Saved Font

Trước/75Sau

Nữ Phụ Thêm Kịch Hằng Ngày

Chương 37

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Không chỉ có như thế, cô ta còn bỏ ra 50 triệu để Phương Thiên Minh giết tôi. Nếu không phải tôi đưa thẻ cho Phương Thiên Minh trì hoãn thời gian, nói không chừng hiện giờ tôi chỉ còn lại một cỗ thi thể!" Nói xong, tựa hồ sợ anh không tin, Bạch Túc Túc cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt Phó Sâm, quan sát thần sắc trên mặt anh.

Phó Sâm không lập tức đáp lời, nét mặt lạnh lùng không có thêm biểu cảm gì khác, thực làm cho người ta nhìn không thấu, anh đến cùng có tin tưởng hay là không, cô không biết. Bạch Túc Túc thấp thỏm nhìn Phó Sâm.

Phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh, thấy Phó Sâm không nói lời nào, trong lòng Bạch Túc Túc bỗng có chút lạc lõng: "Biết ngay anh sẽ không tin tôi..."

Nhìn khuôn mặt nhỏ đầy cô đơn kia, đuôi lông mày Phó Sâm khẽ nhúc nhích, anh sờ lên đầu cô, giọng nói trầm thấp: "Em với ba em thật sự giống nhau như đúc."

Bạch Túc Túc: "..."

"Anh là đang mắng tôi sao?" Bạch Túc Túc cau mày, trực giác nói cho cô biết, Phó Sâm chính là đang mắng cô đần, lại còn so sánh cô với Bạch Quốc Hoa!

Nhắc tào tháo, tào tháo tới. Lúc này, từ bên ngoài phòng bệnh có mấy người đi vào. Có lẽ là thấy có Phó Sâm ở đây, người tới bỗng nhiên yếu ớt nhào tới giường bệnh, trên mặt tràn đầy lo lắng hỏi: "Chị, chị không sao chứ?"

"Túc Túc, con bây giờ có chỗ nào không khỏe không? Bác sĩ nói thế nào?" Đặt giỏ hoa quả xuống, Trần Mân cũng làm bộ lo lắng hỏi.

Ngược lại Bạch Quốc Hoa chỉ đứng đó cau mày, một mực không nói gì, ngay cả một câu hỏi han cũng không có.

Phòng bệnh bỗng nhiên ồn ào lên, Bạch Túc Túc vốn đã đau đầu, bây giờ thấy mấy người này lại càng mệt mỏi, chỉ có thể một mặt khó chịu nhìn về phía Phó Sâm: "Tôi đau đầu quá."

Phó Sâm làm sao không rõ tâm tư nhỏ của cô, cũng không nói chuyện, anh chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn mấy người kia. Trong chốc lát, Trần Mân cảm thấy tựa hồ sau lưng như dính gai nhọn, xấu hổ nói vài câu rồi rời đi.

Trước khi đi, Bạch Quốc Hoa vẫn có chút lo lắng nhìn người nằm trên giường bệnh, nói: "Nghỉ ngơi thật tốt."

Ba người đi rồi, tâm tình Bạch Túc Túc lại phức tạp. Qua vụ việc Giang Ngưng đã nói cho cô một sự thật, đó chính là: nhổ cỏ không nhổ từ góc, gió xuân thổi cỏ lại mọc. Vừa nhìn liền thấy hai mẹ con này không có xíu nào lòng tốt, cô không nên vì ba cô mà mềm lòng bọn họ. Có lẽ đã đến lúc xử lý hai mẹ con này rồi.

"Nếu như là anh, anh sẽ làm gì với hai mẹ con kia?" Bạch Túc Túc không khỏi đưa mắt nhìn người đang đứng bên cửa sổ.

Phó Sâm hình như đang gọi điện thoại, nghe vậy chỉ quay đầu nhàn nhạt nhìn cô: "Em muốn nghe thế nào?"

Anh sợ nói ra sẽ dọa đến cô.

Đột nhiên nghĩ tới Giang Ngưng, giữa đôi lông mày Phó Sâm không khỏi nhíu lại một cái. Dường như còn có việc cần xử lý, anh chỉ nói cô nghỉ ngơi cho thật tốt sau đó ra khỏi phòng, thần sắc cực kỳ lạnh lùng.

Bạch Túc Túc nằm trên giường bệnh ngơ ngác nhìn trần nhà, không nghĩ tới Phó Sâm lại nhẫn tâm vứt cô lại một mình ở phòng bệnh như vậy. Quả nhiên tiểu thuyết đều là gạt người! Cái gì nam chính ân cần đút ăn ép uống chứ. Có nam chính nào tốt như vậy chắc chỉ mãi là hư cấu thôi!

Không bao lâu sau hộ lý cũng tới, Bạch Túc Túc ăn mấy muỗng cháo rồi đi ngủ. Mấy ngày về sau, Phó Sâm ngẫu nhiên cũng đến thăm cô vào buổi tối, còn tựa hồ ban ngày bề bộn nhiều việc.

Ngày hôm đó hộ lý vừa rời khỏi phòng, Bạch Túc Túc dựa vào giường xem tạp chí, từ bên ngoài phòng bệnh đột nhiên có một bóng người mảnh mai đi vào. Cô ta mang một áo khoác màu cà phê, khi chất sang chảnh, trên tay còn cầm một bó hoa cùng bịch hoa quả, vẻ mặt ân cần đầy dịu dàng, vừa đến liền nhanh chóng đặt đồ xuống bàn, lo lắng hỏi: "Làm sao lại xảy ra chuyện này như vậy? Bác sĩ nói thế nào?"

