Saved Font

Trước/37Sau

Nữ Phụ Trà Xanh Thực Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 20: Bước Thứ Hai Mươi Của Trà Xanh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Béo

Beta: Hạ Uyển

***********************

Đối với loại người có thân phận như Bạc Lương Hòa mà nói, rất khó khiến cho anh ta cảm thấy hứng thú với một chuyện gì đó, thật ra người này vẫn ở phòng bên cạnh mãi mà vẫn không đi ra, chính là để quan sát biểu hiện của cô trước.

—— Kim Hoa hiên vốn chính là một trong những sản nghiệp của anh ta.

Anh ta muốn nhìn một chút, xem là lúc anh ta chậm chạp không tới thì Tô Trầm Ngư sẽ có phản ứng gì, không ngờ cô lại khiến cho anh ta bất ngờ về khả năng của mình.

Sau đó anh ta cũng ý thức được rằng, vốn dĩ Tô Trầm Ngư đột nhiên đánh đàn, là cố ý để dẫn anh ta đi ra khỏi căn phòng này.

Anh ta im lặng nhìn người đối diện ưu nhã ăn cơm.

Thức ăn rất phong phú, bày ra đầy bàn, khiến cho người ta hoa cả mắt.

Tô Trầm Ngư không khách sáo chút nào, Bạc Lương Hòa hỏi cái gì cô đáp cái đó, tay thì không ngừng gắp, Bạc Lương Hòa trơ mắt nhìn thức ăn trên bàn dần dần giảm bớt.

Trong ấn tượng của anh ta, cô chính là người phụ nữ đầu tiên ăn uống thoải mái như vậy trước mặt anh ta.

Nhưng cố tình dáng vẻ lúc ăn của cô không hề thô lỗ, thậm chí vô cùng lịch sự, nhìn thôi đã biết cô từng được dạy lễ nghi bàn ăn.

“Cô Tô, mấy món này có hợp khẩu vị cô không?”

Tô Trầm Ngư gật đầu: “Cảm ơn Bạc tổng chiêu đãi.”

“Cô Tô luyện đàn cổ từ nhỏ ư?” Anh ta lại hỏi.

“Không phải.”

“Hửm?” Bạc Lương Hòa kinh ngạc nhướng mày, anh ta thích nghe đàn, có hiểu biết nhất định đối với khía cạnh này. Để có thể đạt được trình độ như đôi bàn tay kia của Tô Trầm Ngư, ít nhất phải mất mười năm hoặc lâu hơn, thậm chí còn phải có cái gọi là ‘thiên phú’ nữa.

“Tôi chỉ học vài năm, chủ yếu là phải có một giáo viên tốt, còn phải có một người nghe tốt.” Tô Trầm Ngư cười cong mi, đó là một loại vui sướng đặc biệt đơn thuần, trong lúc vô tình lại khiến Bạc Lương Hòa cũng cùng cười theo.

Động lực để cô học đàn là vì muốn khiến cho cẩu hoàng đế ngỏm củ tỏi nhanh một chút, có thể không nghiêm túc sao.

“Sau này cô Tô có dự định gì không?” Bạc Lương Hòa rót cho cô một ly nước trái cây.

Chỉ thấy cô gái mê mang hỏi: “Dự tính của tôi, không phải là ngài sao?”

Lời này nghe thế nào cũng thấy không đúng.

Bạc Lương Hòa gạt qua cảm giác không đúng kia: “Lát nữa tôi cần đến một câu lạc bộ, đúng lúc thiếu bạn nữ cùng đi. Cô Tô sẽ đi cùng tôi chứ?”

“Được chứ.”

“Có lẽ sẽ yêu cầu cô biểu diễn một chút tài nghệ, nhưng cô hãy yên tâm rằng cô sẽ không giúp tôi không công.”

Anh ta gõ nhẹ mặt bàn một chút.

Một lúc sau, một người đàn ông mặc vest xuất hiện, rõ ràng anh ta không phải phục vụ của Kim Hoa hiên, trông rất chuyên nghiệp, tay cầm văn kiện đưa cho Bạc Lương Hòa.

