Saved Font

Trước/49Sau

Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Chương 44: Cô Cố Ý

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sáng hôm sau, khi tia nắng đầu tiên chiếu qua khe hở trên tấm rèm cửa lớn, Tô Chanh vẫn đang ngủ ngon lành.

Ánh nắng sáng sớm không mạnh, có một tia sáng vừa lúc rơi vào dưới mắt Tô Chanh, trong lúc ngủ mơ Tô Chanh không tự giác nhíu nhíu mày, ậm ừ không vui, quay đầu lại vùi vào trong ngực Tần Quyết dụi dụi.

Tần Quyết ôm thân thể mảnh mai của cô trong ngực, trong giọng nói mang theo âm thanh khàn khàn chưa tỉnh ngủ, “Sao vậy?”

Tô Chanh lẩm bẩm: “Chói!”

Đêm qua bị giày vò đến tận 3 giờ mới được ngủ, lúc này Tô Chanh đang buồn ngủ díp mắt, lại bị ánh nắng nghịch ngợm quấy rầy rất không vui.

Tần Quyết quay người lấy điều khiển từ xa ấn lên, một góc rèm cửa đang mở rất nhanh đã bị đóng lại, trong phòng nháy mắt lại tối xuống.

Tần Quyết nhìn đồng hồ, mới hơn 6 giờ, thời gian còn sớm, liền một lần nữa nằm lại trên giường.

Chẳng qua chỉ ngắn ngủi một phút đồng hồ, không có sự giam cầm của cánh tay Tần Quyết, cô nàng Tô Chanh theo chủ nghĩa tôn sùng tư thế ngủ tự do đã sớm lật người, lăn qua một bên khác, ngủ một cách bình yên.

Tần Quyết vươn tay vớt người trở lại trong ngực, sau đó một lần nữa nhắm mắt lại.

. . .

Thời điểm Tô Chanh tỉnh lại lần nữa, mơ mơ màng màng mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là trần nhà xa lạ.

Say rượu cùng mệt mỏi qua đi, Tô Chanh cảm giác đầu của mình có chút đau nhức, đưa tay xoa xoa, trong đầu không ngừng dần hiện ra những khung cảnh ngắn đêm qua, sau đó. . . Vô cùng không có chính khí đỏ mặt.

Hậu tri hậu giác tiểu sắc quỷ, xấu hổ.

Một giây sau bên tai truyền đến tiếng mở cửa, Tô Chanh còn chưa kịp phản ứng, trước mắt rơi xuống một bóng đen, Tần Quyết ngồi ở mép giường, cong người hôn lên môi cô: “Chào buổi sáng.”

Trên thực tế hiện tại đã là 11 giờ, cũng không thể coi là buổi sáng. Tô Chanh ngủ quá lâu, đầu cô đau hoàn toàn là do ngủ nhiều tạo nên, rượu tối qua uống đã tan rồi, không cõng được cái nồi này.

Tô Chanh ngủ quá lâu, chậm chạp không tỉnh, Tần Quyết cũng không đánh thức cô , mặc cho cô ngủ, cũng không đến công ty mà làm việc luôn tại nhà.

Làm việc trong thư phòng cả một buổi sáng, Tô Chanh cuối cùng cũng tỉnh.

Sau khi tỉnh ngủ trong đầu Tô Chanh là một mảnh hỗn loạn tưng bừng, có quá nhiều thông tin vụn vặt tràn vào trong đầu, Tô Chanh ngây ngốc, nhìn qua có chút trì độn, ngay cả Tần Quyết hôn cô cô cũng không có phản ứng.

Hậu tri hậu giác phản ứng lại. . .

Đêm qua cô uống rượu say. . .

Sau đó bị Tần Quyết đưa về nhà. . .

Sau đó bọn họ phát sinh chuyện không thể miêu tả.

Tô Chanh: ". . ."

Say rượu hỏng việc a! Cô đã nói không nên uống rượu ở bên ngoài mà, coi như uống rượu cũng không thể uống say! Lần thứ nhất chưa uống say đã mơ mơ màng màng cùng Tần Quyết xác lập quan hệ, lần thứ hai thì trực tiếp lên giường rồi! Kế hoạch hai năm ôm ba năm hôn năm năm lên giường của cô, một cái cũng không thực hiện được!

