Saved Font

Trước/49Sau

Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Chương 41: Uống Say

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tô Chanh uống một ngụm cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm.

“Anh thật sự không uống sao?” Tô Chanh lại hỏi một câu, hù dọa anh, “Anh không uống, vậy em uống hết nhé? Đừng trách em không nhắc nhở anh.”

Tần Quyết tựa lưng vào ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần, không nhanh không chậm nói: "Vạn phần cảm tạ."

Tô Chanh: ". . ."

Anh ghét bỏ phẩm vị của cô đến mức nào chứ, kẹo dẻo anh không thích ăn, cà phê anh cũng không thích uống, người này quá khó hầu hạ rồi!

Tô Chanh tức giận uống một hơi cạn sạch cốc cà phê.

Sau đó ném mạnh cốc cà phê đã uống xong vào thùng rác, ý đồ dùng loại hành vi này để diễn tả sự bất mãn của cô.

Tô Chanh an tĩnh chờ trong chốc lát, chỉ có góc rèm cách đó không xa khẽ rung do hướng gió của điều hoà. Tần Quyết dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại, lông mi cũng không buồn nhúc nhích.

Tô Chanh: ". . ."

Đáng ghét, anh có ý gì chứ!

Từ sau khi cô thay đổi thân phận trở thành bạn gái của Tần Quyết, mặc dù Tô Chanh rất không muốn thừa nhận, nhưng cô vẫn phải thừa nhận, Tần Quyết rất tốt với cô, cô muốn làm gì Tần Quyết đều đồng ý, ví dụ như cô nói muốn xuất bản truyện tranh, Tần Quyết cũng đồng ý, sau đó Tô Chanh nói không muốn cùng anh trở về Tần Trạch nhanh như vậy, Tần Quyết cũng không nói gì. Tất cả đều dựa theo ý của Tô Chanh, Tần Quyết cũng sẽ không cưỡng ép cô.

Cho nên điều này cũng dẫn đến dũng khí của Tô Chanh càng ngày càng tăng vọt, Tần Quyết hiện tại đối với cô mà nói chính là một con hổ giấy. Cô đã sớm nói rồi, con người cô rất có bản lĩnh được đà lấn tới.

Tần Quyết lúc này không để ý tới cô, Tô Chanh không hài lòng lắm, cố ý làm một vài động tác nhỏ để thu hút sự chú ý của anh, vậy mà anh vẫn không hề có chút phản ứng nào.

Tô Chanh giơ giơ nắm đấm, đáng ghét, đây là thái độ của anh với cô bạn gái ngọt ngào đáng yêu là cô sao?

Thế là Tô Chanh len lén quỳ chân lên ghế sô pha, mục đích là để cho mình có cùng độ cao với Tần Quyết. Không có cách nào, có đôi khi cô cũng phải thành thật thừa nhận rằng điểm nào của cô cũng tuyệt, nhưng quả thực cô thấp hơn một chút so với Tần Quyết.

Lúc cô ngồi cũng chỉ có thể đến ngực anh, rất không có khí thế.

Vì để có thêm khí thế, cô đành phải ngồi quỳ lên. . . Lời này sao nghe có chút là lạ? Không quan trọng, quan trọng là lúc Tô Chanh quỳ trên sô pha thì chiều cao của cô cũng gần bằng Tần Quyết.

Tần Quyết họp cả một ngày, có chút mệt mỏi, dựa vào ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần, một loạt các động tác nhỏ của Tô Chanh không phải là anh không phát hiện, anh chỉ lười để ý mà thôi.

Tần Quyết đã sớm hiểu rõ một điều, bạn gái của anh lúc nào cũng tràn đầy sức sống, đặc biệt là lúc tranh luận với anh, vô cùng hăng hái.

Mặc kệ cô.

Anh đã quen rồi.

Phòng làm việc yên tĩnh trong chốc lát, Tần Quyết có chút ngoài ý muốn vì sự an phận của cô. Nhắm mắt lại, trong lúc mơ hồ hình như có một bóng người rơi xuống trước mắt, Tần Quyết không dấu vết cau lông mày, vẫn không lên tiếng.