Bạc Lương Hòa thuận thế đưa văn kiện cho Tô Trầm Ngư: “Cô Tô có thể xem thử.”

Tô Trầm Ngư tiếp nhận, mở ra xem.

Là một gameshow hoàn toàn mới, tên gọi 《 Nhật kí thăm nhà ma 》, nửa tháng sau bắt đầu quay, có mười hai tập, quay trong mười hai ngày, tiền đóng phim 800 vạn. Con số này khiến cho mắt cô không thể không ngừng lại vài giây.

Ghi hình 《 Cuộc sống tươi đẹp của tôi 2》 ba ngày có 80 vạn… mà gameshow mới nàytrực tiếp tăng gấp 10 lần, rất hào phóng nha.

“Nếu cô Tô có hứng thú đối với gameshow này thì có thể trực tiếp ký tên, tôi tin rằng cô sẽ có một màn trình diễn đặc biệt trong chương trình này.” Những ngón tay thon dài của Bạc Lương Hòa giao nhau mà nắm, phản ứng của cô đều nằm trong dự đoán của anh ta.

Mức tiền 800 vạn đối với Tô Trầm Ngư lúc này quả thực rất nhiều.

Nhưng mà, đây là chương trình do anh ta đầu tư.

“Chỗ này thật là quá nhiều.” Cô gái nâng đôi mắt xinh đẹp lên nhìn. “Cảm ơn Bạc tổng, tôi sẽ không khiến anh thất vọng.”

Vừa nói, bút vừa ký vào hợp đồng.

“Trầm Ngư ký vào nhanh như vậy, không sợ bị lừa sao?” Anh ta sửa xưng hô cũng thật tự nhiên.

Tô Trầm Ngư nhướng mi, cái liếc mắt ấy như vừa câu lấy trái tim anh ta, theo đó thanh âm mềm nhẹ của Tô Trầm Ngư lọt vào tai: “Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, có gì đáng giá để khiến Bạc tổng tính kế tôi.”

Bạc Lương Hòa cười khẽ ra tiếng, trong mắt để lộ ra vẻ thưởng thức.

Sau đó, Tô Trầm Ngư lấy thân phận bạn nữ của anh ta cùng đi vào một căn phòng.

Đó là một cái câu lạc bộ, khi Bạc Lương Hòa xuất hiện, mấy người bên trong hô to:

“Bạc tổng, đêm nay anh tới muộn nhất, phải phạt!”

“Oa, Bạc tổng vậy mà mang theo bạn nữ, lạ thật nha.”

Ánh mắt của những người đàn ông này lần lượt nhìn chăm chú vào cô.

“Ánh mắt của Bạc tổng có phải có vấn đề hay không? Sao lại tìm một người nhỏ tuổi như vậy!”

“Đẹp thì đẹp thật, nhưng nhỏ quá cũng không được.”

“Sao tôi thấy có chút quen quen…”

Tô Trầm Ngư ngoan ngoãn cười, không nói lời nào, sắm vai một cái bình hoa đủ tư cách, Bạc Lương Hòa uống liền ba ly rượu phạt, lười biếng mà nói:

“Thế nào? Đêm nay chơi gì?”

Một người đàn ông trung niên say khướt bước tới nhìn Tô Trầm Ngư:

“Tôi cứ cảm thấy đã gặp cô ở đâu rồi…”

Bạc Lương Hòa liếc thấy ánh mắt tỏ ra ngây thơ của cô gái, nhếch chân lên bắt chéo, lấy mũi chân chỉ đầu gối người đàn ông nọ, cười như không cười: “Đạo diễn Trương say đến mơ hồ rồi nhỉ, bạn nữ của ông ở kia.”

Người họ Trương kia chỉ cười ha hả, nhạy bén cảm giác được Bạc Lương Hòa đang che chở cho Tô Trầm Ngư, vậy nên lui về chỗ mình ôm lấy bạn nữ của ông ta.

Cô gái kia có một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Tô Trầm Ngư.

