Saved Font

Trước/8Sau

Nữ Thám Độc Thi

Chương 4 : Thảm Kịch Vòng Xoay (Hồ Sơ 1-2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hạ Thạch dẫn đầu chạy ra khỏi cửa thông tới sân thượng, Lạc Tỉnh và Tạ Di Ngưng nhanh chóng theo sau.

Ba người đến sân thượng, chỉ thấy vòng xoay ở phía trước cách đó không xa lúc này đã dừng lại.

"Ủa, vòng xoay sao lại dừng rồi?" Vẻ mặt Tạ Di Ngưng nghi hoặc.

Lời cô vừa dứt, một người từ trong phòng điều khiển vòng xoay đi ra.

Đó là một lão phụ, vóc dáng không cao, thoạt nhìn đã vượt qua 60 tuổi.

"Bà Phùng, xảy ra chuyện gì rồi? Là bà dừng vòng xoay à?" Tạ Di Ngưng hỏi lão phụ đó.

"Phải! Tiểu Tạ," Bà Phùng có chút hổn hển nói, "Hai người kia của cô ngất rồi!"

"Cái gì?"

Tạ Di Ngưng vừa nghe, nhanh chóng chạy về hướng lối vào của vòng xoay. Hạ Thạch và Lạc Tỉnh nhìn nhau một cái, cùng nhau đi qua đó với cô.

Ba người đi tới lối vào của vòng xoay, chỉ thấy cửa của khoang hành khách nằm ở phía dưới đã mở, ở trong khoang, có một nam một nữ, đều là 30 40 tuổi. Lúc này hai người ngồi trên ghế trong khoang, động cũng không động.

Tạ Di Ngưng đi tới trước khoang, kêu: "Triển Bằng! A Diễm! Hai người sao vậy?"

Cô gái tên "A Diễm" ở trong khoang nghe thấy tiếng của Tạ Di Ngưng. mơ màng tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, mơ mơ màng màng nói: "Di Ngưng? Tớ bị làm sao vậy?"

"Các cậu sao lại ngủ ở trong khoang?"

"Ngủ? Triển Bằng...... Triển Bằng......" A Diễm lấy lại bình tĩnh, nhìn Triển Bằng bên cạnh, sau đó lắc cơ thể của anh, "Triển Bằng, anh không sao chứ? Tỉnh lại đi!"

Nhưng mà người đàn ông tên Triển Bằng này, lại không có phản ứng gì.

Hạ Thạch nhìn thấy hai tay của Triển Bằng rủ xuống, cả người không có sức sống, cảm thấy có chút không ổn, đi vào trong khoang kiểm tra, thế nhưng lại phát hiện hô hấp và mạch đập của anh đã dừng.

Anh lắc đầu: "Chết rồi."

"Cái gì?" A Diễm hét lên, điên cuồng lắc cơ thể của Triển Bằng, "Ông xã! Anh tỉnh lại đi! Anh sao vậy?"

"Cô ra ngoài trước đi." Hạ Thạch sợ cô phá hoại dấu vết của hiện trường.

Nhưng mà A Diễm nào nghe? Cô khư khư ôm chặt thi thể của chồng, khàn cả giọng kêu lên: "Ông xã! Anh đừng bỏ mặc em! Anh tỉnh lại đi! Huhu......Ông xã......"

Hạ Thạch chỉ có thể kéo cô lên, sau đó quay đầu nói với Tạ Di Ngưng: "Cô đem bạn của cô đến bên kia ngồi một chút đi."

Tạ Di Ngưng "Ừm" một tiếng, đỡ A Diễm đi về khu nghỉ ngơi cách đó không xa.

Cùng lúc đó, Hạ Thạch gọi điện thoại cho trợ thủ Diệp Thu Hùng đang trực ở sở cảnh sát, để anh ta lập tức thông báo cho trung tâm chỉ huy truyền đạt mệnh lệnh xuất cảnh.