Tần Quyết nhìn ánh mắt đờ đẫn không có phản ứng của Tô Chanh, lại cắn một cái lên môi cô.

Tô Chanh bị đau đớn kích thích rốt cục lấy lại tinh thần, che miệng lên án anh, “Sao anh lại cắn em.”

Còn nữa, cô còn chưa đánh răng đâu đấy biết không, sao lại hôn cô chứ!

Tần Quyết lôi kéo cánh tay cô cưỡng chế kéo người từ trên giường lên, ôm lên trên đùi, vươn tay vén mái tóc vừa đen dài vừa thẳng mượt của cô ra sau tai, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn hoàn mỹ, yên lặng nhìn cô một hồi.

Tô Chanh bị anh nhìn đến nổi cả da gà, lắp ba lắp bắp nói: “Anh, anh làm gì vậy.”

Tần Quyết cong môi, cười nhẹ: "Tô Chanh, em thật đúng là giỏi ngủ.”

Mặt Tô Chanh đột nhiên đỏ bừng lên.

A! ! ! Cái tên sắt thép thẳng nam này, còn không biết xấu hổ nói cô ngủ giỏi, đêm qua cô bảo anh nhẹ chút sao anh không nghe chứ?

Thế nhưng cô lại không thể phản bác lại, cho dù nói gì cũng đều cảm giác sẽ rơi vào thế hạ phong, Tô Chanh bị nghẹn nói không ra lời!

Tô Chanh nắm chặt nắm tay, thở phì phò đẩy anh một cái, giãy dụa từ trên đùi anh đi xuống.

Thay dép đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Trong phòng vệ sinh Tô Chanh trước tiên dùng nước lạnh rửa mặt, băng lãnh giọt nước lạnh băng táp lên mặt, Tô Chanh cảm giác rốt cục cũng thanh tỉnh một chút.

Người phụ nữ trong gương sắc mặt hồng hào, chớp chớp mắt, bỗng trông thấy những vết tích ẩn hiện dưới áo, Tô Chanh đưa tay kéo cổ áo, dưới cổ hiện ra những dấu vết màu đỏ, quá đáng hơn là, ngay cả phía sau tai cũng có một vài dấu vết.

Đột nhiên trong đầu Tô Chanh nhớ lại đêm ở Tần Trạch bị dì Tần hạ thuốc, sau khi trở về cô cũng nhìn thấy những dấu vết như thế này ở sau tai, lúc ấy cô cũng không để trong lòng, bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là bị Tần Quyết hôn! Chẳng trách giọng nói của người đàn ông trong giấc mộng xuân của cô lại quen thuộc đến vậy, rõ ràng chính là anh!

Hoá ra từ lúc đó anh đã có tâm tư với cô! Thừa dịp cô bị hạ thuốc, còn vụng trộm hôn cô!

Chẳng trách hôm đó cô nói muốn làm em gái của anh, anh kiên quyết không đồng ý.

Tô Chanh đã nói mà, lúc ấy cô đã đưa ra chủ ý nhất cử lưỡng tiện như vậy, có cơ hội thoát khỏi cô tốt như vậy sao anh có thể không chấp nhận chứ!

Tốt lắm, bị cô nắm được sơ hở rồi! Tô Chanh càng nghĩ càng vui vẻ, cô muốn nô lệ vùng lên hát ca.

Rửa mặt xong, Tô Chanh kéo cửa phòng tắm ra ngoài, ló đầu ra bên ngoài thăm dò, vậy mà không nhìn thấy anh, kéo kéo bộ quần áo trên người, thế này làm sao cô ra cửa được đây?

Đang mặt mày ủ rũ thì Tần Quyết đẩy cửa phòng ngủ, cầm trên tay một chiếc váy nhìn qua có vẻ rất dài, vẫy tay ra hiệu với cô: “Qua đây.”

Tô Chanh: ". . ."

Anh đang gọi chó sao!

Tô Chanh vốn cho rằng ánh mặt của thẳng nam có lẽ chẳng ra sao, không nghĩ tới dưới sự ủng hộ của dáng người tuyệt thế là cô, chiếc váy này mặc vào cũng không tệ lắm, rất đẹp! Thay xong quần áo xuống lầu, Tần Quyết vừa mới tức giận bị cô dùng ánh mắt hoài nghi đã ngồi ở phòng ăn đợi cô.