Cô lại muốn làm gì?

Một giây sau, Tần Quyết cảm giác trên mặt mình có xúc cảm ấm áp, lông mi run lên, mở hai mắt ra, đôi mắt đào hoa ẩn chứa cảm xúc khó giải thích được.

Trước mắt xuất hiện một gương mặt gần trong gang tấc, Tô Chanh cười cong cong mày, đôi mắt như vì sao đang nhìn anh không chớp mắt, thấy anh mở mắt, liền vui vẻ nhào vào trong ngực anh, ôm cổ anh lung lay, âm thanh phát ra được kéo dài âm cuối : "Tần Quyết ~ "

Tần Quyết ngẩn người, vươn hai tay ôm lấy cô.

“Em lại làm gì. . ."

Cô liều lĩnh nhào lên ngăn chặn cái lại những lời còn chưa kịp phát ra từ trong miệng anh.

Giữa hô hấp ngửi được hương vị thơm ngọt trên người cô, cô vội vàng không cẩn thận cắn vào môi anh mấy lần, ánh mắt Tần Quyết tối lại, vòng tay ôm lấy eo thon của cô, đảo khách thành chủ, ngậm lấy môi của cô không ngừng xâm nhập.

Một giây sau.

Tô Chanh quả quyết đẩy anh ra, sốt ruột nói: "Ngô. . . Không được rồi, em muốn đi tiểu."

Sau đó nhanh chóng đứng dậy, chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Trước khi đi vẫn không quên cầm lấy điện thoại của mình đang để trên bàn. Chỉ chốc lát sau, một tiếng đóng cửa lớn vang lên trong văn phòng rộng lớn.

Tần Quyết: ". . ."

Tô Chanh đang trốn trong phòng vệ sinh căn bản không cần nhìn cũng biết sắc mặt của Tần Quyết hiện tại như thế nào.

Cô đã từng nói con người cô thù dai rồi mà.

Vì để tránh cho việc vừa ra ngoài đã bị anh bắt được, Tô Chanh ngồi ngây ngốc trong phòng vệ sinh nửa tiếng mới ra ngoài.

Trước khi ra ngoài còn cố ý thò đầu ra nhìn xem Tần Quyết có đang ở ngoài chờ bắt cô hay không, cũng may Tần Quyết không ngây thơ như cô nghĩ, anh đã sớm ngồi trước bàn làm việc tiếp tục công việc rồi.

Tô Chanh nghênh ngang đi ra ngoài, một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha, cũng không chào hỏi Tần Quyết chào hỏi, lấy điện thoại ra tự chơi một mình.

cái cụm 自顾自 mới là một cụm cố định. Nghĩa là tự mình làm chuyện của mình ấy.

Hai người bắt đầu làm việc riêng không quấy rầy lẫn nhau, trong lúc nhất thời bầu không khí cũng coi như tương đối hài hòa.

Màn đêm buông xuống, trong phòng làm việc chỉ có tiếng lật giấy ngẫu nhiên, Tô Chanh nằm trên ghế sopha, đeo tai nghe vui vẻ xem phim, hai chân gác lên ghế đung đưa, có thể nhìn ra được Tô Chan rất thoải mái.

Tần Quyết xử lý xong công việc, mệt mỏi bóp sống mũi, vừa đưa mắt lên thì nhìn thấy bộ dáng này của cô.

Khoé miệng bất giác cong lên.

"Tô Chanh."

Tần Quyết mở miệng, nhàn nhạt gọi cô một tiếng.

Tô Chanh đang đeo tai nghe nên không nghe thấy.

Tần Quyết hít vào một hơi thật sâu, đứng dậy khỏi ghế, chân dài vượt hai bước đã ngồi xuống bên cạnh cô.