Lúc anh gọi điện, Lạc Tỉnh đứng ở bên cạnh anh đã cẩn thận quan sát thi thể của Triển Bằng trong khoang, chỉ thấy trên ghế có hai ly giấy, trên ly giấy in năm chữ "Vòng đu qoay Kỳ Huyễn", xem ra đây là đồ uống được mua ở căn tin bên cạnh chỗ bán vé.

"Lạc Tỉnh." Hạ Thạch kết thúc cuộc gọi đột nhiên kêu cô.

"Làm gì?"

Hạ Thạch nhìn thi thể của Triển Bằng một cái: "Giống như là trúng độc chết, nhưng tôi cũng không chắc. Nếu không thì cô thử 'đọc thi'?"

Lạc Tỉnh biết "đọc thi" mà Hạ Thạch nói là ý gì ----- Để cô phát huy dị năng của cô, chạm vào thi thể của Triển Bằng, tiếp thu tin tức của Triển Bằng trước khi chết.

"Ồ."

Cô cũng không nói gì nhiều, trực tiếp đi vào trong khoang, vừa nhắm mắt, vừa nhẹ nhàng đặt tay đặt ở trên vai của Triển Bằng.

Đột nhiên, cô cảm thấy cổ bên phải của mình một hồi đau đớn, hình như bị vật gì đó sắc nhọn đâm vào. Tiếp theo, cô cảm thấy đau đầu, lòng buồn bực, còn có chút buồn nôn, chỉ vài giây ngắn ngủi sau, thậm chí cảm thấy hô hấp khó khăn, cùng lúc đó cơ thể hình như còn bị co giật.

Chính vào ngay lúc này, trong đầu cô vang lên một tiếng "dang". Nhưng mà tiếng vang này lại vô cùng ngắn ngủi, giống như là vang lên một nửa, liền im lặng. Tựa hồ cùng một lúc, Lạc Tỉnh cảm thấy tất cả cảm giác khó chịu trên người đều biến mất.

Lạc Tỉnh hiểu, đó là vì Triển Bằng đến đây thì độc phát chết, cho nên tất cả tin tức cảm quan đều đột nhiên biến mất.

Cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở mắt, kết thúc "đọc thi" lần này.

Mấy ngày này cô mấy lần chạm vào di thể được đưa tới nhà tang, nhiều lần "đọc thi", vì vậy cơ bản đã thích nghi với các loại phản ứng khó chịu do "đọc thi". Bây giờ sau khi cô "đọc thi" xong, đầu sẽ không còn bị cảm thấy đau nữa, chỉ là cơ thể sẽ cảm thấy có chút mệt mỏi mà thôi.

"Sao rồi?" Hạ Thạch thấy Lạc Tỉnh mở mắt, không kịp chờ đợi hỏi.

"Quả thực là bị độc chết, vết thương chắc là ở cổ bên phải."

Hạ Thạch tỉ mỉ kiểm tra cổ bên phải của nạn nhân Triển Bằng, quả nhiên phát hiện một lỗ kim.

"Có rồi! Chính là nơi này bị đâm vào kim độc mà mất mạng."

Lạc Tỉnh bất thình lình nói một câu: "Tạ Nhạc Huy cũng là bị kim độc đâm trúng mà chết."

"A?" Hạ Thạch không khỏi thở nhẹ một tiếng. Lẽ nào vụ án Triển Bằng bị giết, cùng vụ án của cái chết Tạ Nhạc Huy vào 19 năm trước có liên quan?

Lạc Tỉnh tiếp tục hỏi: "Tạ Nhạc Huy là bị kim độc đâm vào cổ bên nào?"

Hạ Thạch vội vàng từ trong túi xách lấy ra hồ sơ bản sao về vụ án của cái chết Tạ Nhạc Huy, lật xem báo cáo kiểm nghiệm thi thể.

"Cổ bên phải! Cùng nạn nhân này tương tự!" Hạ Thạch lấy lại bình tĩnh, "Nói như vậy, năm đó hung thủ giết chết Tạ Nhạc Huy, cùng hung thủ giết chết nạn nhân này, rất có khả năng là cùng một người!"

