Saved Font

Trước/45Sau

Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn

Chương 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 4 – Lục tiểu thư, xem ra cô bề bộn nhiều việc?

Ngồi đối diện cô chính là một người đàn ông, cũng chính là tinh anh trong giới nhà đất mà mẹ Lục nói, hắn ta đang nhã nhặn mỉm cười nhìn cô.

Nói thật, cô đối với người mà thím ba giới thiệu không ôm một chút hy vọng nào, mặc dù những lần xem mắt trước vẫn ôm một chút hy vọng nho nhỏ trong tâm hồn, nhưng mà cuối cùng đều bị thực tế làm cho tỉnh mộng. Nhưng mà cái người lần này. . . . .một thân quần áo màu xám tro thoải mái, ngón tay sạch sẽ chỉnh tề, ngũ quan cũng rất cân đối, hơn nữa sóng mũi lại còn cao. Nghiêm khắc mà nói, coi như là đẹp trai.

Nữ đại thần nói đi xem mắt thì tám chín phần mười đều là vật phẩm có tỳ vết, duy nhất không phải chính là tới xem mắt dùm hay là đi ngang qua ngồi sai chổ. Chuyện tốt như vậy làm sao lại để Lục Tiểu Hoãn cô gặp phải đây?

“Anh không phải là thay mặt đến xem mắt đi?”

Người đàn ông sửng sốt, sau đó thẳng thắn cười cười: “Không phải.”

Hắn cười lên càng đẹp mắt, vừa đẹp trai lại vừa có năng lực làm cho người ta muốn thân thiết, giờ phút này Tiểu Hoãn không thể không tin tưởng, cái loại bầu trời rơi những cơn mưa bánh hạnh nhân thật là tốt, lại may mắn cho cô gặp được.

“Lục tiểu thư, chúng ta làm quen một chút đi, tôi họ Phương, tên chỉ một chữ Duẫn.”

Phòng ngự? HP SP. . . . .thầm nhéo mình một cái, cô chơi trò chơi nhiều quá làm thần kinh suy nhược luôn rồi.

“Chào Phương tiên sinh, tôi họ Lục, Lục du Lục, Lục Tiểu Hoãn.”

“Hoãn trong lịch sự tao nhã sao?” Hắn lễ phép hỏi.

Tiểu Hoãn gật đầu: “Đúng đúng.” Trong nháy mắt ấn tượng của cô đối với cái người tên Phương Duẫn này lại tăng lên.

Trên thế này đàn ông không ít, nhưng mà nếu muốn tìm cái người lần đầu gặp mặt đã biết làm như thế nào để cho con gái vui sướng thì chính xác là không nhiều lắm.

“Lục tiểu thư so với trong tưởng tượng của tôi còn khí chất thanh thuần hơn.” Phương Duẫn mỉm cười quan sát cô.

Lời con gái thích nghe nhất chính là: một là ca ngợi, hai là ca ngợi, ba vẫn là ca ngợi. Anh có thể không mua lễ vật cho con gái, nhưng mà anh nhất định phải ca ngợi con gái.

Tiểu Hoãn có chút ngượng ngùng cười cười: “Phương tiên sinh khách khí, tôi cũng không nghĩ tới Phương tiên sinh lại là nhân tài như vậy.”

Quả thật không nghĩ tới, cô cũng có thể xem mắt với một người đẹp trai khí chất xuất chúng như vậy.

Hai người nhìn nhau, đều không hẹn trước mà cùng cười, không khí thật tốt, lấy thổi phồng lẫn nhau mà bắt đầu, hoàn mỹ kéo ra mở màn xem mắt.

“Em mặc màu xanh dương rất đẹp.” Phương Duẫn không hề gọi cô là Lục tiểu thư nữa, mà chuyển đề tài ca ngợi quần áo cô đang mặc.

Có một vài đàn ông hay nhìn quần áo con gái mặc lúc hẹn hò, cũng có những người sẽ hỏi tiểu thư, cô thích màu sắc này sao? Cho là như vậy có thể kéo gần khoảng cách. Nhưng có lúc, ví dụ như đột nhiên mình không còn quần áo để mặc, cho nên tuỳ tiện mặc một bộ quần áo, lại gặp phải người đàn ông có bệnh mù màu, hỏi: “Lục tiểu thư, cô thích màu vàng đậm sao? Tôi cũng thích màu vàng đậm. Cô xem chúng ta thật là trời ban duyên phận, chúng ta cùng thích màu vàng đậm.” Thật ra thì lần đó cô mặc quần áo màu vàng nhạt.