Tô Chanh đói muốn chết, thời gian dài không có gì vào bụng, dạ dày cô đã trống rỗng, cầm lấy bát cháo trước ăn một miếng, ừm, hương vị không tệ!

Tô Chanh ngồi ăn bữa sáng muộn, Tần Quyết thì an vị bên cạnh cô xem văn kiện, hai người không can thiệp vào chuyện của nhau.

Ánh nắng trưa chói trang.

Tô Chanh ăn sáng xong nghiêng đầu nhìn anh một cái, Tần Quyết chân dài ngồi trên ghế sa lon, trên mặt không có biểu tình gì, mắt kính gọng vàng gác ở trên sóng mũi cao, đường nét khuôn mặt mười phần ưu việt, dáng vẻ áo mũ chỉnh tề, cũng có chút giống chính nhân quân tử, thế nhưng những việc mà anh làm, là chuyện mà chính nhân quân tử có thể làm sao? Chính nhân quân tử sẽ hôn trộm người khác sao?

Sẽ không!

Vậy nên Tô Chanh quyết định quyết định đứng trên đỉnh cao của đạo đức để lên án anh!

Làm công tác chuẩn bị trong chốc lát, vừa định mở miệng, lúc này Tần Quyết không nghe thấy tiếng của cô, từ trong văn kiện ngẩng đầu lên, nhìn đồ ăn còn sót lại trên bàn, lơ đễnh hỏi một câu: “Đã ăn no rồi sao?”

Tô Chanh: ". . ."

Chính loại lời nói nói ra trong lúc lơ đễnh này càng làm trái tim Tô Chanh đau nhói.

Cái từ ‘Đã’ này là có ý gì! ! ! Đồ ăn trên bàn cô đã ăn hơn phân nửa, anh còn hỏi đã ăn no chưa? A? ! ! !

Bỏ đi bỏ đi, Tô Chanh hít sâu một hơi, nói với chính mình không cần so đo với tên thẳng nam này. Có lẽ anh ấy chỉ đơn giản quan tâm đến việc cô có ăn no hay không mà thôi!!

Tô Chanh rời đi bàn ăn, đi đến ngồi xuống bên cạnh anh. Cô ló đầu xem văn kiện anh đang cầm trong tay, nhìn rồi lại nhìn. . . Đó cũng không phải là lĩnh vực mà cô am hiểu, cô xem không hiểu cũng là chuyện bình thường. Tô Chanh tự an ủi bản thân.

Nghĩ nghĩ rồi hiếu kỳ hỏi anh: “Hôm nay anh không đi làm sao? Tổng giám đốc trốn việc có bị trừ tiền lương không?”

Tần Quyết để văn kiện trên tay sang một bên, quay đầu sang nhìn cô: “Anh không đi làm là vì ai?”

Là vì ai. . .

". . ." Tô Chanh bị anh làm cho nghẹn họng, sau đó lại kiên định nói, "Có thể là do anh tùy hứng đi."

Tần Quyết: ". . ."

Tô Chanh thấy anh bị mình làm cho nghẹn họng, lại vui vẻ trở lại, càng thêm tràn đầy phấn khởi nói: “Lúc nãy lúc ở trong phòng vệ sinh soi gương, em nhớ ra một chuyện, anh có muốn biết không?” Còn cố ý dùng ngữ khí khiêu khích trí tò mò của người khác.

Mau nói anh muốn biết đi! Sau đó cô có thể thuận thế nói tiếp! Tô Chanh nhìn anh đầy mong đợi. Học được cách tiếp lời bạn gái là kỹ năng thiết yếu của một người bạn trai đấy!

Trong ánh mắt chờ mong của Tô Chanh, Tần Quyết không nhanh không chậm phun ra hai chữ: "Không muốn.”

Tô Chanh: ". . ."

Nụ cười trên mặt cứng đờ, nhưng Tô Chanh nhất định muốn kiếm chuyện, cho dù câu trả lời của Tần Quyết là gì, cô đều có thể bất chấp lời của anh để tiếp tục câu chuyện, duỗi ngón tay ra dùng ngôn từ chính nghĩa chỉ trích anh: “Em vừa mới nhớ ra, trước đây anh đã hôn trộm em, thật hèn hạ!"

