Saved Font

Trước/73Sau

Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh

Chương 40

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lúc tàn tiệc đã mười hai giờ, bây giờ lại ngồi trong xe trò chuyện một lúc, chắc lúc này đã là một, hai giờ khuya rồi.

"Muộn rồi, chúng ta về thôi ạ." Thời Noãn dịu dàng khuyên anh ta, "Những chuyện không vui kia anh đừng nghĩ nữa, cứ gạt hết qua một bên. Bây giờ sự nghiệp anh phát triển tốt như vậy, sau này nhất định sẽ gặp được người thích hợp."

"Ừ, anh biết rồi." Thẩm Luật Thông đẩy cửa xe ra, còn che một tay ở trên ở cô không bị đụng đầu.

Thời Noãn đi xuống xe.

Nhưng đi chưa được mấy bước cô đã thấy không ổn.

Tim đập nhanh hơn, đầu choáng váng, cả người nóng lên, chân nhũn ra. Phản ứng giống như lần uống say trước đó nhưng mà mãnh liệt hơn.

Thời Noãn biết chắc không phải là do uống say, tối nay cô chỉ uống một ly rượu đỏ. Dù có mời rượu cấp trên cũng không như thế.

Ý thức trở nên mơ hồ. Cô không thể đứng vững nữa, chỉ có thể dùng tay vịn cửa xe, cố nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra.

Thẩm Luật thông cứ thế vòng tay ôm eo đỡ lấy cô, lo lắng hỏi han, "Noãn Noãn, em sao thế? Không sao chứ?"

Thời Noãn không quen tiếp xúc thân mật với anh ta, muốn đẩy ra nhưng lại không được.

Cô khó chịu nói: "Anh, anh đừng chạm vào tôi. Tôi cần nghỉ một chút."

Cảm giác này quá kì lạ, cơ thể như mất kiểm soát. Trong lòng cô vô cùng sợ hãi, sao có thể như vậy?

"Noãn Noãn, trông em không khỏe lắm, để anh dẫn em lên phòng." Anh ta trực tiếp bế ngang người lên.

"Anh thả tôi xuống!" Càng ngày cô càng choáng váng.

Lúc còn sót lại chút lý trí, Thời Noãn đột nhiên nghĩ đến có thể vấn đề nằm ở chai nước khoáng kia. Hẳn là cô đã bị người ta hạ thuốc rồi.

Lòng cô lạnh đi. Nếu như anh ta thật sự cố ý thì cô nên làm gì để có thể trốn thoát được đây.

Mới vào cửa khách sạn, Thời Noãn không muốn ở trong lòng anh ta nữa, nhưng sức lực cô không có. Cô chẳng có gì cả.

Thẩm Luật Thông bịt miệng cô lại khiến cho âm thanh cầu cứu bị nghẹn lại. Thời Noãn cắn nhưng anh ta cũng không buông tay.

Trên đường đi, cô luôn phản kháng nhưng không lớn tiếng được nên ai cũng ngó lơ.

Cửa thang máy mở ra, Thẩm Luật Thông tìm được thẻ phòng trong túi xách của cô, lấy ra mở cửa.

Anh ta đi vào đặt Thời Noãn lên giường, nghiêng người về phía cô.

Khi đã xé toang lớp mặt nạ dối trá đi rồi, ánh mắt anh ta như của loài dã thú khát máu, nguy hiểm lại dọa người.

Thời Noãn hoảng đến nỗi khóc thành tiếng, trừng mắt, "Anh đang phạm pháp! Sẽ, sẽ phải ngồi tù!"

Thẩm Luật Thông cười nhẹ, "Phạm pháp thì sao, em dám bảo cảnh sát sao?"

Anh ta thờ ơ nhìn cô, thản nhiên nói, "Chúng ta đều là người của công chúng, nếu chuyện bị tung ra thì sẽ ảnh hưởng đến em nhiều hơn đấy.""

