Saved Font

Trước/75Sau

Nữ Phụ Thêm Kịch Hằng Ngày

Chương 31

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bạch Túc Túc biết làm đồ ăn đơn giản hằng ngày, nguyên chủ cũng từng học qua mỳ Ý kiểu Pháp và bò bít tết. Mặc dù có kém so với những đầu bếp 5 sao ở nhà hàng lớn, nhưng chung quy ăn vẫn được.

"Gì cũng được." Phó Sâm nhìn Bạch Túc Túc rồi lại hạ mắt nhìn xuống văn kiện.

Thấy Phó Sâm bận như vậy, Bạch Túc Túc cũng không quấy rầy anh nữa, lặng lẽ rời khỏi thư phòng, xuống lầu, từ chối lời đề nghị giúp đỡ của dì giúp việc, bắt tay vào tự mình làm. May là trong tủ lạnh có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, dì giúp việc có nói Phó Sâm đặc biệt không thích đồ ăn vặt, Bạch Túc Túc cũng chỉ làm 3 món ăn đơn giản hằng ngày.

Cảm thấy nếu gọi Phó Sâm xuống ăn khẳng định là không thể, Bạch Túc Túc đành bưng đồ ăn đi lên. Thấy Phó Sâm còn đang làm việc, cô rốt cục nhịn không được phàn nàn "Vấn đề mà cứ bận mãi vẫn cứ không xong, ông nội của tôi hồi trẻ cũng cứ lao đầu vào công việc không chịu chú ý chăm lo sức khỏe, bây giờ bao tử đặc biệt nghiêm trọng. Đến khi anh về già nhất định sẽ hối hận."

Có lẽ là không chịu nổi Bạch Túc Túc phàn nàn, Phó Sâm xoa nhẹ thái dương, sau đó đứng dậy qua ghế sô pha ngồi. Thấy trên bàn bày chút thức ăn, cũng tưởng tượng được cô gái này không làm được gì cao siêu rồi.

Thấy Phó Sâm chỉ nhìn đồ ăn không nói gì, Bạch Túc Túc cũng có chút thấp thỏm ngồi trên ghê nói khẽ: "Tôi cảm thấy hương vị cũng được đó, bất quá khẳng định là kém hơn so với đầu bếp, anh chịu khó chút."

Trên bàn chỉ có một bát cơm, Phó Sâm nhàn nhạt nhìn Bạch Túc Túc: "Còn em?"

Bốn mắt chạm nhau, Bạch Túc Túc lập tức trả lời: "Tôi ăn rồi, anh ăn đi."

Nghe vậy, Phó Sâm không nói gì nữa, cầm đũa lên bắt đầu ăn. Bạch Túc Túc nhìn chằm chằm vào nét mặt của Phó Sâm, bất quá những người doanh nhân làm ăn trên thương trường như anh trên mặt vĩnh viễn không có thêm một cảm xúc dư thừa nào cả. Bạch Túc Túc nhìn hồi lâu, thần sắc đối phương vẫn như cũ không có gì thay đổi, cũng không biết có ngon hay không.

"Anh... sau này đừng tự đối xử với bản thân mình như vậy nữa. Nếu không ông nội anh nhất định sẽ đau lòng."

Thấy Phó Sâm bây giờ mới bỏ bụng có chút ít, trong lòng Bạch Túc Túc liền khó chịu. Kiếm nhiều tiền quan trọng hơn sức khỏe của mình à?

Phó Sâm không nói gì, vẫn cứ không nhanh không chậm ăn cơm. Lát sau, không mặn không nhạt mà nói: "Công ty bên đó có quỷ, thời điểm thanh lý xuất hiện một chút phiền toái, nhất định phải nhanh chóng giải quyết."

Dứt lời, Bạch Túc Túc cũng nhịn không được nhăn nhăn lông mày, càng không nghĩ tới Phó Sâm sẽ kể việc này cho cô nghe. Bất quá loại việc này đích thật là rất sốt ruột. Với một công ty lớn như vậy hoàn toàn không thể sảy ra chút sơ suất. Mà hết thảy đều phải một mình anh gánh vác.

Bỗng nhiên có chút đau lòng cho Phó Sâm, Bạch Túc Túc cứ như vậy nhìn hắn ăn cơm, thần sắc nhất thời có chút phức tạp.

"Chuyện công ty em có tìm trợ lý Lâm sao?" Phó Sâm thản nhiên nói.

Nghe vậy, Bạch Túc Túc tạm dừng hai giây, lại từ nhiên cảm thấy chột dạ. Hình như cô...đích thật là có tìm trợ lý Lâm.