Ghế so pha màu đen rất rộng lớn, Tô Chanh dáng người mảnh mai, khi nằm lên cũng chỉ có thể chiếm hết một nửa vị trí.

Trong phim đang diễn đến thời khắc quan trọng vạch trần hung thủ , Tô Chanh xem quá say mê, lúc Tần Quyết ngồi xuống bên cạnh cô, Tô Chanh vẫn không có chút phản ứng nào

Hôm nay Tô Chanh mặc một chiếc áo sơ mi voan dài tay, áo sơ mi không dài, Tô Chanh cũng không bỏ vạt áo vào trong quần jean nên lúc cô nằm xuống, áo theo động tác của cánh tay bị co lên, lộ ra một đoạn eo thon trắng nõn.

Tần Quyết rủ xuống đôi mắt, tầm mắt rơi vào trong giây lát liền nhanh chóng dời đi, lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tần Quyết vươn tay kéo vạt áo của Tô Chanh xuống, che khuất vòng eo trắng nõn.

Sau đó mở miệng: “Vào đi.”

Tô Chanh cảm giác được trên eo có động tĩnh, nghi hoặc quay đầu nhìn một chút, đúng lúc trông thấy bàn tay của Tần Quyết đang để trên eo cô, đầu óc chậm chậm phản ứng mất một giây, "A! ! ! Tần Quyết sao anh lại sờ eo em, anh đúng là đồ biến thái!”

Lúc này cửa bị mở ra, Trợ Lý Hà ôm theo một chồng tài liệu đi vào, vừa đi đến cửa, mới chỉ thấy cái bóng của ghế sô pha đã bị tiếng 'Biến thái' này doạ sợ, bước chân chậm chậm, hắn. . . Có phải là đến không đúng lúc không?

Đang lúc Trợ Lý Hà xoay người chuẩn bị ra ngoài đổi thời gian khác để quay lại.

Một giây sau chỉ nghe thấy thanh âm bình tĩnh của Tần tổng : "Tô Chanh nếu em còn không ngồi tử tế thì anh còn có thể biến thái hơn nữa đấy.”

Tô Chanh kéo tai nghe xuống, vội vàng ngồi dậy, dưới ánh mắt bức người của cô, còn thông minh chủ động đi giày vào.

Ngồi tử tế rồi, cô ngồi tử tế rồi!

"Tần tổng. . ."

Cách đó không xa truyền đến thanh âm yếu ớt của Trợ Lý Hà , "Xin hỏi bây giờ tôi có thể đi vào không? Có một tài liệu cần ngài phê duyệt.”

Tần Quyết thấy Tô Chanh đã đoan chính ngồi trên ghế sô pha thì thuận thế từ trên ghế sô pha đứng dậy đi về phía bàn làm việc, thanh âm nhàn nhạt: “Vào đi.” Giống như câu nói 'Biến thái' vừa rồi của Tô Chanh không phải là đang nói anh vậy.

Quả nhiên đàn ông làm việc lớn đều cần đến sự điềm tĩnh lạ thường. Trợ Lý Hà nghĩ, nếu bạn gái mắng anh là đồ biến thái, có lẽ lúc này anh đã sớm mặt đỏ tới mang tai rồi!

Dù sao, biến thái cũng không phải từ gì hay.

Trợ Lý Hà vừa đưa văn kiện cần phê duyệt cho Tần Quyết vừa báo cáo công việc ngày mai.

Tô Chanh ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha căng tai nghe lén, khi nghe nói ngày mai anh phải đi công tác ở thành phố A thì vô thức liếc nhìn anh.

Chờ Trợ Lý Hà báo cáo công việc xong, Tô Chanh bước về phía Tần Quyết , tò mò hỏi: "Tần Quyết, ngày mai anh phải đi công tác ở thành phố A sao?”

Tần Quyết ngẩng đầu nhìn cô: "Đúng vậy ."

Tô Chanh gật gật đầu: “Ồ.”

". . ." Tần Quyết trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên đặt bút xuống, “Em không có gì muốn nói với anh sao?”

Tô Chanh gãi gãi mũi: "Vậy anh giữ sức khoẻ nhé, đừng để làm việc mệt mỏi quá.”

Tần Quyết: ". . ."

Đúng như những gì anh hiểu về cô, anh đã sớm biết Tô Chanh sẽ không có phản ứng gì đối với việc anh đi công tác, về một vài cảm xúc lưu luyến tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên người cô nàng trì độn này.

Trầm mặc trong nháy mắt.

Tần Quyết giật giật khóe miệng, nhẹ mỉm cười: “Được.”

——

Tần Quyết đi công tác vài ngày, Tô Chanh thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho anh, anh cũng sẽ đáp lại, nhưng Tô Chanh luôn cảm thấy hình như anh trở nên hơi lạnh nhạt.

Biểu hiện cụ thể là có đôi khi Tô Chanh mải mê vẽ truyện tranh sẽ quên trả lời tin nhắn của anh, cũng có khi bỏ lỡ cuộc gọi của anh, lúc bình thường anh đều phải châm chọc cô vài câu như giống bà già hành động bất tiện, động tác chậm chạp ,v.v. Nhưng hai ngày này Tô Chanh vì việc đi nước ngoài du lịch nên tranh thủ thời gian vẽ bản thảo truyện tranh, thường xuyên gửi tin nhắn cho anh nhưng lại quên không đợi anh trả lời, lúc cô vẽ xong nhớ ra xem điện thoại, Tần Quyết vậy mà một câu cũng không nói.

Không thích hợp, điều này vô cũng không thích hợp.

Tô Chanh còn gửi tin nhắn xin lỗi anh, anh cũng nói không sao, giống như hoàn toàn không thèm để ý.

Không biết vì sao, Tô Chanh cảm thấy có chút mất mát. . . Sự mất mát này tiếp tục kéo dài cho đến khi Tô Chanh, Chu Quần và Trương Nhược Ngọc lên máy bay.

Ba cô gái cùng đi chơi, đi mua sắm, vốn dĩ là một chuyện cực kỳ vui vẻ, chí ít Chu Quần và Trương Nhược Ngọc rất vui vẻ, đương nhiên Tô Chanh cũng rất vui vẻ, chỉ là thỉnh thoảng sẽ hơi thất thần.

Ba người mua vé ở khoang hạng nhất vị trí liền nhau, Chu Quần ngồi cạnh lối đi, Tô Chanh và Trương Nhược Ngọc ngồi cạnh nhau, Trương Nhược Ngọc ngồi gần cửa sổ, Tô Chanh ngồi giữa hai người.

Chu Quần nhìn bộ dáng thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động của Tô Chanh, trêu ghẹo nói: "Không phải chứ Tô Chanh, còn chưa lên máy bay cậu đã lưu luyến bạn trai rồi à? Bình thường nhìn cậu không giống nữ nhi thường tình mà, ha ha ha."

Tình cảm, bản tính thông thường của đàn bà, con gái (cho là yếu đuối, uỷ mị, v.v., theo quan niệm phong kiến).

Đồng nghĩa: nữ nhi thường tình

Trương Nhược Ngọc ở một bên lại bổ thêm một đao: “Mình đoán cậu chỉ háo sắc đơn thuần thôi, ham sắc đẹp của Tần tổng.”

Chu Quần: ". . . Ha ha ha ha ha, đúng vậy, nếu đổi lại là mình, nếu mình có một người bạn trai có giá trị nhan sắc cao như vậy, mình cũng phải nơm nớp lo sợ. Bình thường mà tỷ muội, bọn mình sẽ không cười cậu đâu.”

Tô Chanh tắt màn hình điện thoại , mạnh miệng nói: "Mới không phải, anh ấy đã đi công tác ở thành phố A ba ngày rồi biết chưa? Mình chỉ xem xem có tin tức gì rơi xuống không thôi!”

Trương Nhược Ngọc tò mò hỏi: “Vậy Tần tổng biết cậu đi chơi ở nước ngoài thì có phản ứng gì?”