"Tất cả mọi người sẽ bàn tán về em. Cả đời này em sẽ bị ám ảnh bởi bóng ma này. Fan của anh sẽ hắt nước bẩn lên em, sự nghiệp, tương lai, tất cả đều sẽ bị hủy hoại."

"Huống chi chuyện xảy ra ở phòng em. Nếu như anh kiên quyết nói rằng là em tự nguyện, thậm chí là chủ động thì em thấy sẽ có bao nhiêu người tin em đây?"

Tay anh ta lướt trên mặt cô, từ từ lau nước mắt, "Đừng khóc chứ. Em có biết lúc khóc trông em xinh đẹp thế nào không, chỉ càng khiến cho anh muốn..."

Anh ta tàn nhẫn nói ra, "Làm nhục em."

Thời Noãn bị lời của anh ta dọa toát mồ hôi lạnh, không dám khóc nữa.

Mặt cô trắng bệch, cố nuốt nước mắt vào, nức nở uy hiếp anh ta, "Nếu làm vậy, Lục Chi Hằng sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"

Đầu óc ngày càng mơ hồ, cô chỉ có thể dùng sức bấm móng tay nhằm giữ tỉnh táo.

"À, suýt nữa thì anh quên mất. Em có một người bạn trai rất lợi hại cơ mà." Thẩm Luật Thông cười, nét mặt không hề sợ hãi.

"Nhưng em muốn để anh ta thấy bộ dạng này của mình sao?"

Anh ta dùng sức kéo bung cúc áo làm lộ da thịt trắng nõn, thân trên chỉ còn lại áo ngực.

Thẩm Luật Thông ngăn không cho cô giãy dụa, lấy điện thoại ra chụp hình, "Lát nữa anh sẽ chụp dáng vẻ không mặc quần áo của em nhiều hơn nữa. Em hi vọng rằng anh ta sẽ thấy những bức ảnh và video này sao?"

"Không có người đàn ông nào chịu được đâu. Cũng không biết sau khi Lục Chi Hằng thấy được," Anh ta hài hước hỏi, "Sẽ có phản ứng gì nhỉ?"

Thời Noãn chưa bao giờ sợ như lúc này, gương mặt tái đi, cả người phát run lên nhưng cô không hề xin anh ta buông tha cho mình.

Bởi vì cô biết, với tên điên này, điều đó không hề có tác dụng!

"Rốt cuộc là anh muốn gì? Làm như vậy thì anh được lợi gì chứ?" Cô gào khản cổ, nhưng vì bị hạ thuốc nên giọng yếu ớt, không có sức uy hiếp.

"Không được gì cả, chỉ là anh muốn như vậy thôi." Mắt Thẩm Luật Thông tối đi, "Thứ mà anh nhìn trúng rồi thì dù có thế chăng nữa, cũng không ai được phép cướp khỏi tay anh."

"Em ngoan chút đi. Ngủ với anh rồi anh sẽ xóa ảnh."

Anh ta vuốt ve cổ cô rồi từ từ trượt xuống, cất giọng dụ dỗ, "Sau này anh và em không còn liên quan gì nữa, em cũng không mất gì. Anh sẽ không nói chuyện này với bất cứ ai, sẽ không ảnh hưởng đến việc em gả vào Lục gia."

Thẩm Luật Thông không vội, anh ta đang hưởng thụ cái cảm giác thoi thóp vui sướng này.

Anh ta là thớt còn cô là cá.

Anh ta sẽ ngủ với người con gái được Lục Chi Hằng đầy quyền thế coi trọng.

Lòng Thời Noãn bị nỗi sợ chiếm đóng. Tay anh ta lạnh buốt, trườn trên người cô như rắn độc.

Lúc này được chết thì dễ chịu hơn nhiều.

Ý nghĩ này vừa lóe thì Thời Noãn nhớ tới bên cạnh gối nằm có một cây kéo mà sáng nay cô dùng để cắt mác quần áo.

Thời Noãn lần mò đến bên gối, nắm chặt lấy cây kéo đâm vào anh ta.