Tần Quyết nghe thấy hai chữ ‘Hôn trộm’ thì nhíu mày, “Em đang kể chuyện cười sao?” Anh hôn trộm cô lúc nào? Anh muốn hôn, từ trước đến giờ đều quang minh chính đại mà hôn.

“Anh còn không thừa nhận sao?” Tô Chanh mở to mắt, nói chi tiết cho anh nghe: "Chính là lần ở Tần Trạch, cái lần mà em trúng thuốc, anh thừa dịp em không thanh tỉnh đã xuống tay với em, đúng không?"

Sau khi nói xong thì xích lại gần anh, quyết không bỏ sót bất kỳ một biểu cảm nhỏ nào trên mặt anh, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, xem anh làm sao để giảo biện!

Tô Chanh hoàn toàn quên đi chuyện đêm đó cô trúng thuốc, là tự cô ôm ấp yêu thương anh.

Tần Quyết không nghĩ tới chuyện cô nói là chuyện đó, cau mày lại, không nói chuyện.

Tô Chanh thấy anh không nói lời nào, cho là anh đã ngầm thừa nhận, lại vui vẻ, bắt đầu đứng trên đỉnh cao của đạo đức lên án anh: “Vậy mà anh lại làm chuyện như vậy với em, anh có biết thế là rất không có đạo đức không?”

Tần Quyết nâng mắt liếc cô một cái, nhìn thấy biểu cảm vui vẻ đắc ý trên mặt cô.

Không biết nghĩ đến cái gì, cũng không phản bác cô, mà ngược lại vươn tay ôm người vào trong lòng, cúi đầu nhìn cô, ngữ khí nhàn nhạt: "Đạo đức? Là cái gì?"

Tô Chanh: ". . ."

Sao anh còn có mặt mũi hỏi đạo đức là gì với khuôn mặt giả chính nghĩa ấy chứ?

Đây chính là chỉ cần hắn không có đạo đức thì đạo đức không thể bắt cóc được hắn trong truyện thuyết sao?

Quả nhiên người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết.

Thua rồi thua rồi, là cô thua rồi.

. . .

Ánh nắng buổi trưa rất chói chang, Tô Chanh bại trận tựa vào trong lòng Tần Quyết ngủ thiếp đi, tay còn rất không an phận chui vào trong áo anh, Tô Chanh còn không quên, đêm qua cô chỉ muốn sờ cơ bụng của anh sau đó liền bị anh bắt lấy cơ hội, kết quả cơ bụng còn chưa sờ được, cả đêm đều bị anh giày vò lăn qua lăn lại.

Không được, cô không thể để mình bị thua lỗ, cơ bụng này nhất định hôm nay cô phải sờ được, sờ xong thì chuồn.

Tần Quyết tựa lưng lên ghế sô pha, để tuỳ cô động tay động chân, hoàn toàn không có ý định ngăn cản cô.

Lần này Tô Chanh đã đạt được ý đồ, tay thuận lợi chui vào trong áo của anh, giở trò sờ tới sờ lui các múi cơ bụng rắn chắc của anh, đang vui vẻ thì cảm thấy dưới mông có cảm giác càng ngày càng cứng rắn. . .

Tay nhỏ dừng lại, Tô Chanh không dám động, trong đầu điên cuồng suy tư con đường thoát thân cùng phương thức cầu xin tha thứ .

Đáng tiếc Tần Quyết căn bản không cho cô cơ hội mở miệng.

Không đợi Tô Chanh phản ứng, nâng cằm của cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô.

Trong nhà ăn sáng sủa sạch sẽ truyền đến âm thanh giao triền.

Tần Quyết một tay nắm eo cô, một tay sờ đến khoá kéo phía sau váy của Tô Chanh, váy tuột được một nửa. . . Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

Tần Quyết nhẫn nại nhắm mắt, thấp giọng chửi một thô tục.

Tô Chanh: Cảm tạ vị anh hùng không biết danh tính này.

. . .

Lúc Trợ Lý Hà cầm đồ đi vào phòng khách của biệt thự, Tô Chanh tiểu thư rất nhiệt tình mời anh uống trà, nhưng Tần tổng ngồi ở trên ghế sô pha, sắc mặt hình như không tốt lắm. . . Hà Đặc Trợ trong lúc nhất thời cũng không biết mình đã làm sai điều gì.