Trương Nhược Ngọc không có ý gì khác, chỉ là thích Bát Quái, cô thật sự muốn biết loại ông chủ lớn khí thế cường đại người sống chớ tới gần như Tần Tổng khi yêu đương sẽ thế nào, có dính người như bạn trai cô không?

Tô Chanh nghe vậy nhăn mặt: ". . ."

Hình như cô quên nói với Tần Quyết là cô sẽ ra nước ngoài du lịch. . .

Trương Nhược Ngọc và Chu Quần nhìn sắc mặt Tô Chanh , hai người liếc mắt nhìn nhau, Chu Quần khó mà tin nổi nói: "Không phải chứ? Cậu không nói với hắn sao?”

Tô Chanh khó khăn gật gật đầu.

Chỉ là cô quá bận rộn chạy bản thảo truyện tranh nên quên mất . . Cũng không phải cố ý.

Tô Chanh vội vàng bù đắp lỗi lầm này, nhân lúc máy bay chưa cất cánh, cô mở điện thoại di động gửi tin nhắn cho Tần Quyết, nói với anh chuyện cô ra nước ngoài du lịch.

Vừa gửi tin nhắn xong thì cô tiếp viên hàng không bước đến nhẹ nhàng nhắc nhở cô phải bật chế độ máy bay. Tô Chanh đành phải bật chế độ máy bay, chờ máy bay hạ cánh rồi nói sau. Cũng không biết Tần Quyết sẽ có phản ứng gì.

Aizz. . . Vốn dĩ là một chuyến đi vui vẻ, nhưng vì sai lầm của cô, cảm giác tiêu tiền lần này sẽ không vui vẻ như mong đợi nữa.

Đáng ghét, tình yêu thật đúng là hòn đá ngáng chân trên con đường tiêu tiền của cô, sao cô lại rơi vào cái hố tình yêu này rồi chứ! Tâm trạng bị Tần Quyết làm ảnh hưởng lên lên xuống xuống.

Cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Tô Chanh vực dậy tinh thần cùng Trương Nhược Ngọc và Chu Quần bàn về kế hoạch du lịch, hai người đều nói không có vấn đề.

Tám tiếng sau máy bay hạ cánh xuống sân bay nước M, ở trên máy bay đã ngủ một giấc nên lúc này tinh thần ba người đều rất phấn chấn, không có một chút cảm giác mệt mỏi nào, dù sao cũng phải xui vẻ tiêu tiền!

Hì hì.

Sau khi máy bay hạ cánh, Tô Chanh thay sim rồi mở Wechat, nhìn thấy tin trả lời của Tần Quyết, vẫn là một từ vô cùng đơn giản “Được” .

Tô Chanh xoa cằm trầm tư một hồi rồi đưa ra một kết luận:

Em nuống chiều anh quá rồi, để cho anh tỉnh táo một chút đi!

Cô không muốn xoắn xuýt cái vấn đề khó khăn này!

Tiêu tiền mà không vui. . . Đây là điều không thể, về đến khách sạn để cất hành lý sau đó bắt đầu đi mua sắm, Tô Chanh hoàn toàn vứt Tần Quyết ra sau đầu.

Chơi ở nước ngoài khoảng ba ngày, ba người đều rất vui vẻ, mua sắm mọi thứ mình thích và check in tại nhiểu điểm du lịch nổi tiếng của nước M, ngày cuối cùng Tô Chanh mặc một chiếc váy hai dây màu hồng khói mà cô rất thích, còn trang điểm theo phong cách quyến rũ, mái tóc đen dài buông xõa, da trắng môi đỏ, vô cùng gợi cảm.

Mấy người Tô Chanh muốn chụp ảnh nên đã tìm được một thợ chụp ảnh địa phương nghe nói kỹ thuật chụp rất tốt.