Nếu như không phải đã biết hành vi của đối phương, Bạch Túc Túc thật muốn phong cho con người này cái danh Ảnh hậu. Đằng sau thì ngấm ngầm tính kế ác độc, ngoài mặt thì tươi cười dịu dàng đối đãi, diễn được như vậy cũng thật đỉnh. Ai cũng nói, nhân sinh như một vở kịch, con người tùy duyên đóng kịch. Quả là vậy.

"Em cũng không biết, bất quá vẫn may là chỉ bị thương ngoài da." Bạch Túc Túc hít sâu một hơi, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, nói.

Giang Ngưng như có như không nhìn qua sắc mặt Bạch Túc Túc, cô ta tiến đến ngồi bên giường bệnh, hai đầu lông mày nhăn lại tràn đầy lo lắng "Bọn này cũng thật là quá đáng. Cảnh sát nhất định phải điều tra rõ ràng. May là em không có gì đáng ngại, nếu không thì ông nội em sẽ rất thương tâm cho mà coi."

Hai mẹ con kia ác tâm đủ rồi, Bạch Túc Túc không nghĩ tới có người còn ghê gớm hơn bọn họ gấp bội. Bất quá bây giờ còn chưa bắt được Phương Thiên Minh, cô không có chứng cứ tố cáo Giang Ngưng xúi giục. Mà rất có thể, Giang Ngưng đã giết người diệt khẩu cái tên Phương Thiên Minh rồi không chừng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Túc Túc đột nhiên nặng nề, tuy hận không thể chờ đợi muốn chém người phụ nữ đối diện ngàn vạn lần, nhưng trên mặt Bạch Túc Túc vẫn lạnh nhạt, nói: "Em nghe nói đã có tin tức của Phương Thiên Minh, hi vọng cảnh sát có thể nhanh chóng tóm gọn hắn."

"Thật sao?" Ánh mắt Giang Ngưng lóe lên, sau đó kéo tay Bạch Túc Túc, trấn an nói: "Mong là vậy. Em xảy ra chuyện, chắc là Phó Sâm rất lo lắng có đúng không?"

Bạch Túc Túc đang muốn nói cái gì, ngoài phòng đột nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Không biết mấy ngày nay anh bận cái gì mà luôn không nhìn thấy người đâu, như biệt tăm biệt tích vậy. Dáng vẻ nhìn rất mệt mỏi, nhưng thỉnh thoảng vẫn tới thăm Bạch Túc Túc vào buổi tối.

"Phó Sâm tới rồi, sao nhìn tinh thần anh không được tốt lắm vậy? Có phải lại làm việc bận rộn nữa không?" Nhìn thấy người tới, Giang Ngưng cũng lập tức đứng lên, trên mặt không khỏi lo lắng.

Thấy cảnh này, trong lòng Bạch Túc Túc không thoải mái. Phó Sâm bên kia chỉ hờ hững nhìn qua Giang Ngưng, thần sắc không thay đổi: "Tôi rất khỏe."

Giang Ngưng mở miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ cười nhạt một tiếng: "Vậy em đi trước. Túc Túc nghỉ ngơi nhé."

Giang Ngưng rất biết lấy lui làm tiến, bây giờ nhìn qua chẳng có chút dáng vẻ tàn nhẫn nào giống như khi xúi giục Phương Thiên Minh giết người cả. Bạch Túc Túc trừng mắt, lại thấy Phó Sâm bỗng nhiên đi đến bên giường cô ngồi xuống, trên tay còn cầm một chồng văn kiện. Mỗi lần anh tới đều như thế này, luôn luôn có đống việc chưa xử lý xong.

"Anh bận thì không cần đến đây làm gì. Chạy qua chạy lại hai nơi thế này phiền cho anh lắm, tôi cũng sắp xuất viện rồi." Nhìn Phó Sâm mệt mỏi như vậy, Bạch Túc Túc cũng có chút không đành lòng.

Nghe vậy, Phó Sâm chỉ hơi ngước mắt, bình tĩnh nhìn cô: " Em đang nói bóng nói gió là anh đến quá ít sao?"

Bạch Túc Túc: "..."

"Tôi có nói hồi nào!" Cô trừng mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại một cục.

Phó Sâm không tiếp tục nhìn cô, cúi đầu xuống xem tiếp văn kiện đang dở dang, âm thanh trầm thấp: "Anh thấy ý của em chính là như vậy."

Bạch Túc Túc bĩu môi không biết nên nói thế nào, phòng bệnh nhất thời yên tĩnh trở lại, tựa hồ chỉ còn có tiếng lật văn kiện của Phó Sâm. Thật lòng mà nói, đàn ông lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất, Bạch Túc Túc cứ như vậy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chú tâm đó hồi lâu. Cô luôn biết Phó Sâm rất đẹp trai, khó trách Giang Ngưng kia lại vì anh mà điên cuồng như vậy.

"Sau khi kết hôn cho em nhìn đủ."

Giây lát, phòng bệnh yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nói thanh đạm. Bạch Túc Túc đỏ mặt nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn Phó Sâm nữa, cô cúi đầu xem tạp chí, tựa như chưa từng có gì xảy ra.

"Xử lý xong chuyện gần nhất, chúng ta kết hôn." Phó Sâm thờ ơ nói, ký hai chữ lên cuối văn kiện, khuôn mặt lạnh lùng không có mộ xíu cảm xúc thăng trầm nào cả. Như thể chuyện anh vừa nói, không đáng kể.

Nghe vậy, Bạch Túc Túc không khỏi trừng lớn mắt, phát ngốc nhìn người đàn ông này.

Phó Sâm bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng vào mắt cô, anh mắt anh sáng rực nhìn cô, trầm giọng nói: "Người của anh, không có kẻ nào được quyền tùy tiện khi dễ."

Trước/75Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thiên Y Tiên Tôn Tại Đô Thị