Nhưng sức lực giữa nam nữ khác nhau, huống chi cô còn bị hạ thuốc nên chỉ phí công, thậm chí trong lúc giằng co cô còn bị kéo đâm.

Tay đứt ruột xót. Cô đau đến độ chảy nước mắt nhưng vẫn gắng không để rơi xuống.

Thẩm Luật Thông thấy thế giễu cợt, "Em đang làm gì thế, còn muốn lập đền thờ trinh tiết à?"

Anh ta không thèm để ý tới sự phản kháng của cô, mở thắt lưng chuẩn bị cởi quần.

Lúc này Thời Noãn kề kéo vào cổ mình, "Anh đừng có làm bậy!"

Thịt cô non mềm, mũi kéo chạm nhẹ vào là máu đỏ tươi đã nhanh chóng chảy ra.

Trong lòng Thời Noãn rất sợ, tay run lẩy bẩy nhưng ánh mắt vô cùng quật cường, "Anh nói đúng, chúng ta là người của công chúng. Nếu liên quan đến mạng người, anh cũng sẽ sống không yên đâu!"

Thẩm Luật Thông biến sắc rồi lập tức cười ngả ngớn, như thể không tin cô sẽ có can đảm làm vậy, "Noãn Noãn, sao mà phải như vậy chứ?"

Anh ta nhướng mày, "Em và Lục Chi Hằng hẹn hò lâu như vậy, chẳng lẽ chưa lên giường với anh ta sao? Nói không chừng tư thế nào cũng thử qua rồi. Ngủ với ai mà chẳng là ngủ chứ?"

Thời Noãn không thèm nhiều lời, nói chuyện đạo lý với một thằng điên chẳng có lợi gì. Cô càng thêm sức, máu chảy càng nhiều.

"Đúng là mất hứng." Thẩm Luật Thông gài lại thắt lưng, đi về phía Thời Noãn.

Nhìn ánh mắt hoảng loạn của cô, anh ta cười vui vẻ, "Hôm nay coi như ngừng ở đây, xin lỗi vì đã dọa em. Nếu như em không nói thì những bức ảnh kia chỉ nằm trong điện thoại của anh thôi. Còn nếu để lộ ra ngoài..."

Anh ta sờ mặt cô, mỉm cười: "Thì dân mạng sẽ được chiêm ngưỡng dáng người của em miễn phí. Nhân tiện nhắc em một câu, chúng ta chưa xảy ra chuyện gì, có báo cảnh sát cũng vô dụng."

Cửa vừa đóng, Thời Noãn biết được cơn ác mộng này cũng chấm dứt rồi.

Cơn đau không ngừng truyền tới, nhưng cũng giúp cô tỉnh táo hơn.

Thời Noãn ráng bước xuống giường, đi lại rót cho mình một cốc nước lạnh, uống hết rồi lại rót tiếp, ép cho mình phải uống hết.

Sau đó cô mau chóng chạy đến phòng vệ sinh, vừa khóc vừa nôn.

Nôn được mấy phút Thời Noãn mới thấy dễ chịu phần nào.

Cô đưa tay lau nước mắt, tìm hộp thuốc trong vali, luống cuống lấy băng gạc và thuốc sát trùng để cầm máu.

Ở cổ không sao, chủ yếu là vết thương ở tay, lúc đó kéo đâm quá sâu, mất khá nhiều máu.

Nhưng Thời Noãn biết rằng như vậy là đã tốt rồi.

Dù mọi chuyện kết thúc nhưng vẫn còn sợ hãi, cô gài lại cúc áo, co ro ngồi trên sàn nhà lạnh băng.

Sự việc vừa rồi ở trên giường quá đáng sợ. Chỉ cần nhìn qua cô sẽ lập tức nhớ đến khuôn mặt dữ tợn kia.

Lúc này, cô rất muốn được gặp Lục Chi Hằng.

Nếu anh ở bên cạnh cô, nhất định sẽ không xảy ra chuyện này, anh sẽ bảo vệ cô thật tốt.

Cuối cùng không nhịn được, Thời Noãn gọi cho Lục Chi Hằng.