Trên thực tế vị nhiếp ảnh gia này chụp quả thật không tệ, trong ảnh chụp Tô Chanh xinh đẹp động lòng người, tóc bị gió thổi qua rơi trên vai cô càng hiện lên một loại hương vị câu nhân tâm huyền , Tô Chanh rất thích! !

Đương nhiên anh ta lấy giá rẻ hơn một chút thì càng tốt, sau khi trở lại khách sạn Tô Chanh đau lòng che cái ví tiền đang chảy máu của cô.

Giây tiếp theo lại vui vẻ chia sẽ ảnh trong nhóm với Trương Nhược Ngọc và Chu Quần.

Trên chuyến bay trở về, Tô Chanh đeo bịt mắt nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ, mấy ngày nay cô chơi rất vui vẻ, cũng rất mệt mỏi, thời gian trên máy bay rất dài, tán gẫu sẽ ảnh hưởng đến người khác, xem phim Tô Chanh lại cảm thấy vô vị, cuối cùng vẫn là lựa chọn đi ngủ, hơn nữa cô thật sự cũng rất buồn ngủ…

Bất tri bất giác ngủ.

Trương Nhược Ngọc ngồi bên cạnh Tô Chanh, thấy cô sau khi ngủ thì khẽ chau mày, trao đổi một ánh mắt với Chu Quần.

Thực ra Tô Chanh ngoài miệng nói là không để ý, nhưng trong lòng vẫn có hơi thất vọng a.

——

Sau tám tiếng dài, máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố Bắc Kinh, màn đêm buông xuống, đã bảy giờ tối.

Giấc ngủ này Tô Chanh ngủ rất ngon, giữa chừng cô tỉnh lại một lần, sau đó lại ngủ thiếp đi, lúc máy bay hạ cánh, bị Trương Nhược Ngọc lay lay cô mới mở cặp mắt mông lung: “Sao vậy?”

Trương Nhược Ngọc: ". . . Cậu là heo à mà giờ còn ngủ, trời sáng rồi!”

Tô Chanh ngồi dậy nhìn về phía cửa sổ, mạnh miệng nói với cô ấy: ". . . Không phải trời tối sao?”

Trương Nhược Ngọc: ". . ."

Cô quyết định thu hồi câu nói kia, cái đồ phụ nữ không tim không phổi, làm sao biết cái gì gọi là! Thất! Vọng! A!

Cô ấy biết cái rắm!

Một lúc sau, máy bay đã hạ cánh ổn định xuống sân bay rộng lớn, Tô Chanh hủy bỏ chế độ máy bay, nghĩ đi nghĩ lại, tâm niệm vừa động, lén gửi cho Tần Quyết một tấm hình đẹp nhất của cô.

Một phút đồng hồ sau, không có phản ứng.

Sau năm phút, không có phản ứng. . .

Tô Chanh: ". . ."

Sau khi xuống máy bay, Tô Thừa chưa từ bỏ ý định mở ra điện thoại lên nhìn một chút, đã nửa tiếng trôi qua, Tần Quyết vẫn không có phản ứng! ! ! !

Tô Chanh lòng tràn đầy chờ mong nhận được lời khen của Tần Quyết lập tức cảm giác như có một chậu nước lạnh dội xuống đầu. . . Anh thật quá đáng!

“Nửa tiếng rồi mà vẫn không trả lời tin nhắn của tôi! ! !" Tô Chanh nhỏ giọng nói.

Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng Trương Nhược Ngọc đi bên cạnh cô lại nghe thấy rất rõ, phản bác lại cô: “Không phải cậu cũng thường xuyên nửa tiếng một tiếng không trả lời tin nhắn của hắn sao?”

Tô Chanh cảm giác lồng ngực của mình như bị cắm một đao.

"Tần Quyết là một tổng giám độc công việc bận rộn, có lúc không đọc được tin nhắn là chuyện bình thường mà!”

Lại cắm thêm một đao.

“Sao cậu có thể tiêu chuẩn kép như vậy chứ!"

Tô Chanh muốn nằm xuống đất luôn. . .

