Saved Font

Trước/22Sau

Nước Mắt Sao Bắc Cực

Chương 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
vậy hay quấn quýt bên vợ chồng bác quản gia tốt bụng. Ông an ủi tôi:

_ Cô chủ đừng buồn rồi moị chuyện cũng sẽ tốt đẹp thôi.

Tôi cố gắng mỉm cười, nhưng nước mắt đang rơi. Tôi ôm ông khóc vùi, ông xoa lưng tôi an ủi thì có tiếng của bố tôi.

_Huơng, xuống ăn cơm đi, nhà trai xắp đến rồi.

_ Dạ.

Tôi xuống bếp với ông, nhưng tôi không thể nuốt nổi, tôi ăn cơm mà như nhai sỏi đá trong mồm, buông bát cơm xuống, lúc này tôi muốn khóc lắm, nhưng tôi cố gắng không để cho nước mắt rơi, tôi cũng không dám nhìn bố tôi, nếu nhìn ông lúc này thì có thê tôi sẽ ghét mình hơn. Ông nhìn tôi thở dài, tôi không biết ông thở dài vì lo cho tôi hay vì lí do nào khác, giọng ông đều đều.

_ Bố xin lỗi, kể từ khi mẹ con mất, ta đã không để ý chăm lo đến cho con, đó là lỗi của bố, bố cũng không sống lâu hơn được, không biêt lúc nào bố sẽ ra đi, nên đây là việc mà bố có thể làm cho con.

Tôi nghe ông nói hoang mang không hiểu, không sống lâu hơn được nữa là sao, có phải là ông bị bệnh gì mà dấu tôi không.

_ Bố bị bệnh gì sao, tôi nhìn ông lo lắng hỏi.

Ông cười với tôi.

_ Không, bố không sao, bố chỉ giả dụ thế thôi.

Tôi không thể tin vào tai mình nữa, ông có thể đem chuyện sống chết ra đùa với tôi như thế hay sao, mất đi người mẹ thân yêu đã làm cho tôi đau khổ lắm rồi, mặc dù ông luôn làm cho tôi đau khổ và cảm thấy căm giận nhưng tự sâu thẳm trong lòng mình tôi kính yêu ông, tôi không thể nào chịu đựng hơn được nữa nên xin phép về phòng mình.

_ Con no rồi, con xin phép.

_ Ừ, con đi đi, lúc nữa người của cửa hàng áo cưới sẽ đến, con nên chuẩn bị.

Tôi bước lên phòng mình, chỉ muốn nhìn lại căn phòng lần cuối, dù tôi không thích sống ở đây, nhưng căn phòng này nó là thiên đường của tôi.

Tôi lấy tay chạm nhẹ lên từng khung hình mà tôi nâng niu từ nhỏ, nhìn hình của mẹ tôi nói, mẹ có biết là hôm nay con gái mẹ đi lấy chồng không, mẹ có vui không khi biết điều này, mẹ hãy chúc phúc cho con mẹ nhé,dù có chuyện gì xảy ra con cũng cố gắng vượt qua, lấy chiếc va ly tôi cẩn thận xếp từng khung hình của mẹ, các bạn tôi, và của cha tôi, quần áo thì cũng chẳng có gì nhiều nên cũng mất ít thời gian để xắp sếp, quay nhìn căn phòng lần cuối tôi nói tạm biệt, có thể tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để quay về đây nữa, gia đình tôi chỉ năm người, tôi với cha tôi, vợ chồng bác quản gia và

một anh tài xế, nên cũng vắng vẻ, bố tôi thì đi luôn, ít khi ở nhà còn tôi kể từ khi đậu đại học, tôi cũng dọn nhà ra ở riêng nên ngôi nhà lúc nào cũng vắng vẻ, tôi xuống tạm biệt mọi người, ai cũng nhìn tôi cười buồn, với đôi mắt trìu mến, tôi cũng mỉm cười đáp lại, tôi muốn trước lúc ra đi có thể tạm biệt hết mọi người mà đã gắn bó với tôi suốt thời gian qua, tôi yêu họ và coi họ như người thân của mình.

8 giờ, người của cửa hàng áo cưới đến, tôi để mặc học muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm là xấu hay đẹp, cha tôi thì có vẻ hài lòng, lúc này tôi lòng tôi đã chết, tôi phó mặc số phận mình đến đâu thì đến, cuối cùng mọi chuyện cũng xong, con bạn Hoa của tôi tới, tôi ôm chầm lấy nó, khóc *** lên, nó cũng khóc, hai chúng tôi nhìn nhau không biết nói gì, nó bảo nó tới đây để làm phụ dâu cho tôi, tôi nhìn nó cảm động, không biết nên cười hay nên khóc.

Nó bảo:

Nó bảo:

_ Hôm qua, nghe mày nói tao hoang mang quá, lẽ ra tao đã đến từ tối hôm qua, nhưng không đến được, nên sáng nay tao phải đến sớm để xem mày thế nào.

Tôi nhìn nó, cười gượng bảo:

_ Không sao, tao ổn, dù gì tao cũng đã chuẩn bị rồi, tao sẽ ly hôn với hắn, và lúc đó tao sẽ tự do.

Nó nhìn tôi sửng sốt:

_ Mày bảo sao, ly hôn, nhưng biết đâu mày và anh ta nên đuyên thì sao.

Tôi cười bảo:

_ Chắc không có chuyện đó đâu, vì tao đã viết sẵn giấy ly hôn rồi.

Nó nhin tôi một lúc:

_ Tao không thể tin đựoc, hôm qua tao và mày vẫn bình thường, rồi đột nhiên mày bảo mai mày lấy chồng, rồi hôm nay mày bảo mày đã viết giấy ly hôn khi chưa cưới, thật không thể tin đựoc.

_ Hôm qua, các bạn trong lớp chúng nó hỏi là mày đâu, tao chỉ biết bảo nó là mày có việc bận, tao cũng không dám nói cho chúng nó biết là mày về nhà để lấy chồng, nếu mà biết được chắc là chúng nó sốc lắm, đặc biệt là mấy thằng si mày, chúng nó sẽ tan nát mất.

Nghe giọng của nó, tôi phải bật cười, dù gì cũng phải cảm ơn nó vì đã cố làm cho tôi phấn chấn lên.

Tôi cũng không biết giải thích với nó thế nào, nên hai đứa chúng tôi chỉ biết im lặng, mõi đứa theo đưổi một ý nghĩ riêng.

Cuối cùng cái giờ khủng khiếp cũng đến, tôi nắm tay con Hoa thật chặt, có tiếng của bố tôi.

_ Hương, xong chưa ra đây, nhà trai đến rồi.

Tôi bước đi mà không biết mình sẽ đi đâu, con Hoa cầm tay tôi như động viên cho tôi bước tiếp, bố chồng tôi nhìn

tôi cười bảo:

_ Con dâu của bố xinh quá, bố xin lỗi vì đám cưới chỉ đơn giản thế này thôi, chỉ có gia đình hai bên và một ít bạn bè.

_ Con dâu của bố xinh quá, bố xin lỗi vì đám cưới chỉ đơn giản thế này thôi, chỉ có gia đình hai bên và một ít bạn bè.

Tôi nhìn thấy sự bối rối trong lời nói của ông, tôi cũng không hiểu, mặc dù tôi mong muốn đám cưới này qua nhanh, và càng ít người càng tốt nhưng tại sao tôi cảm thấy có gì đó không ổn trong việc này, tại sao chứ, hai gia đình giàu có, con cái lấy nhau lẽ ra phải là ngày vui chứ, tại sao lại tẻ nhạt thế này, không có khung hình cưới, không có bạn bè, tất cả diễn ra trong vội vã và buồn tẻ, tôi cũng không muốn nghĩ nhiều.

Lẽ ra ngày cưới là ngày hạnh phúc nhất của cô dâu, nhưng trông tôi giống như là đưa tang vậy, tôi không thể nào cười nổi dù chỉ là gượng ép, nhìn khuông mặt tươi rói của ba tôi, tiếng chúc tụng nhau, tất cả đã tạo nên một màu hỗn loạn, tôi choáng váng bước đi liêu xiêu lên chiếc xe hoa màu trắng, tiệc đã tan cô dâu phải theo về nhà chồng, nhưng chồng của tôi đâu, anh ta không đến, có ai lấy chồng mà bố chồng thay đón dâu không nhỉ, tôi không biết kiếp trước của mình đã làm gì điều sai trái nên kiếp này tôi mới bị trời hành như vậy, nhưng lòng tôi thì lại hoan hỉ vì nếu anh ta đến thì tôi không biết phải đối diện với anh ta như thế nào, nửa vui, nửa buồn vì tôi nghĩ anh ta cũng không thích cuộc hôn nhân này, vậy thì kế hoạch ly hôn của tôi đã thành công được một nửa. Trước lúc bước lên xe, bố đã ôm tôi vào lòng, dặn dò tôi đôi câu, nhưng sao từng lời bố nói lại gượng ép quá vậy, tôi mong bố đã nói với tôi những lời này biết bao, nhưng nay nó chỉ làm tôi thêm buồn, có lẽ tôi không có duyên được làm một người con của ông, chỉ vì hai cha con tôi không hợp nhau, đã có biết bao chuyện xảy ra, thôi nay đành quên hết, gạt nước mắt bước đi, tôi mong ông ở lại mạnh khỏe, vẫy tay chào mọi người, tôi bước lên xe như mang cả một khoảng trắng mênh mông vào cõi lòng mình, ngồi bên cạnh Hoa, tôi dựa đầu vào nó, cả hai cùng im lặng, không biết nói gì để an ủi nhau, bố chồng tôi thỉnh thoảng quay xuống hỏi han tôi, tôi chỉ đáp lời ông cho có lệ, có lẽ ông hiểu tôi đang buồn ghê gớm lắm.

Nhìn căn biệt thự màu trắng trước mặt, đúng là nó to hơn căn biệt thự nhà tôi nhiều, với đủ thứ hoa trong vườn, tôi đi mà như lạc vào một câu chuyện cổ tích, nhưng liệu đây có phải là thiên đường cho tôi, hành lý đã có bác tài

sách, tôi bước cùng Hoa theo bố chồng vào nhà, mọi người đều đừng chờ và cúi chào tôi, tôi bỡ ngỡ với kiểu đón tiếp này, nên cố mỉm cười chào đáp lại.Bố chồng tôi giới thiệu:

_ Đây là ông Tú, quản gia nhà mình

_ Chào cô chủ

_ Chào bác.

_ Đây là bà Lý, phụ trách việc nấu nướng

_ Chào cô chủ

_ Chào bác.

_ Đây là cô Hồng, phụ việc trong nhà

_ Chào cô chủ

_ Chào cô.

Sau khi chào hết mọi người, ông dẫn tôi đến căn phòng tân hôn, mới thoáng nhìn tôi đã dùng mình sợ hãi, căn phòng đúng là đẹp thật với thảm hoa, được sơn màu hồng nhạt, màu mà tôi thích nhất, nhìn chiếc bản trang điểm vẫn còn mới, tôi biết nó mới được đặt mua, nhưng thứ mà tôi thích nhất là có cửa sổ nhìn ra sau vườn tôi rất yêu thiên nhiên, nên vội mở cửa ra cho gió ùa vào phòng. Thấy tôi còn mệt nên bố chồng tôi bảo:

_ Con và Hoa nghỉ ngơi đi, tí nữa bố cho người gọi hai đưa xuống ăn cơm

_ Cảm ơn bố, tí nữa chúng con xuống.

Ông cười, rồi rời khỏi phòng, chỉ còn lại tôi và Hoa, hai đứa lo xắp sếp lại quần áo vào tủ, dọn lại vài thứ linh tinh

Ông cười, rồi rời khỏi phòng, chỉ còn lại tôi và Hoa, hai đứa lo xắp sếp lại quần áo vào tủ, dọn lại vài thứ linh tinh

_ Mày sẽ sống tốt thôi Huơng ạ, đừng lo lắng nhiều.

_ Ừ, cám ơn mày nhiều, tao cũng mong như vậy.

_ Mà mấy khung hình này, mày định treo ở đâu?

_ Không cần đâu, tao nghĩ là để trong va li thôi, lúc nào nhớ thì tao đem ra xem, mày sẽ ở đây với tao chứ.

Nghe thế con bạn tôi nó lăn ra cười.

_ Mày điên à, mày lấy chồng, chứ có phải về quê chơi đâu, mà mày bảo tao ở đây với mày.

_ Kệ người ta, tao thích mày ở đây với tao.

_ Thế còn chồng mày, mà dù mày có muốn tao cũng không ở được, mày biết rồi còn gì.

Hai đứa đang nói chuyện với nhau thì có tiếng cô Hồng.

_ Cô chủ, ông chủ bảo hai cô xuống ăn cơm

_ Vâng, cháu xuống ngay.

Tôi và Hoa đi theo xuống phòng ăn thì bố chồng tôi đã ở đấy, ông cười bảo:

_ Thế nào hai đứa đã đói chưa, ăn cơm đi nào

_ Vâng, cháu đói rồi. Hoa cười bảo.

_ Dạ. Tôi nhẹ gật đầu đáp, vì với tôi lúc này xưng con với ông vẫn còn xa lạ quá nên tôi không thể nào quen ngay được.

Bữa ăn diễn ra nhẹ nhàng, Hoa ăn nói rất vui vẻ với bố chồng tôi, còn tôi chỉ trả lời qua loa những câu hỏi mà ông dành cho tôi. Kết thúc bữa ăn tôi và Hoa lo phụ cô Hồng dọn dẹp, nhưng ông yêu cầu tôi đi nghỉ, không còn việc gì khác tôi và Hoa về phòng, chúng tôi chuyện trò với nhau một lúc, rồi vì quá mệt nên tôi ngủ lúc nào không hay, đến chiều

Trước/22Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Độc Phi Không Dễ Chọc Vân Nếu Nguyệt