Vì để câu chuyện sang một hướng khác, Bạch Túc Túc đột nhiên cầm điện thoại di động lên, đưa ra trước mặt Phó Sâm ảnh cô screenshot từ những bình luận trên mạng: "Anh xem, mấy người đó đều nói anh là một ông già."

Nhìn sơ qua vài dòng, ánh mắt Phó Sâm tĩnh mịch nhìn lên khuôn mặt 'cười trên nỗi đau của người khác' của Bạch Túc Túc, giọng nói trầm thấp: "Muốn xác thực xem anh có phải là lão già hay không không?"

Bạch Túc Túc: "..."

"Không cần không cần! Anh còn trẻ như vậy, mấy người đó là có mắt như mù!" Bạch Túc Túc vội vàng bối rối giải thích, bị đối phương nhìn chằm chằm không khỏi đổ một trận mồ hôi.

Phó Sâm không nói gì thêm, Bạch Túc Túc lập tức nhẹ nhàng thở ra. Cô về sau không dám chế giễu nam chính nữa. Nam chính là ai chứ? Là người mà một con nữ phụ như cô có thể chế giễu là chế giễu sao?

Chờ Phó Sâm ăn uống xong xuôi, Bạch Túc Túc lại bưng thức ăn đi xuống dưới, sau đó còn cẩn thân cắt một ít hoa quả mang lên. Còn Phó Sâm lại tiếp tục bật chế độ cuồng công việc, Bạch Túc Túc chỉ có thể ngồi đối diện ăn hết hoa quả, vừa lướt điện thoại.

Bởi vì Bạch Túc Túc đăng bài weibo kia, một số netizen lập tức quay xe, cũng có thể là nhờ trợ lý Lâm mà hotsearch đã biến mất, những bình luận của antifan cũng không còn thấy. Mặc dù phần lớn bình luận của antifan đã bị xóa, nhưng vẫn có rất nhiều người trào phúng cô.

Netizen A: Thật sự là có bối cảnh kìa, khó trách hotsearch lại biến mất nhanh như vậy [ icon mỉm cười ]

Netizen B: Ủa antifan mắc cười ghê, mấy người nói Bạch Túc Túc có kim chủ, người ta liền chứng minh người ta chính là bạch phú mỹ. Quê quá giờ lại nói người ta dựa vào bối cảnh gia đình để nối. Quêêêê [ icon mỉm cười ]

Netizen C: Chỉ có mỗi mình tôi là chú ý tới con xe kia thôi sao? Số lượng có hạn đó mấy má [ icon cười khóc ]

Netizen D: Phổ cập kiến thức: khu biệt thự ở đường Nam Phong là khu 3 người ở. Người thứ nhất là họa sĩ nổi tiếng Lưu Cẩn, chính là vị có bức họa đấu giá 50 triệu kia. Ông ta tính cách quái gở, không có vợ. Người thứ hai là chủ tịch tập đoàn Hợp Hoa, hiện đã 70 tuổi. Người cuối cùng là ông chủ tập đoàn Liên Ý, nghe nói đã có vị hôn thê. Mọi người hiểu rồi chứ [ icon mỉm cười ]

Netizen E: Lầu trên thực sự thần thông quảng đại. Không nghĩ tới Phó lão đạo vậy mà đã có vị hôn thê [ icon cói lòng tan nát ]

"Tôi thấy bên kia còn có một căn biệt thự, thầy Lưu cũng ở đó sao?" Bạch Túc Túc như phát hiện một đại lục mới, tò mò nhìn người đàn ông đối diện.

Thấy Bạch Túc Túc vừa yên tĩnh một hồi rồi lại náo loạn, Phó Sâm cứ bình tĩnh nhìn cô, không nói lời nào.

"Tôi là muốn hỏi một chút, ông nội tôi thích tranh của thầy ấy, không biết giáo bao nhiêu một bức." Bạch Túc Túc càng nói càng chột dạ, cô tựa hồ giống như rất quấy rầy Phó Sâm làm việc.

Phó Sâm thôi nhìn Bạch Túc Túc, cúi xuống tiếp tục xem văn kiện, khuôn mặt lạnh lùng vẫn chẳng tỏ vẻ gì cả "Có hai bộ ở dưới cùng kệ sách. Lấy đi."

Âm thanh lật giấy văn kiện vẫn không dứt bên tai. Thời tiết dạo này bắt đầu lạnh, Bạch Túc Túc không khỏi kéo áo khoác thật chặt, hít thở sâu một hơi, yên lặng không tiếng động đi tới giá sách trước mặt. Thấy chính xác có hai bức tranh dưới kệ,

Sau khi xem qua, cô chọn một bức tranh vẽ về rừng trúc cất lại. Không biết bức tranh này bao nhiêu tiền, không nghĩ tới Phó Sâm lại hào phóng như vậy, còn tặng cô tranh.