Theo phép lịch sự, Tô Trầm Ngư nhìn lại một cách thân thiện, chỉ thấy người kia đã nhìn đi chỗ khác.

Người này có chút quen mắt, nghĩ một lúc mới nhớ đó là một vị minh tinh rất nổi tiếng, tên là Tạ Vân Điềm, từng quay phim với Cố Vị Hi, cho nên Tô Trầm Ngư trước kia nhớ rất rõ cô ta.

“Lần trước Bạc tổng thua, có vẻ lần này muốn lấy lại.” Người đàn ông nhuộm tóc màu bạc nói: “Rất tiếc là hôm nay anh đến muộn, cho nên không đến lượt anh đặt vấn đề, vẫn là chuẩn bị để thua cuộc đi.”

“Với vận khí này của Bạc tổng, khó mà thắng được.”

Những người này thay nhau nói liên tục, nhìn thì tưởng nói đùa, nhưng trong giọng điệu lại hơi chút tỏ ra coi thường.

Bạc Lương Hòa chỉ cười không nói, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi, tay anh ta đặt nhẹ lên vai Tô Trầm Ngư, không có hành động nào khác mang tính vượt rào. Sau đó, cô gái mềm mại dựa vào trong vòng tay của anh ta một cách rất hợp tác rồi nhìn về phía mấy người kia: “Còn chưa bắt đầu mà, sao lại cho rằng Bạc tổng sẽ thua chứ, các vị nói vô lý quá đi nha.”

Giọng nói mềm nhẹ của cô gái vang lên, không biết sao lại vang lên rõ ràng trong căn phòng ồn ào này, lọt vào trong tai của mỗi người.

Không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

Những người có thể chơi cùng với Bạc Lương Hòa, đều không phải là những người bình thường, ít nhất là về địa vị hoặc sự giàu có đều tương tự như anh ta. Ngược lại, vị đạo diễn Trương kia có lẽ là người có địa vị thấp nhất, có thể thấy điều đó từ việc ông ta luôn bị mời uống rượu.

Tạ Vân Điềm cũng không ngồi cùng những bạn nữ khác, họ cách nhau rất xa, rõ ràng là bị cô lập.

Lúc này, tất cả ánh mắt của những người này đều đổ dồn về phía Tô Trầm Ngư, không ngờ rằng cô chỉ là một cái bạn nữ lại dám nói ra những lời này.

Những bạn nữ dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn qua.

Thật là không biết trời cao đất dày. Cho rằng mình được Bạc Lương Hòa là có thể nói năng lung tung không kiêng nể gì? Cô ta có biết những người ở đây là ai không?

Nếu cô ta làm họ tức giận, chỉ cần một giây là trong cái giới này sẽ không có mặt cô ta.

Cuối cùng thì vẫn có người nhận ra thân phận của Tô Trầm Ngư, rốt cuộc thì bảng hot search vẫn còn treo ở đó.

Như thể không nhìn tới ánh mắt khác lạ của mọi người, cô gái coi Bạc Lương Hòa như tấm đệm người, thoải mái mà dựa vào, ánh đèn chiếu vào mắt cô như sao trời lộng lẫy, cô nũng nịu nói: "Tôi không biết mọi người từng chơi trò gì, nhưng tất cả mọi người ở đây đều là quý ông nên chắc chẵn sẽ nhường cho các cô gái rồi, vì vậy, tôi sẽ là người ra đề trong tối nay, được không? "

Những người bạn nữ của nhóm người này rất để ý thân phận của họ, sợ xúc phạm một người nào đó trong đây, cho nên không bao giờ dám hỏi bất cứ điều gì, toàn là nhìn mặt đoán ý. Đột nhiên lại xuất hiện một cô gái kì lạ dường như không sợ họ chút nào, đương nhiên sẽ khiến họ cảm thấy hứng thú.

Họ nhìn nhau một chút, người đàn ông nhuộm đầu bạc đứng ra: “Không có vấn đề gì. Nhưng nếu cô ra đề không thú vị, khiến chúng tôi mất hứng, nên bồi thường thế nào đây?