Cho nên khoảng cách giữa Phương Duẫn và trong lòng Tiểu Hoãn lại gần thêm một chút xíu. Hắn nói cô mặc quần áo này nhìn đẹp mắt, vậy thì tương đương với gián tiếp khích lệ năng lực thẩm mỹ của cô, khen cô biết cách phối hợp quần áo.

Thật ra thì hắn mặc quần áo màu xám tro cũng rất đẹp mắt, không hiện lên vẻ người lớn, lại càng thêm nho nhã mị lực.

“Thật ra thì anh~”

“Tôi là nữ sinh, nữ sinh xinh đẹp, tôi là nữ sinh. . . . .” Điện thoại di động vang lên thật là không đúng lúc.

“Tôi là nữ sinh, nữ sinh xinh đẹp, tôi là nữ sinh. . . . .” Điện thoại di động vang lên thật là không đúng lúc.

Tiểu Hoãn giơ tay xin lỗi Phương Duẫn, đè xuống nút trò chuyện: “Này?”

“Tiểu Hoãn, rốt cuộc khi nào thì cậu lên võng du? Anh hai đây chờ cậu đã lâu rồi.” Tiêu Bạch có chút đùa giỡn đổ thừa cho cô.

“Hôm nay tớ không lên được, tớ đang ở bên ngoài, cúp máy à.” Không đợi Tiêu Bạch phản ứng, cô liền cúp điện thoại.

Phương Duẫn không ngại ngùng chút nào, hắn đưa cho cô phần cơm và thức uống mà nhân viên phục vụ mới đem lên.

“Không biết em thích ăn gì, nghe bạn bè nói nhà hàng Hoài Dương này nấu ăn cũng không tệ lắm, hơn nữa còn có món canh rất tốt cho nhan sắc của các cô gái, anh liền muốn dẫn em đến đây nếm thử một chút.”

Lục Tiểu Hoãn lập tức vui vẻ phụ hoạ: “Phải không, thật là tốt, em thích nhất là món ăn ở Hoài Dương.” Thật ra thì cô chưa từng ăn, nhưng mà trai đẹp đang ở trước mặt, cô cũng phải hào phóng một chút.

Hai người tuỳ tiện nói về điện ảnh, ca nhạc, thời tiết, vân vân, nội dung nói chuyện nhiều một chút, càng tán gẫu càng cảm thấy hợp ý.

Đang trong trạng thái từ từ tiến vào, điện thoại lại vang lên.

“Tôi là nữ sinh, nữ sinh xinh đẹp ~”

“Tiêu Bạch, bây giờ tớ đang ở bên ngoài, có chuyện gì chờ tớ trở về rồi hãy nói.” Cô lấy tốc độ nhanh cúp điện thoại, cười cười xin lỗi với Phương Duẫn.

“Tôi là nữ sinh, nữ sinh xinh đẹp ~”

Lục Tiểu Hoãn chưa từng oán hận điện thoại của mình như lúc này. Trực tiếp tắt chuông, ngay cả nhận cũng không thèm nhận.

“Thật ra thì bình thường người gọi tôi không nhiều lắm.” Cô lúng túng giải thích với người đàn ông nhã nhặn trước mặt.

Phương Duẫn cũng có vẻ không quá để ý, vẫn mỉm cười nhìn cô như cũ.

Ai, đi đâu mới tìm được một người đàn ông lễ phép như vậy. Chuyện ngàn năm thật vất vả mới gặp một lần lại để cho Lục Tiểu Hoãn cô gặp được, heo Tiểu Bạch còn quấy rầy giờ khắc tốt đẹp của cô! Cô giận dữ uống một hớp nước trái cây.

“Tôi là nữ sinh ~”

Vẻ mặt cô đau khổ nhìn điện thoại di động không chịu khuất phục của mình, nó vẫn sáng đèn như cũ kia, bây giờ nghe được tiếng chuông này, cô thật là ngay cả lòng muốn trả lời đều không có.