Bây giờ là ba giờ sáng, bên ngoài trời vẫn tối. Có lẽ anh đang ngủ say, sẽ không nghe được chuông điện thoại.

Nhưng thực tế, anh nhận điện thoại chỉ sau vài giây. Giọng nói không hề khó chịu vì bị đánh thức mà còn lo lắng, "Noãn Noãn, có chuyện gì thế?"

Anh biết, nếu không phải chuyện lớn thì cô sẽ không gọi anh lúc đêm khuya thế này.

"Em..." Thời Noãn cố hết sức để không phải khóc lên, nói chuyện dịu dàng, "Em gặp chút rắc rối, dù giải quyết xong rồi nhưng vẫn còn sợ lắm, anh có thể đến gặp em không ạ?"

Giọng cô nức nở đầy đáng thương khiến tim Lục Chi Hằng thắt lại. Anh khẩn trương nói, "Noãn Noãn, bây giờ em ở đâu?"

"Ở khách sạn ạ." Thời Noãn nhỏ giọng trả lời.

"Em gửi địa chỉ qua, anh sẽ tới nhanh thôi. Có anh đây, em đừng sợ."

Nghe anh nói, lòng Thời Noãn bình tĩnh lại nhiều, cô hít sâu, "Em đợi anh, anh lái xe cẩn thận nhé."

Từ nhà anh đến đây mất khoảng hai giờ đồng hồ, nhưng Lục Chi Hằng đến nhanh hơn cô nghĩ.

Chuông điện thoại reo lên trong căn phòng vắng lặng dọa Thời Noãn giật nảy mình. Cô thấy cái tên trên điện thoại, bắt máy liền nghe được giọng nói khiến người khác yên tâm của anh, "Noãn Noãn, anh đang ở ngoài cửa."

Thời Noãn chạy ra mở cửa, vừa thấy anh nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Cô nhào vào lòng, ôm chặt lấy anh tựa như anh chính là ánh lửa duy nhất có thể xua tan giá rét trong lòng cô.

Thật ra người sợ hãi không chỉ có mình cô.

Sau khi nghe điện thoại, Lục Chi Hằng vô cùng hoảng loạn, sợ cô có chuyện gì, sợ mình đánh mất cô.

Cảm giác ấy khiến cho anh không thể tập trung lái xe. Mãi cho đến khi cô nhào vào lòng anh thì con tim mới được bình tĩnh trở lại.

Cô vùi vào ngực anh khóc nức nở, nghẹn ngào như vật nhỏ bị thương.

Lục Chi Hằng thương cô không hết, nghe thấy tiếng khóc mà như dao đâm vào tim.

Đợi cho cô ổn định cảm xúc lại anh khẽ hỏi, "Noãn Noãn, đã xảy ra chuyện gì?"

Thời Noãn ngẩng đầu lên. Gương mặt vừa mới tẩy trang đã khóc thành con mèo nhỏ, đôi mắt đầy nước, trên hàng mi cũng đọng lại vài hạt châu trông vô cùng đáng thương.

Vừa rồi lúc cô chạy tới, tóc che đi vết thương. Lúc này cô ngẩng đầu lên làm Lục Chi Hằng thấy rõ vết thương trên cổ và bàn tay đã được băng lại.

Ánh mắt anh sắc bén, nét mặt nặng nề. Anh cất giọng lạnh lẽo, "Là ai làm cho em bị thương?"

"Là...là em ạ." Thời Noãn trả lời một cách khó khăn.

Lục Chi Hằng lau đi nước mắt còn đó, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Chuyện này rất phức tạp, cô cần phải hệ thống từ ngữ lại mới có thể nói với anh.

Thế là Thời Noãn nắm tay anh vào ngồi trên ghế sô pha, nuốt nước bọt mấy lần mới lắp bắp nói, "Hôm nay em đến đây ghi hình. Sau khi xong việc, tổ quay mời mọi người đi ăn khuya. Lúc trở về khách sạn, em gặp Thẩm..."