Tô Chanh hung hăng nhéo một cái lên tay Trương Nhược Ngọc : “Rốt cuộc cậu là bạn của ai? ! !"

Trương Nhược Ngọc bị đau nhảy dựng lên, hùng hùng hổ hổ nói: “Mình chỉ là một thiên tài nhỏ bé bưng nước bình thường thôi! A! ! ! Mình sai rồi mình sai rồi, đều là lỗi của hắn, là hắn quá đáng, dám không để ý tới tiểu tiên nữ như cậu, chúng ta cùng mắng anh ta!”

Chu Quần cạn lời nhìn hai người, rất sợ bị lây bệnh của hai người này, lặng lẽ cách xa hai người một chút.

Sau khi ra ngoài sân bay vẫn chưa tới tám giờ tối, con người Chu Quần rất lười , ba ngày nay cùng mấy người Tô Chanh ra ngoài chơi là đã dùng hết toàn lực, hiện tại cô ấy chỉ muốn về nhà ngủ một giấc.

Vì vậy hai cô nàng vẫn đang tràn đầy tinh thần Tô Chanh và Trương Nhược Ngọc rủ cô đến quán bar của Từ Tử Hằng ngồi một lúc, Chu Quần không chút lưu tình đẩy hành lý gọi xe đi thẳng.

Để lại Tô Chanh và Trương Nhược Ngọc đứng tại chỗ, cánh tay vẫn còn đang lơ lửng trên không, nhìn rất giống tài xế đang bắt khách.

Nào, em gái, ngồi xe của anh.

". . ."

Tô Chanh và Trương Nhược Ngọc gọi xe đến quán bar của Từ Tử Hằng , đi đường cũng rất mệt mỏi, sau khi đặt hành lý xuống hai người ngồi trên quầy bar, nhân viên pha chế rất có ánh mắt đã nhận ra Trương Nhược Ngọc là bà chủ của bọn họ, còn cô gái bên cạnh, có vẻ là bạn thân của bà chủ. . .

Thế là nhân viên pha chế rất nhiệt tình phá cho hai người một loại Cocktail mới mà anh ta mới điều chế được, lần lượt đưa cho Trương Nhược Ngọc và Tô Chanh mỗi người một ly, nịnh nọt nói “Bà chủ, đây là loại Cocktail mới nhất mà tôi điều chế được, hương vị không tệ, mời ngài thưởng thức.”

Trương Nhược Ngọc được một tiếng ‘Bà chủ’ này lấy lòng mặt mày hớn hở, vươn tay cầm lấy ly rượu có màu sắc đẹp mắt, cúi đầu nhấp một ngụm, cảm thán một tiếng: "Ừm, thật sự không tệ, Tô Chanh cậu cũng uống thử đi.”

Tô Chanh ghét bỏ nhìn một chút, chần chừ nói: “Rượu này nặng không? Nệu nặng quá mình sẽ không uống đâu.” Ý thức giữ an toàn của cô rất mạnh, tuyệt đối không uống say ở bên ngoài.

Lời này khiến cho Trương Nhược Ngọc nổi giận, Trương Nhược Ngọc vừa được nhân viên gọi là bà chủ lập tức cảm thấy mình chính là bà chủ của quán bar này, Sự nghi ngờ của Tô Chanh chính là sự sỉ nhục đối với Trương Nhược Ngọc cô đây.

“Cậu đang nghi ngờ ai đây? Quán bar của Từ Tử Hằng nhà mình là quán bar thanh bạch đường đường chính chính, uống say thì sao, uống say thì bà đây đích thân đưa cậu về. Cậu dám không tin mình?”

Tô Chanh: ". . ."

Dưới sự áp bách của Trương Nhược Ngọc, Tô Chanh nhấp một ngụm, sau đó ánh mắt sáng lên: "Ừm, thậy sự uống rất ngon.”

Nhân viên điều chế rất vui vẻ: “Nếu ngon thì ngài uống nhiều một chút.”

