ đặt vào tay Thy 1 hộp quà nhỏ rồi mỉm cười quay đi.

_ Cảm ơn anh. See You Again. Thy khẽ mỉm cười dịu dàng nhìn dáng người dỏng cao khuất sau hàng cây.

Trước/24Sau

Theo Dõi Bình Luận