Vừa nhắc đến cái tên này, cảm giác sợ hãi lại tràn về khiến con người ta tuyệt vọng.

Thời Noãn cúi mặt, cắn môi mà không nói nên lời.

Lục Chi Hằng cầm tay cô, "Em cứ từ từ, không cần phải vội."

Anh nắm chặt lấy tay cô.

Cô đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống, "Thẩm, Thẩm Luật Thông, anh ta...anh ta có lời muốn nói thế nên em vào xe ngồi với anh ta. Anh ta nói rất nhiều điều liên quan đến bạn gái cũ, em an ủi một lúc. Sau đó, anh ta đưa cho em một chai nước khoáng."

Giọng cô run run, lẩm bẩm: "Em không nghĩ anh ta sẽ hạ thuốc trong nước. Sau khi uống xong, em choáng váng đầu óc, anh ta liền..."

Bởi vì cúi đầu nên Thời Noãn không để ý rằng cứ nói ra một câu, vẻ mặt Lục Chi Hằng càng thêm rét lạnh.

"Sau đó...Em tìm thấy một cây kéo, kề lên cổ mình. Anh ta thấy máu thì lo lớn chuyện, cuối cùng cũng buông tha cho em. Anh ta đi rồi, em muốn báo cảnh sát nhưng sợ mấy bức ảnh anh ta đã chụp được nên em không biết nên là gì."

Thời Noãn khó nhọc nói hết ra mọi chuyện, đợi rất lâu mà chưa thấy Lục Chi Hằng nói gì.

Cô ngẩng mặt thấy anh lạnh lùng, trên mặt đằng đằng sát khí khiến người ta hốt hoảng.

"Lục Chi Hằng..." Cô khẽ kêu tên anh nhưng lại không biết nói gì.

Vì sao anh không nói gì? Bởi vì cô bị người khác chạm vào nên anh chán ghét cô sao?

Thời Noãn vừa nghĩ vậy liền đau lòng, mắt đỏ lên.

Cô hít mũi, nghẹn ngào giải thích, "Em, em và anh ta không có chuyện gì cả. Lúc anh ta cởi quần áo, em đã, đã cầm lấy cây kéo..."

Câu tiếp đó vẫn chưa nói xong đã bị anh kéo vào lòng ôm thật chặt, như muốn ép cô vào người.

Thời Noãn cảm giác được lồng ngực lên xuống liên tục, tiếp tục nói, "Em không bị anh ta chạm vào, em không lừa anh đâu! Lục Chi Hằng, anh đừng bỏ em."

"Noãn Noãn, anh không có." Lục Chi Hằng khàn giọng như thể đang kiềm nén, "Anh từng nói dù có thế nào đi nữa, anh vẫn mãi yêu em."

"Vậy, vậy sao lúc nãy anh không nói tiếng nào?" Cô cẩn trọng hỏi, "Em còn tưởng vì chuyện này mà anh ghét bỏ em."

Lục Chi Hằng trầm mặc, đáy mắt u tối, gằn từng chữ: "Bởi vì anh đang nghĩ nên giết hắn thế nào mới phải."

Anh nghiêm túc khiến Thời Noãn vội vàng lắc đầu nói: "Anh, anh, anh đừng xúc động. Vì tên điên đó mà phạm pháp là không đáng. Ngày mai em sẽ đi báo cảnh sát, chúng ta dùng pháp luật để giải quyết."

Lúc này cô không sợ mấy bức ảnh kia bị tung ra, chỉ sợ anh xúc động nhất thời mà làm ra chuyện sai trái.

Lục Chi Hằng không nói gì làm Thời Noãn bối rối, cuống quýt khuyên nhủ: "Em không có sao hết, vẫn ổn mà. Giết người là phải đền mạng, anh đừng có nghĩ như vậy!"

"Ổn chỗ nào?" Anh vừa thương vừa xót, "Em bị thương."

Nếu sâu thêm chút nữa anh sẽ mất cô vĩnh viễn. Vừa nghĩ thế, cả người anh đều lạnh phát run.

