Saved Font

Trước/15Sau

Nữ Phụ Cô Ấy Ngày Càng Phá Của

Chương 1:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Khu vực đắt đỏ xa hoa nhất Giang Thành, một ngôi biệt thự siêu sang hôm nay sáng rực rỡ, có hai hàng người xếp hàng hai bên cửa, chờ nam chủ nhân trở về nhà sau đêm tân hôn.

Một chiếc Knight XV, như một quái vật khẩu lồ trong bóng đêm lao đến, lái xe vào cổng dinh thự.

Ngoại hình của chiếc xe quái vật việt dã cực kỳ hung hãn khiến người đàn ông khi bước xuống ghế lái trở nên thon thả đĩnh bạt.

Anh mặc một thân trang phục màu đen hưu nhàn, dung mạo cực kỳ xuất chúng, thần sắc lười biếng, mái tóc tùy ý rơi xuống, lộ ra chóp mũi của mỹ nhân, ngón tay vuốt mái tóc đen của anh ta đẹp đến mức không thể tưởng tượng, đầu ngón tay mảnh khảnh. Các đốt ngón tay không rõ ràng, làn da mỏng trắng nõn, lộ ra những mạch máu sáng màu dưới da, cho đến khi phần cổ tay hoàn hảo ngoài ống tay áo, không quá khi nói rằng đây chính là một tác phẩm nghệ thuật.

Đứng ở hàng đầu của đội ngũ đang đứng chờ, ánh mắt của Hi Tửu dừng một chút trên tay Tạ Tứ, cười nhẹ, chủ động đi lên đón: “Anh đã trở lại.”

Cô không đến quá gần Tạ Tứ, cho dù cô đã là kết hôn với anh được hơn một tháng, cho dù sự nhớ nhung và tình yêu trong mắt cô đong đầy biết nhường nào.

Nhưng kiềm chế là quy tắc ứng xử cơ bản nhất của một người vợ trong gia tộc hào môn.

Tạ Tứ liếc nhìn cô con dâu nhỏ khiến cha mình hết lời khen ngợi, đôi mắt màu hổ phách dừng lại trên người cô, sau đó phiền chán dời đi.

Nhàn nhạt đáp lại, sau đó lướt qua người cô.

Hi Tửu lập tức đi theo, quản gia dẫn theo những người khác, lặng lẽ đi phía sau cô.

Cảm giác không khác hoàng đế cùng phi tử và quần thần đi dạo trong cổ đại.

Đồ ăn đã chuẩn bị xong, những món ăn thượng hạng với màu sắc và mùi thơm hấp dẫn đã bày ra cả một chiếc bàn dài, nhưng Tạ Tứ cũng không thèm nhìn, đút tay vào túi, trực tiếp đi lên lầu hai.

Một cảm xúc không rõ ràng rất nhanh hiện lên trong mắt Hi Tửurất nhanh, sau đó cô cúi đầu, lẳng lặng đi theo Tạ Tứ lên lầu.

Tạ Tứ chân dài, khi Hi Tửu bước đến cửa phòng ngủ chính, anh đã cởi áo khoác ngoài, ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cửa sổ, trên tay đang nghịch một món đồ trang trí, đôi mắt đào hoa hơi nhìn sang một bên, không chút để ý mà đánh giá cô gái nhỏ đang đứng cúi đầu ở cửa.

Giang Thành có không ít thiên kim danh môn, từ nhỏ đã nung nấu ý định tiến gả cho Tạ gia mà nỗ lực, trải qua sự huấn luyện khắc nghiệt rườm rà, những thiên kim ưu tú thế này nằm mơ cũng không nghĩ đến thế nhưng người đạt được vị trí con dâu của trưởng tôn nhà họ Tạ ở Giang Thành lại chính là con gái nhỏ vô danh tiểu tốt của nhà họ Hi.

Không thể phủ nhận, bất kể cách cư xử hay dung mạo, cô ấy thực sự là người phụ nữ tốt nhất mà Tạ Tứ từng gặp qua.