Tô Chanh vừa định bóc mẽ cậu ta lời này rất giống trong quảng cáo nào đó thì đã thấy Từ Tử Hằng vội vàng bước đến, hai người vừa gặp mặt đã ôm ấp thân thiết.

Tô Chanh và nhân viên điều chế liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương cảm giác bị đút thức ăn cho chó đến no căng.

Tô Chanh bi thương ngược dòng thành sông lại uống một ngụm rượu.

Năm ngoái cô bị chó đuổi hai dặm cũng không bị thương nặng như vậy!

Bất giác thốt ra câu này, Trương Nhược Ngọc quay đầu, kinh ngạc hỏi: "Cái gì? Cậu còn bị chó đuổi a ha ha ha ha ha, Tô Chanh quá ngầu!”

Tô Chanh: ". . ."

Cậu mới bị chó đuổi, cả nhà cậu đều bị chó đuổi!

Lười quan tâm đến cô nàng Trương Nhược Ngọc này, Tô Chanh cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch chỗ rượu còn lại trong ly, đẩy ly đến trước mặt nhân viên pha chế, ra hiệu với anh ta lại cho cô thêm một ly.

Nhân viên pha chế có chút chần chừ nhìn thoáng qua Trương Nhược Ngọc và Từ Tử Hằng, không biết có nên cho Tô Chanh thêm một ly không, rượu này của anh ta mặc dù dễ uống, nhưng số độ không thấp, tác dụng chậm nhưng rất mạnh, rất dễ say.

Trương Nhược Ngọc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tô Thành ẩn hiện trong ánh đèn, cầm điện thoại không biết đang nói cái gì, miệng huyên thuyên nhỏ giọng nói không ngừng.

Trương Nhược Ngọc cho Nhân viên pha chế một ánh mắt, ra hiệu cho anh tiếp tục cho Tô Chanh thêm một ly.

Bà chủ đã lên tiếng, Nhân viên pha chế đương nhiên không dám thất lễ, rất nhanh đã pha thêm một ly đưa đến trước mặt Tô Chanh .

Tô Chanh cầm điện thoại không biết đang mưu đồ gì, mắt cũng không chớp cầm ly rượu lên uống một ngụm.

——

Cùng lúc đó, chuyến bay của Tần Quyết đã đáp đến sân bay thành phố Bắc Kinh.

Tần Quyết chân dài sải bước đi ở phía trước, Trợ Lý Hà mở điện thoại sau đó đưa đến trước mặt Tần Quyết: "Tần tổng, Tô Chanh tiểu thư gửi tin nhắn cho ngài.”

Tần Quyết cầm điện thoại từ trên tay Hà Viễn, ấn mở màn hình, là một tấm hình của cô, phía dưới còn hỏi một câu, “Đẹp không?”

Anh xem thời gian, tin nhắn đã được gửi từ 2 tiếng trước. Tần Quyết suy tư trong chốc lát, sau đó đơn giản trả lời một chữ: "Đẹp.”

Ngón tay vuốt ve trên tấm hình kia trong chốc lát, sau đó ấn lưu.

Trợ Lý Hà ở đằng sau thận trọng nói: "Tần tổng, muốn đi đón Tô Chanh tiểu thư không?”

Tần tổng trở về sớm hơn một ngày, Trợ Lý Hà mạnh dạn suy đoán, không phải hôm qua Tô Chanh tiểu thư gọi điện thoại nói hôm nay sẽ trở về từ nước ngoài sao.

Đang lúc trầm mặc, chuông điện thoại trên tay Tần Quyết vang lên, là Tô Chanh gửi cho anh một đoạn tin nhắn âm thanh.

Tần Quyết nhận, trong điện thoại lại truyền tới một giọng nữ có chút xa lạ giọng.

Giọng của Trương Nhược Ngọc giống như một cái loa phát ra từ trong điện thoại : "Tần tổng, ngài mau tới quán bar, bạn gái của ngài uống say rồi!”

Trước/49Sau

Theo Dõi Bình Luận