“Vậy các vị phải hỏi Bạc tổng nha, tôi không làm chủ được đâu.” Cô đỏ mặt vùi vào trong lòng ngực Bạc Lương Hòa.

Đám đàn ông bật cười.

Bạc Lương Hòa không rõ Tô Trầm Ngư muốn làm cái gì, nhưng trực giác mách bảo anh ta nên tin tưởng Tô Trầm Ngư, bởi vậy biếng nhác nói:

“Còn chưa thử thách đã muốn bồi thường, Mẫn thiếu, cậu coi thường ai đấy?”

Nghe vậy, người nhuộm đầu bạc - Mẫn thiếu nhìn chằm chằm Tô Trầm Ngư không chớp mắt: “Vậy thì để tiểu mỹ nhân nói, chúng tôi chờ.”

Tô Trầm Ngư đứng dậy khỏi vòng tay của Bạc Lương Hòa, sửa sang lại quần áo, thuận tay cầm lấy một thứ giống như chiếc đũa ở bên cạnh, buộc xong mái tóc dài như thác nước, đôi mắt của những người đàn ông nhiệt tình như đốt lửa lướt qua chiếc cổ thon dài và trắng nõn của cô.

Thấy chỉ một mình Tô Trầm Ngư đã thu hút hết mắt nhìn của đám đàn ông ở đây, các bạn nữ ghen ghét cắn môi, căm tức nhìn cô.

“Chúng ta chơi phi tiêu nhé?” Tô Trầm Ngư nhìn về phía Mẫn thiếu.

Dứt lời, căn phòng an tĩnh lại trở nên náo nhiệt.

“Bạc tổng, xem ra tiểu mỹ nhân của anh không quá thích anh rồi, cố ý muốn cùng chơi với chúng ta thôi nha… Mẫn thiếu chính là tay chơi phi tiêu chuyên nghiệp đó.”

Khi Tô Trầm Ngư bước vào nhà đã thấy Mẫn thiếu đang chơi phi tiêu với bạn nữ của mình. Hắn để bạn nữ đứng dưới bảng phi tiêu, sau đó ném phi tiêu tới. Khi đó, khuôn mặt của cô gái kia tái nhợt đến mức có thể so với giấy trắng.

Giữa mày của Bạc Lương Hòa khó thấy mà nhíu lại, phản ứng của Tô Trầm Ngư đã nằm ngoài tầm kiểm soát của anh ta.

“Aiza! Sao chưa gì đã coi thường tôi vậy, người ta cũng biết chơi nha, không khéo còn chơi tốt hơn Mẫn thiếu đó.” Cô gái tức giận mà nhìn bọn họ.

Mọi người đều cười ồ lên, làm sao mà tin được.

Mẫn thiếu nhìn cô như đánh giá một món đồ, sau đó khuôn mặt đẹp trai kia nở một nụ cười thật lớn, hắn hả hê nhìn Bạc Lương Hòa, suy nghĩ của hắn cũng giống như mọi người ở đây, cho rằng Tô Trầm Ngư muốn bỏ Bạc Lương Hòa để chọn hắn.

“Được, tôi chơi với cô.”

Tô Trầm Ngư ngoan ngoãn nở một nụ cười ngọt ngào, cho dù Mẫn thiếu không thích loại hình này thì bây giờ cũng có chút rung động, chợt hắn nghe cô nói tiếp: “Mẫn thiếu, chúng ta đặt ra một cái quy tắc thế này. Thi mười lần, người thua phải cởϊ qυầи áo, cho dù cởi đến đâu cũng phải đi ra ngoài chạy một vòng.”

“Thế nào? Có thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ không?”

Tô Trầm Ngư vừa nói xong quy tắc, tiếng cười của những người kia càng khoa trương hơn.

“Cô ta điên thật rồi.” Các bạn nữ châu đầu nói nhỏ, lộ ra ánh mắt khó tin nhìn Tô Trầm Ngư.

“Tôi thấy đây là thủ đoạn để cô ta hấp dẫn sự chú ý của Mẫn thiếu.”