Ánh mắt của Tạ Tứ quét qua Hi Tửu từng chút một, từ mái tóc được chải tỉ mỉ, đến chiếc váy nhung màu tím sẫm ôm sát cơ thể, cuối cùng dời xuống chiếc quần tất dài màu đen nhỏ lộ ra dưới chân váy.

Cười khẽ một tiếng.

Cô là nữ tu sĩ sao?

Làm người nhìn mất đi toàn bộ hứng thú.

“Cô tắm chưa?” Tạ Tứ hỏi, thanh âm ra lệnh khiến cho vô số nữ nhân mềm nhũn chậm rãi tản ra trong căn phòng thoang thoảng hương thơm.

Hi Tửu ngoan ngoãn trả lời: “Rồi ạ.”

“Còn thuốc thì sao?” Tạ Tứ hỏi lại, “Uống chưa?

Là bài thuốc hộ sinh.

Ngay cả ngày anh về nhà cũng là Hi Tửu đã tính toán thời kỳ rụng trứng rồi bảo trợ lý sắp xếp.

“Rồi ạ.”

Tạ Tứ nhận được câu trả lời khẳng định, ném đồ đạc lên bàn: “Lại đây.”

Hi Tửu đáp ứng rồi một tiếng, nhấc chân đi về phíaTạ Tứ.

Tạ Tứ vỗ vỗ chân, ý bảo cô ngồi trên, Hi Tửu làm theo.

Tạ Tứ trầm mặc nhìn Hi Tửu ngồi trên đùi anh, sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, đôi mắt sáng ngời nhưng một học sinh tiểu học, lại như trinh tiết liệt nữ.

Đau cả đầu.

Anh vỗ nhẹ vào eo cô: “Đứng lên, tôi đi tắm trước.”

Đôi mi mảnh dài của Hi Tửu hất nhẹ hai cái, lộ ra vẻ mặt “Có phải em đã làm sai chuyện gì không”, cô đơn nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy bước sang một bên.

Tạ Tứ không e dè cởi bỏ áo T shirt màu trắng để lộ lồng ngực tinh tráng bên trên, bỏ lại một câu: “Cởi quần áo, nằm trên giường chờ tôi.” Sau đó đi vào phòng tắm.

Chờ anh mặc áo choàng tắm bước ra, Hi Tửu thực sự đã nằm tốt trên giường, Tạ Tứ chú ý, cô đã gấp gọn gàng “trang phục nữ tu” đặt nó ở giữa bệ để chân.

Không nói nên lời.

“Thả tóc xuống.” Tạ Tứ cảm thấy da đầu đau nhói mỗi khi nhìn thấy.

“Vâng.” Phục tùng chồng vô điều kiện cũng là một phần của huấn luyện, Hi Tửu lập tức ngồi dậy, xõa mái tóc đã buộc thành quả bóng.

Tạ Tứ phát hiện một vấn đề mới: “Cô đang mặc cái gì?”

“Nội y ạ.” Giọng điệu của Tạ Tứ có chút nghiêm túc, Hi Tửu giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, giọng nói càng ngày càng yếu. “Nó giúp em giữ ấm.”

Vẫn là màu hoa hồng.

Tạ Tứ thực sự chụp lại hình ảnh này cho Hi Tửu, để người ta có thể nhìn xem người phụ nữ đầu tiên bước lên giường của anh, thế mà lại mặc nội y giữ ấm màu hoa hồng chờ anh.

Hi Tửu dường như thấy anh không vui nên mở chăn bông: “Anh đừng tức giận, em cũng chuẩn bị cho anh một bộ.”

Tạ Tứ nhìn chiếc quần giữ ấm màu xám trong chăn bông, còn thực tri kỷ mà xếp thành hình người.

Wow, anh cũng có. Tạ Tứ sống không còn gì luyến tiếc mà mỉm cười.

Thật con mẹ nó vui mừng mà.

Tạ Tứ hít sâu một hơi, nhặt bộ quần áo mùa thu màu xám đặt qua một bên, giọng điệu đầy mỉa mai: “Cảm ơn.”