Chỉ giết thôi thì làm sao được, phanh thây xé xác cũng không đủ.

"Vết thương của em không, không nghiêm trọng như thế." Thời Noãn nói dối: "Chỉ chảy máu một chút thôi, bây giờ đã hết đau rồi."

Cô bật dậy từ trong lòng anh, mềm giọng năn nỉ, gấp muốn chết, "Anh mau đồng ý với em đi, phải bỏ đi cái suy nghĩ đó ngay!"

Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Chi Hằng khi gặp phải đôi mắt đầy khẩn cầu của cô liền trở nên ấm áp.

"Được." Anh thở dài.

Thời Noãn yên lòng, dịu dàng nói, "Ngày mai em sẽ báo cảnh sát, nhưng mà..."

Cô nhíu mày, ảo não: "Em không có bằng chứng gì cả, ai sẽ tin lời em đây?"

"Chúng ta sẽ không báo cảnh sát." Anh quả quyết.

Lục Chi Hằng biết rõ báo cảnh sát sẽ có kết quả như thế nào.

Những hình phạt đó không thỏa mãn được yêu cầu của anh.

Hơn nữa, nếu báo cảnh sát, cô sẽ bị ép nhớ lại việc đó, để lộ vẻ sợ hãi trước mặt người lạ. Chuyện này chắc chắn sẽ gây tổn thương cho cô thêm lần nữa.

Thời Noãn ngạc nhiên, không cam lòng hỏi, "Không lẽ chúng ta...cứ tha cho hắn vậy sao?"

Lục Chi Hằng lắc đầu, đôi mắt sâu không thấy đáy dần bốc hỏa, "Anh sẽ có cách khác."

Thấy cô lại cuống lên, anh nói thêm, "Em đừng lo, anh sẽ không làm chuyện phạm pháp."

"Hứa với em chứ?" Thời Noãn bất an. Cô thật sự lo anh bị kích động.

"Anh hứa." Anh đáp, hôn lên trán cô, "Anh hứa với Noãn Noãn."

Một lúc sau, Thời Noãn không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, thiếp đi trong lòng Lục Chi Hằng. Mặc dù thế, trong lúc ngủ cô vẫn nắm chặt lấy tay anh.

Lục Chi Hằng thức trắng cả đêm.

Tay anh xoa lên mặt cô. Chỉ khi xác định cô khỏe mạnh, anh mới thả lỏng tâm tình.

Thời Noãn vẫn không thể ngủ ngon được sau khi trả qua loại chuyện này. Đột nhiên cô gặp ác mộng, choàng tỉnh dậy, mồ hôi lạnh tuôn ra, hô lên, "Không muốn."

Lục Chi Hằng lập tức ôm lấy cô, "Đừng sợ, có anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương em."

Ngoài trời tờ mờ sáng, cô ngồi xuống bắt gặp đôi mắt hơi đỏ của Lục Chi Hằng, khẽ khàng, "Anh không ngủ được sao ạ?"

Lục Chi Hằng trả lời, "Anh muốn ngắm em nhiều một chút."

"Khi nào mà chẳng ngắm được. Cứ thế này thì anh đổ bệnh mất!"

Thời Noãn biết vì chuyện đêm qua mà anh không ngủ nên cô kéo anh nằm xuống, hai tay ôm lấy anh, nghiêm túc ra lệnh: "Bây giờ còn sớm, anh mau nhắm mắt lại rồi ngủ một giấc đi."

"Anh cũng đã trông em cả một đêm rồi. Bây giờ đổi lại em trông anh, anh cứ ngủ thật ngon đi." Cô nói xong vỗ nhẹ lên lưng anh, như đang dỗ con nít ngủ.

Lục Chi Hằng dù cho ngủ không được cũng nghe lời cô mà nhắm mắt lại.

Noãn Noãn của anh tốt đến thế, loại người xấu xa đến mức nào mới có thể nhẫn tâm làm tổn thương cô?

Trước/73Sau

Theo Dõi Bình Luận