“Nhưng mà… sao tôi cảm thấy… cô ta như đã dự đoán trước…”

“Cô muốn thi như thế nào?”

Mẫn thiếu tự mình đưa phi tiêu cho Tô Trầm Ngư.

“Đây là do cô nói,đừng bảo tôi bắt nạt cô.”

“Cảm ơn Mẫn thiếu, tôi sẽ không nương tay đâu nha, chúng ta bịt mắt ném, ai ném gần hồng tâm nhất thì người đấy thắng.”

Thanh âm xung quanh lập tức nhỏ đi.

Nếu bịt mắt thì độ khó đã tăng lên, không thể nhìn thấy bảng phi tiêu thì làm thế nào để đánh vào hồng tâm. Bắn trúng bảng phi tiêu thì không vấn đề gì vì Mẫn thiếu đã chơi phi tiêu trong nhiều năm, cho dù không trúng hồng tâm thì chắc chắn sẽ đánh bại Tô Trầm Ngư.

Mọi người ở đây đều nghĩ như vậy.

Mẫn thiếu: “Không thành vấn đề.”

Bịt mắt xong, hai người hai bảng, khoảng cách đồng nhau.

“Mẫn thiếu cố lên!” Các bạn nữ nắm tay giơ lên, nũng nịu cổ vũ.

Phi tiêu đầu tiên.

Phi tiêu rời tay bay đi, Mẫn thiếu nghe được tiếng kêu ngạc nhiên ở xung quanh, khóe miệng hắn giơ lên, vội vàng kéo xuống bịt mắt… lại phât hiện phi tiêu của hắn trúng vòng tròn thứ năm.

Bảng phi tiêu bên cạnh, giữa hồng tâm.

Kinh hô không phải bởi vì hắn, mà là Tô Trầm Ngư.

Tô Trầm Ngư kéo bịt mắt lên: “Thật ngại quá Mẫn thiếu, vận khí của tôi hơi tốt một chút, thắng rồi nha.”

Mẫn thiếu im lặng hai giây, sắc mặt không đặc biệt thay đổi, nhanh chóng gỡ đồng hồ xuống: “Tiếp đi.”

Phi tiêu thứ hai.

Phi tiêu thứ hai song song xuất hiện bên cạnh cái đầu tiên, lại trúng hồng tâm.

Mẫn thiếu, vòng tròn thứ bốn.

“Ai da, Mẫn thiếu, làm sao bây giờ đây, tôi lại thắng rồi.”

Mẫn thiếu sắc mặt đã thay đổi, gỡ nhẫn ra, giọng trầm xuống: “Tiếp tục.”

Phi tiêu thứ ba.

Thanh âm xung quanh đã biến mất, các bạn nữ che miệng trừng mắt nhìn Tô Trầm Ngư, giống như nhìn thấy quái vật.

Đám đàn ông hai mặt nhìn nhau, lại nhìn Tô Trầm Ngư, vô thức quạy lại nhìn Bạc Lương Hòa đang ngồi ở trên sô pha không nói chuyện, người này có vẻ không hề kinh ngạc một chút nào.

Ánh mắt của Mẫn thiếu bỗng chốc trở nên thật đáng sợ, Tô Trầm Ngư còn chưa nói lời gì, hắn đã gỡ xuống vật trang sức trên cổ mình.

Phi tiêu thứ bốn.

Bảng phi tiêu của Tô Trầm Ngư đã có bốn cái phi tiêu ở hồng tâm, mà cái của Mẫn thiếu, gần nhất là vòng tròn thứ hai.

Hắn cởi giày.

Mọi người bắt đầu cảm thấy không ổn, nếu nói hai quả phi tiêu trước còn tự lừa mình dối người nói rằng Tô Trầm Ngư có vận khí tốt, nhưng đã là quả thứ ba bốn rồi… cũng không thể nói đó cũng là do vận khí đi.

Đạo diễn Trương mở miệng: “Nếu không…”

“Câm miệng!” Mẫn thiếu nhìn chằm chằm đạo diệ Trương với ánh mắt âm trầm, khiến cho ông ta rùng mình, sợ không dám nói nữa.