“Không khách khí, đây là em nên làm.”

Tạ Tứ giương mắt chóng lại ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt mừng vui của Hi Tửu.

Đừng nói là anh cưới phải một cô ngốc nhé?

Đặt Hi Tửu nằm xuống, Tạ Tứ cúi người đè ép theo, ngay sau đó anh phát hiện mình căn bản không biết bắt đầu từ đau, nữ nhân dưới anh cứng ngắc như xác ướp chỉ có thể chớp mắt.

Thấy anh đang nhìn cô, cô nhếch miệng nở một nụ cười vì quá căng thẳng mà có chút run rẩy, động viên anh tiếp tục.

Này con mẹ nó còn có thể tiếp tục thế nào?

Tạ Tứ ngồi dậy, điều chỉnh lại tâm lý, vừa cúi đầu xuống, khuôn mặt tươi cười run rẩy của Hi Tửu lại hiện ra.

Nhắm mắt, nghĩ biện pháp: “Cô lật người qua.”

Hi Tửu trong nháy mắt bối rối, giống như chưa từng nghe qua tư thế lật người, muốn hỏi thăm chi tiết với Tạ Tứ, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Tạ Tứ làm cho hoảng sợ, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng trở mình.

Nhìn Hi Tửu như con cá đông lạnh bị bỏ quên trong góc tủ lạnh.

Tạ Tứ:……

Hi Cửu cảm thấy người trên người mình đi xuống, quay đầu nhìn Tạ Tư, vẻ mặt vô cùng sững sờ: “Làm sao vậy?”

“Không muốn làm.” Tạ Tứ lạnh lùng đứng lên, tùy tiện cầm quyển sách, tựa vào đầu giường, “Cô đi ngủ trước đi.”

Hi Tửu đôi mắt từ từ đỏ lên: “Thực xin lỗi, đều là lỗi của em.”

Tạ Tứ cau mày: “Nằm xuống, chắn đèn.”

Những bóng mờ rơi trên trang sách rung lên, Tạ Tứ nghe thấy tiếng nức nở vô cùng chán nản của Hi Tửu, ghé mắt sang nhìn, cô đang nhìn anh với đôi mắt thâm tình khiến anh chán ghét nhất, những giọt nước mắt trong vắt như pha lê rơi xuống, khuôn mặt trắng bệch đầy nước mắt.

Tạ Tứ không có thói quen thương hương tiếc ngọc thói quen, mặt mày lương bạc, ngữ khí nhàn nhạt: “Không phải bọn họ đã nói cho cô biết loại phụ nữ mà tôi ghét nhất sao?”

Câu này thật sự có tác dụng, Hi Tửu sợ đến mức cắn chặt môi ngay lập tức, thân hình mảnh khảnh run lên bần bật nhưng không dám phát ra tiếng động, cũng không dám nhìn anh khóc nữa, xoay người trốn vào trong chăn bông bọc mình thành một cái kén, chỉ sợ bị Tạ Tứ ghét bỏ.

Tạ Tứ cau mày tiếp tục đọc sách.

Anh chỉ nghe mọi người nói về chuyện đó sau khi anh kết hôn, Hi Tửu thích anh từ lâu nên đã liều lĩnh thi đậu trong buổi khảo hạch của nhà họ Tạ, một mặt là vì Hi gia, mặt khác là vì tư tâm của bản thân.

Nếu biết cô thích mình, anh sẽ không bao giờ cưới cô, lý do khiến anh đồng ý với cuộc hôn nhân vô nghĩa này là vì anh quá lười nói về tình yêu và quá mệt mỏi với những người phụ nữ khác quấn quýt si mê muốn có được mình.

Tạ Tứ trước mặt hiện lên ánh mắt si ngốc của Hi Tửu nhìn anh chăm chăm, đột nhiên cảm thấy có vẻ hơi nguy hiểm khi ở trên giường với một người phụ nữ đang có tư tâm với mình.