Mặc kệ đi, Tô Chanh tiểu thư vui vẻ là được rồi, dù sao Tần tổng cũng thường xuyên bày ra sắc mặt thối.

"Tần tổng." Hà Đặc Trợ sờ sờ cái mũi, đem văn kiện chuyển nhượng tài sản đã xử lý tốt tài đưa tới, chỉ cần Tần tổng ký tên là được, sau đó lấy ra thẻ đen không giới hạn vừa mới làm xong, cung kính đưa tới trước mặt Tô Chanh: "Tô Chanh tiểu thư, đây là thẻ của ngài, phiền ngài nhận lấy.”

Trợ Lý Hà cho rằng Tô Chanh tiểu thư sẽ rất vui, thậm chí có thể sẽ ôm Tần tổng hôn một cái, dù sao Tô Chanh tiểu thư ở phương diện tiền tài luôn luôn nhìn thoáng, trước giờ đều không có suy nghĩ cho cô ấy tiền chính là đang sỉ nhục cô ấy. Ít nhất 2 lần trước, lúc Tô Chanh tiểu thư nhận được chi phiếu thì vô cùng vui vẻ.

Nhưng tục ngữ nói, lòng của phụ nữ như mò kim dưới đáy biển.

Lòng của nữ nhân, khó suy đoán.

Tô Chanh vừa nhìn thấy tấm thẻ đen trước mắt, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, cô không nói gì với trợ lý Hà Đặc Trợ mà nhanh chóng quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận nhìn Tần Quyết: “Anh có ý gì? Vì sao bỗng nhiên cho em tiền, anh cho rằng mấy đồng tiền thối của anh có thể bao nuôi em sao? Em nói cho anh biết không có khả năng! Anh đừng mơ tưởng! Em tuyệt đối sẽ không vì mấy đồng tiền thối mà bán đứng linh hồn của mình!"

Sau đó giật lấy tấm thẻ đen trên tay trợ lý Hà, nhẹ nhàng ném lên trên bàn.

Không chỉ Tần Quyết nhíu mày, mà ngay cả trợ lý Hà cũng nghĩ không thông, cái từ bao nuôi của Tô Chanh tiểu thư là ở đâu ra vậy, chẳng nhẽ cô ấy đã quên, tối qua Tần tổng đã hứa cho cô ấy sao?

Tô Chanh xác thực không biết chuyện này, lúc trên xe cô đã say đến hồ đồ, làm sao còn nhớ chuyện Tần Quyết nói sẽ cho cô 10 tỷ tiền lương chứ.

Hai chữ Bao. Nuôi Tô Chanh vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Tần Quyết tối sầm lại, “Em ngứa da đúng không?”

Tô Chanh hai tay chống nạnh, "Thế nào, em nói sai sao? Hiện tại anh chính là đang dùng tiền để sỉ nhục em!”

Càng nói càng thái quá, Tần Quyết tức cười, vươn tay nhéo mặt cô: “Anh sỉ nhục em? Tô Chanh, em nói chuyện đàng hoàng cho anh.” Thanh âm băng lãnh này tuyệt đối đủ trình độ để có thể dọa khóc trẻ con.

Bây giờ cô có thể sợ anh sao? Tô Chanh cố ý gây chuyện, mạnh miệng: "Đúng vậy! Anh đang xỉ nhục em, anh xỉ nhục em còn ít sao? Em nói rồi, anh muốn thế nào!"

Tần Quyết: ". . ."

Anh lười tranh luận với cô.

Tô Chanh thấy mình cuối cùng cũng làm cho anh tức giận, từ trên ghế salon đứng lên, ho nhẹ một tiếng: “Cái đó. . . Bây giờ em đang hơi bực mình, em phải đi làm mình bình tĩnh một chút, đi trước đây.”

Sau đó không chớp mắt từ trong phòng khách đi ra ngoài.

. . .

Sau khi Tô Chanh rời đi, Hà Đặc Trợ thấy sắc mặt không tốt lắm của Tần tổng , lấy dũng khí mở miệng: "Tần tổng, có cần đuổi theo Tô Chanh tiểu thư không, hình như cô ấy giận rồi. . ."