Nhìn thời gian không còn sớm, Bạch Túc Túc định chút nữa sẽ mang bức tranh qua cho ông nội cô sau. Nhìn người đàn ông sau bàn làm việc, nói khẽ: "Vậy...tôi đi trước. Anh nhớ ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi hợp lí."

Nói xong, lại đánh bạo nói với hắn: "Còn có... thức đêm nhiều coi chừng thận hư!"

Dứt lời, Bạch Túc Túc như có thủy quái sau lưng, go chân đi vội ra khỏi phòng, trên mặt còn mang theo chút xấu hổ.

Nhìn theo thân ảnh vội vàng rời đi đó, Phó Sâm không khỏi bật cười một tiếng. Nữ nhân này ngược lại cái gì cũng dám nói. Xem ra sau này phải chứng minh cho cô tận mắt nhìn thấy, rốt cuộc anh có bị hư thận hay là không.

Nghĩ đến sự việc trên mạng, Phó Sâm bỗng nhiên cầm điện thoại lên gọi cho trợ lý Lâm. Chuyện này nhất định có người muốn hại Bạch Túc Túc.

Ra biệt thự, Bạch Túc Túc liền mang bức vẽ đến cho Bạch Côn. Mặc dù rất không muốn nhìn thấy Bạch Quốc Hoa, nhưng mà cũng may lúc này ba cô lại không ở nhà. Bất quá Bạch Côn không có ở nhà nốt, cô chỉ có thể để bức vẽ lại, thuận tiện gọi cho ông nói là Phó Sâm tặng. Đối phương nghe đến không muốn nhận, nhưng nghĩ là tâm ý của Phó Sâm cuối cùng chỉ có thể nhận lấy.

Cho tới ngày hôm sau, có lẽ lo lắng Phó Sâm lại bỏ bữa, Bạch Túc Túc vẫn tốt bụng qua xem một chút. Cô hiện tại mặc kệ, không quan tâm có papparazzi chụp lén hay không. Chụp thì chụp đi, cô chỉ đi thăm vị hôn phu của mình mà thôi.

Chỉ là vừa lúc đến, cô lại không nghĩ rằng có thể gặp được Giang Ngưng ở đây!

Hai người ở trong nói gì đó, cửa phòng khép hờ, hôm nay Giang Ngưng vẫn như cũ ăn mặc xinh đẹp, bộ váy màu cà phê nhìn vào rất có hương vị phụ nữ, khí chất cô ta cũng vô cùng thanh thoát. Nhìn thấy Bạch Túc Túc đến, cô ta cũng không chút nào hoang mang, cười nói: "Túc Túc sao hôm nay lại tới vậy?"

Khó trách giọng điệu dì Hạ dưới lầu có chút không đúng, thì ra trên lầu còn có người. Nghe Giang Ngưng hỏi vậy, Bạch Túc Túc cũng muốn mỉa mai một trận, dù sao cô cũng là vị hôn thê của Phó Sâm danh chính ngôn thuận, muốn tới chẳng lẽ còn phải báo cáo với cô ta sao?

"Em đến thăm Phó Sâm, còn chị? Chị Giang Ngưng cũng có ngày rảnh rỗi đến đây à?" Bạch Túc Túc cười đi tới.

Nghe vậy, Giang Ngưng khổng khỏi nhìn Bạch Túc Túc lâu một chút, trên mặt vẫn dịu dàng như cũ, còn mang theo nét cười yếu ớt: "Chị cũng có việc muốn nói với Phó Sâm mà thôi."

Bầu không khí trong phong chợt trở nên kì quái, Phó Sâm ngồi ở đằng kia không khỏi nhíu mày. Anh chỉ gọi Giang Ngưng đến để cảnh cáo đối phương khiêm tốn một chút. Bằng không thì lần sau, có là Giang gia anh cũng sẽ không nể mặt.

Bạch Túc Túc rất tức giận, cô biết chuyện trên mạng chắc chắn là nữ phụ tâm cơ nhất bộ truyện này làm. Nhưng khổ nỗi cô không đấu lại cô ta trên tài chính hay mưu mẹo. Vậy thì sao chứ? Không đấu lại thì làm tức chết cô ta.

Bạch Túc Túc hơi chuyển động mắt, bỗng nhiên đi đến bên cạnh Phó Sâm, cầm lấy tay anh, ngây thơ nháy mắt: "Vậy có phải tôi đến đã quấy rầy anh với cô ta rồi?"

Trước/75Sau

Theo Dõi Bình Luận