Anh nhướng mắt, chuẩn bị đi khách phòng xử lý một đêm, ngày mai liền rời khỏi đây.

Đúng lúc này, anh đột nhiên cảm giác được nệm bên cạnh chìm xuống, không khỏi kỳ quái nhìn qua, đôi mắt hoa đào lười biếng bỗng nhiên trợn to.

Trên giường King size, anh và Hi Tửu mỗi người nằm một bên, ở giữa chừa một khoảng trống đủ để hai người nằm, lúc này thật sự có thêm hai người ở đó.

Hai người mà Tạ Tứ hoàn toàn không biết..

Bởi vì bọn họ xuất hiện quá đột ngột, Tạ Tứ không kịp phòng ngừa, nhất thời quên phát ra tiếng, hai người dường như không thấy Tạ Tứ đang nhìn chằm chằm bọn họ, Hi Tửu thì đang ngủ ở một bên, lo lắng sự tình vừa rồi bản thân làm không tốt.

Nam nhân phi thường đẹp trai đang quỳ trên giường, nữ nhân mềm mại quyến rũ cong eo như yêu tinh, nam nhân nghiêng người, nữ nhân nằm xuống, bầu không khí mơ hồ, thậm chí còn có bong bóng hình trái tim màu hồng thổi ra từ không ở đâu.

Ao rượu rừng thịt, mấy kiểu party thế này Tạ Tứ cũng tham gia không ít, những hình ảnh táo bạo hơn anh đã từng thấy qua.

Chỉ là anh không rõ tại sao trên giường của mình đột nhiên mọc ra hai diễn viên minh hoạ.

Hơn nữa, anh không thể chịu đựng được việc người khác làm những việc như vậy trên lãnh thổ của mình.

Tạ Tứ vươn tay chuẩn bị xách cổ hai người này ném xuống giường, nhưng tay như chạm phải một tấm thủy tinh, cách người đàn ông kia biên độ một cách tay, không thể nào tiến về phía trước được nữa.

Tạ Tứ cố gắng thêm mấy lần nữa, tất cả đều thất bại, ánh mắt rơi vào trên người Hi Tửu, anh càng cảm thấy kỳ lạ, Hi Tửu không có phản ứng gì khi hai người này làm động tác lớn như vậy.

Anh lướt qua vị trí bên kia giừng, vỗ vỗ Hi Tửu.

Đôi nam nữ trên giường đột ngột dừng lại, như thể có người ấn nút tạm dừng.

Tiếp theo Hi Tửu ngẩng đầu lên khỏi chăn bông, ngây ngô nhìn Tạ Tứ hỏi: “Làm sao vậy?”

Đầu mũi anh cách người phụ nữ quyến rũ đang cắn môi mình một khoảng bằng lòng bàn tay.

Tạ Tứ bất động thanh sắc hỏi: “Cô nhìn thấy gì không?”

“Thấy gì cơ?” Hi Tửu quay đầu lại, ánh mắt lướt qua đôi nam nữ mấy lần, nhưng không hề có phản ứng.

Tạ Tứ giật giật môi, cuối cùng lắc đầu: “Không có việc gì, cô tiếp tục ngủ đi.”

Hi Tửu lông mày khẽ nhúc nhích, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại thái độ: “Được rồi, anh cũng phải nghỉ ngơi sớm.”

Tạ Tứ không có để ý tới cô, nhìn chằm chằm đối nam nữ đột nhiên kẹt lại.

Tại sao chỉ có anh là có thể nhìn thấy?

Tạ Tứ đang suy nghĩ, cặp đôi trên giường chợt lóe mấy lần giống như màn hình TV kém sóng, cuối cùng biến mất không thấy đâu.

Chắc hẳn là anh mệt quá nên bị ảo giác.

Tạ Tứ nhắm mắt lại, giơ tay ấn lên huyệt Thái Dương.

Mở mắt ra, Tạ Tứ lại ngây ngẩn cả người.

Trước/15Sau

Theo Dõi Bình Luận