Đối với suy luận của Hạ Thạch, Lạc Tỉnh không ý kiến. Cô cúi đầu, trầm ngâm không nói, tựa như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

"Lạc Tỉnh, cô đang nghĩ gì thế?"

Lời của Hạ Thạch cắt đứt suy nghĩ của Lạc Tỉnh.

Lạc Tỉnh lấy lại tinh thần, nói một cách lạnh lùng: "Không có gì. Ưm, qua đó xem thử đi."

Hạ Thạch nhíu mày. Anh cảm thấy trong lòng Lạc Tỉnh có cách nghĩ nào đó, chỉ là tạm thời không muốn nói ra.

Anh cũng không hỏi thêm gì.

Hai người đi tới khu nghỉ ngơi. Lúc này A Diễm ngồi trên một cái ghế, hai tay che mặt, không ngừng nức nở; Tạ Di Ngưng ngồi ở bên cạnh cô không ngừng an ủi; Bà Phùng thì đứng bên cạnh hai người, không nói chuyện.

Hạ Thạch nói nhỏ bên tai Lạc Tỉnh: "Cô trông chừng người nhà của nạn nhân, tôi đi hỏi Tạ Di Ngưng tìm hiểu một vài vấn đề."

"Ồ."

Vì vậy Hạ Thạch kêu Tạ Di Ngưng qua một bên. Lạc Tỉnh thì ở lại ghế dài phía trước, cùng bà Phùng chăm sóc A Diễm.

Cô không có lợi dụng khoảng thời gian này hỏi những vấn đề liên quan đến cái chết Triển Bằng với A Diễm hoặc bà Phùng, mà là lấy điện thoại ra, nhìn sách điện tử.

Cô vốn dĩ coi nhẹ cũng không giỏi cùng người khác giao lưu. Mấy ngày trước, cô còn chưa quen biết Hạ Thạch, một mình chiến đấu, vì muốn bắt được hung thủ giết chết Hoàng Y Lài, mới kiên trì giả mạo cảnh sát, chủ động tìm hiểu tình hình với bà La, nhằm lấy tin tức.

Nhưng mà bây giờ, cô đã cùng với Hạ Thạch "tổ đội" rồi, hai người phân công hợp tác, Hạ Thạch phụ trách thu thập tin tức, cô thì thông qua sàng lọc tin tức mà Hạ Thạch lấy được, tiến hành phân tích, cuối cùng trả lại chân tướng của vụ án.

Lúc này bên Hạ Thạch, đã cùng Tạ Di Ngưng tìm hiểu một số vấn đề cơ bản.

Nạn nhân tên gọi đầy đủ là Lưu Triển Bằng, cô gái cùng nạn nhân ngồi trong khoang vòng đu quay thì tên là Thi Diễm, hai người là quan hệ vợ chồng.

Tạ Di Ngưng là bạn của Lưu Triển Bằng và Thi Diễm.

Khi Hạ Thạch nghe thấy tên "Thi Diễm" này, trong lòng run lên: "Thi Diễm? Chính là cô gái năm đó cùng Tạ Di Ngưng tận mắt nhìn thấy Tạ Nhạc Huy tự sát?"

Bản thân đang muốn lật án vì Tạ Nhạc Huy, mà chồng của nhân chứng mục kích quan trọng năm đó lại chết, tất cả những thứ này là trùng hợp sao?

Hay là âm mưu ngầm?

Hạ Thạch vừa suy nghĩ, vừa nghe Tạ Di Ngưng kể.

"Hôm qua tôi tặng hai người họ hai vé thử nghiệm của vòng đu quay Kỳ Huyễn. Ưm, gần đây không có ai đến chơi vòng xoay, cho nên ông chủ cho chúng tôi một vài vé thử nghiệm, để chúng tôi tặng bạn bè, kêu bạn bè đến chơi, tăng thêm chút nhân khí. Đúng lúc tối nay tôi trực, vì vậy tôi liền gọi điện kêu bọn họ qua đây chơi vòng đu quay.