Tần Quyết cười lạnh: "Không cần, cô ấy cố ý."

——

Tô Chanh thật vất vả từ trong biệt thự trốn ra ngoài ở ven đường chặn một chiếc taxi, cuống quít lên xe, đi thẳng về nhà.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Tô Chanh đúng là chạy trối chết.

Không trốn sẽ bị …, đồ đần mới không chạy.

Hơn nữa cô phải để cho Tần Quyết suy ngẫm lại, vào thời điểm nhạy cảm này khi mà hai người mới phát sinh quan hệ, việc anh đột nhiên bảo người đưa tiền đến cho cô là vô cùng không phù hợp, mặc dù con người cô không coi trọng những điều này, tính cách rất tốt rất cởi mở.

Nhưng! Cô vẫn phải cho tên thẳng nam này biết, cô cũng rất nóng tính đấy!

Sau khi thuận lợi trở về nhà, Tô Chanh mở cửa, thoải mái nằm lên ghế sopha. Vào lúc cô sắp gặp được Chu công thì lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, Tô Chanh mở to mắt, không phải là Tần Quyết đuổi tới chứ?

Sẽ không, anh không nhàn rỗi như vậy, hơn nữa anh còn bị cô làm cho tức giận, ít nhất phải tức giận mất nửa ngày, không có khả năng nhanh như vậy đã đến tìm cô đòi nợ.

Từ trên ghế salon đứng lên, Tô Chanh nhìn camera theo dõi thì phát hiện vậy mà là Trương Nhược Ngọc đang hèn mọn nhòm qua khe cửa, không biết đang nhìn gì.

“Xin chào, xin hỏi Tô đại chanh có ở đây không?”

Tô Chanh nấp sau cửa giả chết làm bộ mình không ở nhà.

Lúc này Trương Nhược Ngọc từ trong túi lấy ra hai tấm phiếu, tự nhủ nói: "Ai. . . Xem ra cô nàng Tô Chanh không có phúc khí này không có ở nhà, vậy hai tấm phiếu massage cao cấp của. . ."

Nói còn chưa dứt lời, cửa đột nhiên từ bên trong mở ra, Tô Chanh bày ra khuôn mặt tươi cười: "Ha ha ha, đây không phải ta bạn yêu Trương Nhược Ngọc Trương tiểu thư của mình sao, sao cậu lại đến tìm mình? Nào nào nào, mau vào đi.”

Sau đó vươn tay muốn cướp tấm phiếu trên tay Trương Nhược Ngọc.

Trương Nhược Ngọc nhanh tay rụt lại, "Hắc hắc, mình không cho cậu.”

Tô Chanh: ". . ."

Nếu không phải bây giờ vẫn chưa cầm được tấm phiếu trong tay cô nàng, cô sẽ cho Trương Nhược Ngọc thử bộ quyền cước Quyền Anh, đánh cho cô nàng đến mức hoa rơi nước chảy ngay tại trận.

——

Bà cụ vẫn chậm chạp không có động tĩnh, Liễu Âm Âm đã không chờ được nữa, việc đàm phán hợp tác với nhà sản xuất của chương trình Shining Star vẫn chưa thành, Liễu Âm Âm đành phải đem hi vọng một lần nữa đặt trên người bà cụ Tô Cẩm Tố này.

Mấy ngày nay cô ta không để lại dấu vết khóc lóc kể lể với bà cụ, lại nói với Trương Kỳ, để anh ta nhắc nhở đôi câu với bà cụ. Trương Kỳ là trợ lý của Tô Cẩm Tố, bà cụ rất tin tưởng anh ta, lời nói của Trương Kỳ cũng có phân lượng nhất định.

Dù sao hiện tại bà cụ cũng hoàn toàn không phát hiện ra chuyện cô ta cùng Trương Kỳ vụng trộm hợp tác.

Sự tình phát triển đến hiện tại, lại kẹt một bước ở chỗ bà cụ, là điều mà Liễu Âm Âm tuyệt đối không ngờ đến. Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, Liễu Âm Âm càng ngày càng nôn nóng, kiếp trước cô ta phản công hoàn toàn dựa vào tài sản mà bà cụ để lại, nếu như không có sự hỗ trợ của bà cụ, sự nghiệp của cô ta sẽ kẹt tại bước đầu tiên, vậy thì cô ta còn phản công cái gì nữa.

