Saved Font

Trước/50Sau

Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sơn Từ cô! Chưa bao giờ tin vào số mệnh, ngay cả lần này chính là sinh tử của Phan Mỹ Phượng thì như thế nào, có cô ở đây, Diêm Vương muốn cướp người ư? Đừng mơ!

Nếu Ngọc Đế ngươi cho ta một bộ mệnh cô nhi, ta sẽ đổi mệnh cho ngươi xem! Có bản lĩnh thì lấy sấm ra bổ ta này.

Phan Mỹ Phượng nhíu mày, dù sao đây cũng là cơ thể của người phàm, pháp lực của thần linh quá lớn, có thể tưởng tượng được ma lực của thần linh thuần túy tới cỡ nào, cô ấy nhất thời chịu không nổi, thậm chí còn ngất đi.

Bà đỡ đẻ hoảng hốt: "Cháu gái, cháu đừng ngủ, con gái cháu còn đang nhìn cháu này. ”

Bà ấy nhịn không được cúi đầu ôm mặt khóc lên.

Nhưng vào lúc này, phụ tá cũng dẫn người vội vàng chạy tới, hai người cường tráng phá cửa, cũng bất chấp cấm kỵ giữa nam nữ, nhanh chóng đem Phan Mỹ Phượng cùng chăn ôm lấy, nhét vào trong xe ba bánh bên ngoài.

Chị dâu Trần Hồng Thải cách vách cũng nghe được động tĩnh, cười tủm tỉm đi ra, trong miệng vẫn còn đang cắn hạt dưa, nhìn thấy cảnh này thì giả vờ kinh ngạc: "Chao ôi, này, chị dâu của tôi bị làm sao vậy?"

Bà đỡ đẻ nhổ nước bọt về phía cô ta: "Nhà họ Chu các người sẽ gặp báo ứng cho mà xem.”

Trần Hồng Thải cũng ngừng cười: "Bà già như bà là cái rắm gì, hiện tại sống hay chết là chị dâu tôi, nếu nói báo ứng cũng là chị ta bị trước, không phải sao?"

Bà đỡ đẻ còn ôm đứa bé trong tay, nghe vậy tức giận đến mức không nói nên lời. Cùng là con trai nhà họ Chu, nhưng con trai thứ Chu Gia Xương mà Trần Hồng Thải gả cho, ở nhà họ Chu bình thường kém xa, chính là một tên côn đồ.

Trần Hồng Thải bình thường không thể so được với Phan Mỹ Phượng, từ sau khi Phan Mỹ Phượng mang thai, cô ta càng hoảng hốt, con đầu lòng của cô ta là con gái, nếu Phan Mỹ Phượng mang thai đứa lớn là con trai, mẹ chồng cô ta sẽ thay đổi thái độ đối với Phan Mỹ Phượng.

Bà đỡ đẻ cũng biết người này xấu xa, cũng không tiện nói thêm gì nữa, ôm đứa nhỏ cẩn thận bước lên xe ba bánh.

Trần Hồng Thải ném hạt dưa lên mặt đất, ác miệng trù ẻo: "Chết rồi mới tốt. ”

Cô ta nói xong câu đó vẫn cảm thấy xui xẻo, nên nhổ vài miếng nước bọt, xoay người đi vào phòng.

Tam Mao vội vàng đưa Phan Mỹ Phượng đến bệnh viện, bệnh viện cũng không dám chậm trễ, vội vàng đưa cô ấy đi kiểm tra.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ đen mặt lại, nói: "Ngủ rồi, ai bảo vị này sắp chết đâu. ”

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều có chút ngây người: "Cái gì?"

Bác sĩ nói: "Các chỉ số cơ thể của cô ấy đều bình thường, tốt hơn nhiều so với các sản phụ khác, căn bản không có xuất huyết nặng, nền tảng khỏe mạnh. ”

Tam Mao lấy ra cái chăn bông dính máu ban nãy: "Vậy đây là xảy ra chuyện gì?"

Bác sĩ nhíu mày: "Có quỷ mới biết đây là dính ở đâu.”

Phan Mỹ Phượng không chỉ không xuất huyết nhiều, mỡ máu cũng rất khỏe mạnh, lượng máu thậm chí còn nhiều hơn người bình thường một chút, nhưng cũng nằm trong phạm vi bình thường. Các bác sĩ nghi ngờ rằng đây là do gia đình của sản phụ đã bồi bổ quá liều cho cô ấy.

Mọi người mơ hồ đi về phía phòng bệnh.

Chu Gia Bình còn đang ở trường nhận được tin tức, vội vàng đạp xe đạp tới, hắn đem xe ném về phía cửa bệnh viện, cũng không nhớ rõ phải khóa xe lại, vội vàng chạy vào bên trong.

“Mỹ Phượng đâu?”

Chưa kịp nhìn thấy người khác, đã nghe thấy giọng nói lớn của hắn ở hành lang.

Tam Mao vội vàng đi ra ngoài: "Ở đây.”

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận