Saved Font

Trước/4Sau

Nữ Tướng Quân Là Cổ Thuật Đại Sư

Chương 1 : Lang Đại Sư

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
————————

Văn Án :

"Cổ thuật dẫu có lạc hậu nhưng phải biết nó đã từng tồn tại và cực kì mạnh mẽ !"

-----------------

Một cổ thuật sư trở thành quân nhân ? Hơn nữa liền thành một tướng quân nơi chiến trường ? Lần đầu tiên chứng kiến cảnh này bao quân nhân vốn không tin vào cổ thuật huyền ảo lạc hậu trong truyền thuyết kia phải trầm trổ trước sự lợi hại của "nó" ! Khinh thường dần chuyển thành tôn sùng, phi thường sức mạnh như vậy tại sao lại nói lạc hậu ?

———————-

Trích 1 :

"Cổ thuật là thứ gì chứ ? Chẳng qua là hư tưởng lạc hậu mà thôi !"- Hắn khinh bỉ nói.

"Này nhá ! Cổ thuật dẫu có lạc hậu nhưng phải biết nó đã từng tồn tại và cực kì mạnh mẽ !"- Nàng quyết liệt tranh cãi với hắn.

.....

————————

"Lang đại sư, thống soái của chúng tôi cầu ngài trợ quân, nếu không chúng thực chống đỡ không nổi nữa ! Cầu ngài giúp chúng tôi đánh bọn xâm chiếm, ta đã bị ép ở thế hạ phong, mong ngài suy xét !"- Lục phó tướng một thân quân y trắng khom người sâu cầu khẩn vị đại sư không rõ dung mạo sau tấm màn.

"Ta nghe rồi, để ta sắp xếp liền đi"- Tiếng nói từ sau tấm màn vọng ra, Lục Hoành Kính rõ ràng nghe nữ tử giọng nói, tuy có chút bất ngờ nhưng hắn nhanh chóng khôi phục.

"Tạ Lang đại sư !"- Lục phó tướng nói xong liền ra ngoài chờ.

Đất nước này bị kẹt trong chiến tranh đã một năm rưỡi lại cùng đánh ba hướng là ba cường quốc mạnh mẽ về quân sự, quân đội tiểu quốc chống đỡ đến hiện tại đã xem là kì tích nhưng càng kéo dài cuộc chiến khiến nguồn cung cấp dần suy yếu, tổn thất lại cứ tăng vọt, họ dần rơi vào thế hạ phong liền phải đi khắp nơi triệu tập sức mạnh cho quân đội nếu không cuộc chiến này sẽ kết thúc và họ thua cuộc. Từ lâu tiểu quốc này được xem là nơi cuối cùng còn hậu duệ của tổ tiên dùng cổ thuật mạnh mẽ.

Đây là một lời đồn không hơn không kém, còn có nhiều tin đồn khác xung quanh cho là cổ thuật vốn đã lạc hậu, làm sao có thể chống đỡ được bom đạn như mưa của thời đại hiện tại ? Những lão nhân sống lâu thì vẫn kiên định rằng cái cổ thuật kia là phi phàm nhất sức mạnh. Lời đồn vẫn chỉ là lời đồn, quân đội một lần đánh cược vào cổ thuật tung hết nhân lực tìm kiếm khắp nơi mong nắm chút tin tức về cổ thuật kia.

Cuối cùng vất vả nắm được tin tức tại thôn nhỏ dưới chân núi Tiên Tư, trên núi được cho là nơi ở của tiên nhân dùng cổ thuật, sở dĩ như vậy vì thôn dân nhiều lần thấy hiện tượng lạ trên núi nhưng sau đó cây cối trên núi lại càng sinh trưởng mạnh mẽ khiến bọn họ cho là tiên nhân đặt tên núi thành Tiên Tư tức nơi của tiên tử ở.

Trở lại phía sau tấm màn kia, nữ tử mái tóc tựa suối tiên bạch sắc thả dài, gương mặt mang nét đẹp tinh xảo, vẻ đẹp cổ đại như khắc như họa lại lạnh lùng tựa băng sơn. Giữa ấn đường hoạ một nét hoả huyết sắc, mắt phượng mày liễu nhắm hờ, môi nhỏ căng mọng, Lang Phi Diệp nàng là đại mỹ nhân a.

Nàng đứng dậy, trên người bộ bạch y cổ phục thay thành tân phục màu xanh. Bảo là sắp xếp cơ mà nơi này chỉ còn mình nàng đi thì đi còn phải sắp xếp gì nữa chứ ? Lang Phi Diệp bước ra cửa liền nhìn thấy Lục Hoành Kính hắn đang bồn chồn, gấp rút chờ đợi, nàng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh lùng :

"Lục phó tướng, ta đi được rồi"

"A Lang...Lang đại sư, ta đi, ta đi a"- Lúc này Lục Hoành Kính hắn mới thực là bất ngờ, ai ngờ vị cổ thuật sư này cư nhiên lại là một đại mỹ nhân nhan sắc như tiên như ngọc .

Hai người ra khỏi tiểu viện, Lục Hoành Kính mang giúp nàng một rương đồ, người trước người sau lên một chiếc xe quân đội, Lang Phi Diệp ngồi ghế phụ lái, bên cạnh là Lục Hoành Kính lái xe dần rời khỏi Tiên Tư Sơn, nàng vô sầu vô ưu nhìn lại kính chiếu hậu xa xa gia trang của mình có chút cảm khái, lâu lắm mới nhìn lại nơi này đã tàn tạ như vậy rồi a.

"Ta xin mạo muội hỏi Lang đại sư một câu, nơi này trông lớn như vậy chỉ có mình ngài sao ?"- Lục Hoành Kính liếc nhìn nàng hỏi.

"Cứ gọi ta là Phi Diệp không cần đa lễ. Không hẳn, mười năm trước nơi này từng rất đông vui nhộn nhịp từng ngày...."- Lang Phi Diệp vừa nói vừa nhắm mắt nhớ lại những dòng hồi ức tươi đẹp của thời gian trước.

"Nhưng từ chín năm trước đây, người trong gia tộc không hiểu vì hiềm khích gì lại phân tán rời đi, có người vì bom đạn mà chết, có người vì không thể kiếm sống nổi mà chết lại có người trên đường xuống núi bị thú dữ tấn công chết, dần dần nơi này chỉ còn mỗi ta và sư tổ"- Nàng một lượt nói lại khoảng ký ước không mấy đẹp đẽ kia.

"Thế sư tổ của cô đâu ?"- Lục Hoành Kính khó hiểu hỏi.

"Sư tổ ông ấy mất cách đây năm năm rồi"- Nàng không buồn không vui nói một câu.

"A, xin lỗi cô Phi Diệp...ta là k-"- Lục Hoành Kính có ý xin lỗi.

"Không sao, ta cũng không còn buồn nữa rồi !"- Lang Phi Diệp cắt ngang lời.

"Ahaha...tôi có chút hứng thú về cổ thuật có thể cho tôi mở man một chút được không ?"- Hắn cười gằn lại hỏi.

"Được rồi, để ta nhớ...cổ thuật này hay còn gọi huyễn thuật, là khai thông một trăm linh tám đạo khí điền, dẫn huyễn khí vào đan điền tích tụ khí nâng cao sức chịu đựng và bồi đắp thần hồn. Cổ thuật chia làm mười chi loại thuật : kim, mộc, hỏa, thủy, thổ, phong, băng, lôi, quang, ám. Mỗi người luyện một chi tuỳ thiên phú, thiên phú cao có thể đồng luyện tận hai ba chi cùng lúc. Trong mỗi chi lại có các cấp bậc tương đồng, chia thành Đan Hình Cảnh , Dẫn Khí Cảnh, Luyện Hồn cảnh, Sinh Thần Cảnh, Linh Tri Cảnh, Hoá Thể Cảnh, Thần Hồn Cảnh là mạnh nhất, nhưng trong sử sách tổ tiên ghi chép lại cho thấy còn có cảnh giới cao hơn Thần Hồn Cảnh !"- Nàng một lượt dần dần giải thích cho Lục Hoành Kính.

"Thì ra cổ thuật lại đặc biệt như vậy, thế chẳng hay Phi Diệp cô đang ở cấp nào và luyện chi nào a ?"- Lục Hoành Lính cảm khái nói.

"..."- Hỏi đến vấn đề này Lang Phi Diệp không hé nửa lời.

"Cô không muốn nói thì thôi Haha...."- Cuộc nói chuyện nhanh chóng đi vào hồi kết tại đây.

Lang Phi Diệp không muốn nói nữa, tựa đầu vào thành cửa xe nhìn bên ngoài, Lục Hoành Kính lái xe đôi lúc mắt lại liếc nhìn vị Lang đại sư bên cạnh một cái. Hắn tựa hồ có chút khó hiểu, tại sao Lang Phi Diệp muốn tránh né vấn đề hắn hỏi ? có lẽ là có điều đặc biệt.

Không chỉ một mình Lục Hoành Kính liếc nhìn, nàng đôi lúc cũng lại liếc nhìn gắn mấy lần thầm đánh giá, Lục Hoành Kính này tuy là một cái quân nhân nhưng nước da lại không quá tối màu, gương mặt lại điển trai kết hợp mái tóc màu vàng nhạt thì cũng là mỹ nam a. Nói chuyện với hắn một lúc cũng thấy Lục Hoành Kính này là người hướng ngoại, thích nói chuyện và có lẽ cũng là người hài hước ? Lang Phi Diệp suy đoán. Dù sao sau này cũng còn gặp hắn nhìn đoán trước phần nào lại dễ đang hơn.

Đi khoảng một canh giờ đường hai người tiến vào quân cấm khu, những quân nhân bình thường đang làm việc đều nhìn về chiếc xe của hai người họ, trên mặt như ghi rõ câu hỏi 'đây là quân khu đem nữ nhân như hoa như ngọc đến làm gì ?'

Lục Hoành Kính dừng xe tại một kho đỗ, hắn lại sang mở cửa cho Lang Phi Diệp một hồi. Mỹ nhân vừa bước xuống bao quân nhân đều bị vẻ đẹp băng sơn này mê hoặc, mọi ánh mắt dồn về Lang Phi Diệp đang đứng, ánh mắt thèm muốn có, ghanh tỵ có, đánh giá có, khó hiểu có đủ. Nhưng ai bảo Lang Phi Diệp nàng là băng sơn mỹ nhân chứ ? Nàng nào có quan tâm đến dù có bao nhiêu ánh nhìn đang đổ về phía mình.

"Phó tướng ! Anh về rồi ?"- Một nhóm nữ tử có, nam nhân có tiến về phía hai người họ đang đứng.

Trước/4Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Đi Cầu Vượt Bày Quán