Liễu Âm Âm tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra.

Cắn cắn môi, Trương Kỳ làm việc thế nào vậy, sao còn chưa điều tra ra tin tức mà cô ta muốn.

Ngồi trong phòng Liễu Âm Âm vô cùng nôn nóng bất an, ở sâu trong nội tâm có một nỗi hoảng sợ không thể giải thích nổi, sao cô ta lại cảm thấy mọi thứ càng ngày càng vượt quá tầm kiểm soát của cô ta.

Lúc Liễu Âm Âm còn đang chìm trong suy nghĩ , lúc này có người gõ cửa phòng cô ta, sau đó có người bước vào nói với cô ta: "Liễu Âm Âm tiểu thư, Tô nữ sĩ mời ngài đi qua một chuyến."

Liễu Âm Âm lập tức từ trên giường đứng lên, sự lo lắng trong lòng đã được quét sạch, sắc mặt mừng rỡ, xem ra bà cụ cuối cùng đã nghỉ thông rồi.

Liễu Âm Âm bước chân vội vàng hướng về phía thư phòng, đẩy cửa thư phòng ra, liếc thấy Trương Kỳ đang đứng ở một bên. Sau khi Trương Kỳ nhìn thấy Liễu Âm Âm đi vào, ánh mắt dừng lại một chút trên người cô ta.

Sao anh ta lại nhìn cô như vậy? Không phải đã nói với anh ta là phải giữ khoảng cách trước mặt bà cụ sao? Hơn nữa vì sao anh ta lại dùng loại ánh mắt này nhìn cô, chẳng lẽ. . .

Nụ cười nhạt nhạt, Liễu Âm Âm đè xuống nội tâm bất an, sắp xếp lại biểu cảm trên mặt, đi đến bên người Tô Cẩm Tố : “Bà nội, người tìm con sao?”

Tô Cẩm Tố thanh âm bình thản ‘Ừm’ một tiếng.

Nội tâm của Liễu Âm Âm càng thêm lo sợ bất an, cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó.

"Âm Âm." Tô Cẩm Tố mở miệng, ngữ khí bình tĩnh, tựa như là đang cùng cô ta bàn luận về chuyện thời tiết: "Trước đó nghe cháu nói, bà nội của cháu qua đời, cháu vì muốn hoàn thành giấc mộng của bà nên mới muốn làm minh tinh, ta không có nhớ lầm chứ?”

"Đúng vậy, bà nội.” Liễu Âm Âm vội vàng đáp lại, lúc nói đến đề tài này, biểu lộ trên mặt ẩn ẩn một tia khổ sở.

Tô Cẩm Tố gật gật đầu, đột nhiên lại hỏi: "Bà cháu qua đời khi nào?”

Tô Cẩm Tố hỏi vấn đề này, Liễu Âm Âm bối rối trong giây lát, sau đó trấn tĩnh lại: “Là hai năm trước, lúc kia con đang đi học, không kịp gặp mặt bà nội lần cuối, vì vậy con vẫn luôn rất buồn, rất tự trách bản thân. Con vừa ra đời đã bị cha mẹ vứt bỏ, là bà nội nuôi con lớn, đối với con mà nói bà nội là người thân duy nhất, cho nên con thật sự thật sự rất muốn hoàn thành nguyện vọng của bà nội. Sau khi bà nội ra đi, con đã gặp rất nhiều người, nhưng chỉ có bà là nguyện ý giúp con, trong lòng còn vô cùng cảm tạ bà. Lần đầu tiên gặp bà con đã cảm thấy rất thân thiết, rất nhân từ, thật sự rất giống bà nội của con. Con vô cùng cảm tạ ông trời đã để cho con được gặp bà, cuộc sống sau này, con muốn được ở bên bà cả đời, ở bên cạnh để hiếu kính với bà.”

Những lời nói của Liễu Âm Âm rất có sức cuốn hút, vừa không chút biến sắc nói ra thân thế bi thảm của bản thân từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ khiến cho người khác đặc biệt thương hại. Vừa nói ra sự hiếu thuận của bản thân với người bà đã nuôi mình khôn lớn, còn coi Tô Cẩm Tố như chính bà nội của mình. . . Nói ra những lời có tình có nghĩa thế này , bất kể người nào nghe xong đều phải cảm động, huống chi Tô Cẩm Tố là người đã phiêu dạt lạc mất người thân từ nhỏ.

Tô Cẩm Tố khát vọng tình thân nhiều thế nào, Liễu Âm Âm biết rất rõ ràng.

Không ngờ Tô Cẩm Tố sau khi nghe xong thì tức giận vỗ bàn, trong lòng thất vọng cực độ. Đem những tài liệu đã điều tra được ném đến trước mặt Liễu Âm Âm, ngữ khí nghiêm khắc: "Vậy thì cô hãy xem thật kỹ cho tôi! Những lời cô nói là thật hay giả!”

Cả đời bà long đong, về già rồi muốn giúp đỡ một cái cô gái lương thiện, nhưng không ngờ lại giúp nhầm phải loại người lòng lang dạ sói, lòng dạ rắn rết, người bà nuôi cô ta từ bé hiện tại vẫn đang sống ở một vùng núi vắng vẻ, lẻ loi hiu quạnh, không chỗ nương tựa, người trong thôn nói Liễu Âm Âm sau khi đi ra ngoài thì đã không còn trở về nữa.

Thật đúng là chuyện cười. . . Một người như vậy mà còn bàn đến chuyện hiếu thuận với bà, đúng là nói khoác mà không biết ngượng.

Liễu Âm Âm nhặt tài liệu trên đất, mở ra từng tờ từng tờ, lúc trông thấy bóng dáng quen thuộc trong ảnh, con ngươi trợn to, bà cụ này vậy mà còn vụng trộm điều tra cô ta, còn bị bà ta tra ra được, sao có thể, rõ ràng tất cả tin tức đều đã bị cô ta xóa đi. Sao bà ta có thể tra ra được?

Liễu Âm Âm suy sụp tinh thần ngồi dưới đất, vẻ mặt đầy oán hận, cái thứ già còn không chết, sao bà ta không chết sớm đi chứ, chết rồi thì sẽ không thể cản đường của cô ta được nữa.

Sau khi sắp xếp lại cảm xúc, rất nhanh cô ta đã nghĩ ra lời bào chữa cho bản thân.

Đáng tiếc Tô Cẩm Tố cho cô ta một ánh mắt câm miệng, căn bản không muốn nghe cô ta bào chữa.

Cho dù cô ta có viện cớ gì đi nữa, Tô Cẩm Tố đều không quan tâm, cái bà muốn là chứng minh suy đoán của bản thân, quả nhiên đã để bà điều tra ra được con người Liễu Âm Âm căn bản không giống như những gì cô ta đã nói. Nếu không phải chuyện Hacker còn chưa có bằng chứng, Tô Cẩm Tố sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Liễu Âm Âm.

Tô Cẩm Tố nhắm mắt lại: "Tôi mệt rồi, cô ra ngoài đi, từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”

Đối với loại người này, bà không còn lời nào để nói.

. . .

Câu nói này của Tô Cẩm Tố đã biểu thị từ nay về sau sẽ cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Liễu Âm Âm, điều này cũng mang ý nghĩa, Liễu Âm Âm vĩnh viễn cũng thể giống như kiếp trước, dựa vào bà để trở thành ảnh hậu phong quang vô hạn .

Giấc mộng của cô ta đã tan vỡ.

Nghĩ đến điều này, Liễu Âm Âm vẻ mặt oán hận, không được, cô ta không thể từ bỏ như vậy được, trừ bà cụ, cô ta còn có con đường khác có thể đi. Chỉ cần cô ta có thể thuận lợi debut là được, cô ta biết rõ những chuyện phát sinh sau này, lợi dụng điều này cô ta cũng có thể bước đi suôn sẻ trong giới giải trí.

Trong một góc tối hẻo lánh.

Trương Kỳ đem những tin tức không dễ gì mới điều tra ra được nói cho Liễu Âm Âm.

Liễu Âm Âm không thể tin vào tai mình, thanh âm sắc nhọn: "Cái gì? Anh nói cái bao cỏ Tô Chanh kia và Tần Quyết đã ở bên nhau rồi?”

Điều này là không thể!

Trước/49Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Võ Hồn