Bọn họ đến rồi, tôi dẫn hai người họ đến lối vào của vòng đu quay, mở cánh cửa khoang gần chạm đất nhất. Sau khi bọn họ vào khoang, tôi liền đóng cửa khoang, sau đó thì đợi ở lối vào. Ưm, dù sao thì vòng đu quay chuyển động một vòng cùng chỉ có 20 phút, hơn nữa chắc cũng sẽ không có ai đến mua phiếu chơi.

Đại khái qua 10 phút, tôi đột nhiên cảm thấy bụng có chút khó chịu, muốn đi toilet. Khoang của A Diễm và Triển Bằng còn 10 phút mới quay về đất. Vì vậy tôi rời khỏi sân thượng, muốn đi toilet trước.

Trở về lầu 5, đúng lúc nhìn thấy bà Phùng đang vệ sinh, vì vậy tôi để bà ấy giúp đỡ lên sân thượng trông chừng, nếu như lúc khoang của Triển Bằng và A Diễm quay về đất mà tôi còn chưa ra, thì để bà ấy mở khoang, để bọn họ ra.

Sau đó, khi tôi từ phòng toilet ra, đúng lúc thì nhìn thấy hai người đến. Chuyện tiếp theo anh cũng đều biết rồi nhỉ?"

Tuy rằng bạn của mình vừa gặp hại, nhưng Tạ Di Ngưng tương đối bình tĩnh, kể cũng vô cùng rõ ràng.

Hạ Thạch đợi cô kể xong, mới gật đầu, lại hỏi: "Lưu Triển Bằng và Thi Diễm ở căn tin của các người mua đồ uống, đúng không?"

"Ừm, là được tặng, mỗi tấm vé thử nghiệm đều tặng một ly nước."

"Là ai đưa đồ uống cho bọn họ."

"Là tôi."

"Bọn họ uống gì?"

"Đều là coca." Tạ Di Ngưng có chút bất an hỏi: "Cảnh sát Hạ, Triển Bằng chắc không phải là bởi vì uống ly nước đó mới......"

"Chút nữa kỹ thuật viên của chúng tôi sẽ tiến hành xét nghiệm kỹ càng về hai ly nước đó. Ưm, Tạ tiểu thư, cuối cùng tôi còn muốn hỏi cô một vấn đề."

"Mời nói."

Hạ Thạch nhìn chằm chằm mắt của Tạ Di Ngưng: "19 năm trước, cha nuôi của cô Tạ Nhạc Huy tự sát trước mặt cô, chuyện này cô còn nhớ chứ?"

Tạ Di Ngưng nghe Hạ Thạch đột nhiên nhắc tới cha nuôi của mình, sắc mặt hơi đổi, nhưng rất nhanh thì cô bình tĩnh lại, cười khổ: "Sao có thể quên được chứ? Đó là ba của tôi!"

"Lúc đó người cùng cô ở chung một căn phòng, cùng cô nhìn thấy cha nuôi tự sát," Hạ Thạch nói tới đây thì dừng một chút, quay đầu nhìn Thi Diễm cách đó không xa, "Chính là Thi Diễm đó sao?"

"Phải."

"Được rồi, tôi hiểu rồi. Ưm, cô đi an ủi bạn của cô đi, thuận tiện giúp tôi kêu bà Phùng qua đây."

"Được."

Vì vậy Tạ Di Ngưng đi tới ghế dài phía trước, hướng bà Phùng chỉ về phía Hạ Thạch, bảo bà qua đó, sau đó liền ngồi kế bên cạnh Thi Diễm, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

"Di Ngưng......" Thi Diễm nhìn thấy Tạ Di Ngưng quay lại, nước mặt vừa mới nhịn không khỏi lại chảy ra, "Tại sao lại như thế này? Tại sao vậy?"

Cô đương nhiên biết Tạ Di Ngưng không cách nào nói cho cô biết tại sao. Cô chỉ là nhịn không được muốn hỏi, nghe Tạ Di Ngưng nói "Đừng như vậy nữa", sau đó bản thân liền có thể không chút kiêng kỵ mà khóc ra.

Trước/8Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cửu Long Quy Nhất Quyết