Hắn quay lại nhìn Tô Trầm Ngư, ánh mắt đã có dáng vẻ tàn nhẫn:

“Tiếp đi!”

Không để ý đến ánh nhìn của hắn, cô gái cố tình tháo chiếc khăn bịt mắt dày xuống, lắc lắc nó, cẩn thận nói:

“Mẫn thiếu, tôi không lừa anh nha, buộc lên rồi hoàn toàn nhìn không thấy đâu.”

Các bạn nữ: “…”

Cô ta còn ngại hắn tức giận chưa đủ, lại đổ thêm dầu vào lửa!

Phi tiêu thứ năm, Mẫn thiếu cởϊ qυầи ngoài ra.

Phi tiêu thứ sáu, Mẫn thiếu cởϊ áσ khoác.

Phi tiêu thứ bảy, Mẫn thiếu cởi ra áo trên.

Lúc này, toàn thân hắn chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ.

Phòng trong lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng hô hấp của Mẫn thiếu càng ngày càng dồn dập.

“Mẫn thiếu, có phải anh đang tức giận hay không nha?… Nếu không chúng ta dừng lại thôi… chứ nhìn người khác giới khỏa thân, tôi cũng hơi ngượng.” Dưới ánh đèn, khuôn mặt hồng hào kiều diễm của cô gái đã đỏ như trái táo.

Những người khác: “…???”

Cô nói cái này mà là trọng điểm à?!

Mẫn thiếu đứng tại chỗ không nhúc nhích, có lẽ trong lòng hắn lúc này đã cuồn trào như cơn sóng dữ, hắn nhìn chằm chằm Tô Trầm Ngư: “Tên của cô.”

“Tô Trầm Ngư.” Cô ngoan ngoãn mà nói.

Cô ta là thật sự không sợ bị trả thù à!

Các bạn nữ đã sợ ngây người.

Một lát sau, Mẫn thiếu đột nhiên cười, cười một cách điên cuồng: “Tô Trầm Ngư, cô là người đầu tiên dám thắng tôi!”

Nói xong, hắn nhếch miệng, trực tiếp cởi bỏ chiếc qυầи ɭóŧ cuối cùng.

Tiếng la lét lần lượt vang lên xung quanh.

【 Chúc mừng bạn đã nhận được 10 điểm giá trị thét chói tai đến từ XXX】

………

“Dám chơi dám chịu, chỉ là khỏa thân thôi mà? Ha!”

Sau đó, hắn cứ như vậy mà chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau, tiếng thét chói tai bên ngoài lần lượt vang lên.

“…!” Đám đàn ông trong phòng bị dọa tỉnh, rượu cũng bay hết sạch.

Mẫn thiếu thật sự cởi truồng chạy ra ngoài!

Không đợi bọn họ phản ứng thì lại nghe được âm thanh nũng nịu mềm mại quen thuộc của Tô Trầm Ngư, còn mang theo chút sùng bái: “Oa, Mẫn thiếu thật là lợi hại nha, không thèm khất nợ luôn, phong độ quá chừng.”

“Còn mọi người nha, chúng ta tiếp tục chơi trò khác nhé? Như là…” Cô hơi chau chân mày, chợt nhìn đến trên bàn có xúc xắc, thế là ánh mắt sáng lên, cô cầm xúc xắc, giọng điệu vui vẻ nói:

“Chơi cái này nhé, đoán lớn nhỏ, tôi cũng biết chơi nha!”

“???”

Bọn họ cũng sẽ thua đến qυầи ɭóŧ cũng không còn, trong đầu đám đàn ông đồng thời hiện lên những lời này.

Ở dưới ánh mắt của cô, bọn họ đồng thời sợ tới mức lui về sau một bước, dường như đang không tiếng động nói: “Đừng tìm tôi!!!”

Tác giả có lời muốn nói:

Đám đàn ông: Run bần bật.jpg

Hết chương 20.

Trước/37Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Mạnh Nhất Tu Chân Học Sinh