Phương Duẫn lên tiếng: “Nhận đi, lỡ có chuyện gấp thì sao.”

Lúc này Lục Tiểu Hoãn mới đem điện thoại để bên tai.

“Tiểu Hoãn ~ rốt cuộc bao lâu nữa cậu mới lên võng du?” Tiêu Bạch bất đắc dĩ than thở, “Phi Thành Vật Nhiễu nói tuần này anh ấy không rãnh lên trò chơi.”

“Vậy thì cuối tuần trả hàng.”

“Không phải vậy, Tiểu Hoãn, nếu như trước tám giờ cậu không tới, anh ấy sẽ không nhận hàng.”

Cái gì? Không nhận? Tám trăm RMB mà nói không nhận liền không nhận?

Cái gì? Không nhận? Tám trăm RMB mà nói không nhận liền không nhận?

“Tại sao không nhận?” Tiểu Hoãn đề cao âm lượng.

Tiêu Bạch kể lại chi tiết: “Anh ấy nói hàng hoá bán ra, không thể trả lại, nếu như muốn trả hàng, bản thân người mua phải gặp mặt nói chuyện.”

“Cậu không phải là người mua sao!” Đầu của heo Tiểu Bạch có phải đầu tư cổ phiếu nhiều quá nên thần trí trở nên mơ hồ rồi không?

“Hắc hắc, Tiểu Hoãn, thật ra thì tớ cảm thấy ngọc bài này không nên trả lại, cực phẩm tiên khí đó! Hàng tốt như vậy làm sao lại trả hàng đây? Tớ phải cho anh ấy một cái lý do đúng không? Cho nên tớ đã nói thật là tớ không muốn trả hàng, mà là cô gái đẹp đi với tớ muốn trả hàng. Nhưng mà cậu cũng không phải là không tôn trọng thương nhân thông minh đứng đầu như anh ấy, chủ yếu là cậu tương đối cần cù tiết kiệm. . . . .”

Trợn mắt, cô cũng biết là heo Tiểu Bạch này phá rối mà.

Tiêu Bạch lấy lòng nói: “Nếu không, đừng trả hàng cũng được?”

Lục Tiểu Hoãn cắn răng nghiến lợi: “Không được, không thể không trả hàng! Cậu chờ ở đó, tớ kêu xe về liền!”

Cúp điện thoại, cô phát hiện Phương Duẫn đang chuyển động ly thuỷ tinh trong tay, cực kỳ nho nhã nói: “Lục tiểu thư, xem ra cô bề bộn nhiều việc?”

Cô có thể nói cái gì đây?

Gật đầu: “Hôm nay có chút bận. . . .”

“Nếu là như vậy, vậy lần sau chúng ta lại gặp mặt.” Nói xong, hắn nhìn cô cười.

Nghe giọng điệu này, thật là hấp dẫn.

Đây là người đầu tiên sau khi gặp mặt lại nguyện ý gặp mặt với cô lần nữa, hơn nữa còn là một người đàn ông đẹp trai.

Không chút nào suy nghĩ, Lục Tiểu Hoãn lập tức gật đầu: “Có thể có thể, cả ngày thứ bảy tôi đều có thời gian.”

“Vậy Lục tiểu thư. . . . .”

Lời của hắn còn chưa nói hết, Lục Tiểu Hoãn liền mỉm cười khoát tay, sau khi cầm túi sách lên tay liền hấp tấp chạy ra khỏi nhà hàng.

Nhìn bóng lưng cô gái đang vội vàng chạy đi, Phương Duẫn có chút tiếc hận cười cười, dường như đây là lần đầu tiên hắn gặp được người không hài lòng về mình.

Ở bên ngoài tiệm cơm, cô ngăn cản một chiếc taxi: “Bác tài, đến khu chung cư Lục Chi, nhanh lên! Tôi không có thời gian.”

Lục Tiểu Hoãn cô, lần đầu tiên trong đời cùng người đẹp trai từ trên trời rớt xuống hẹn hò, cứ kết thúc qua loa như vậy.

Điều này cô có thể oán hận sao? Mặc dù đẹp trai thì ít, nhưng mà tám trăm đồng tiền đối với cái người một tháng tiền lương chỉ có 2 ngàn mà nói, đương nhiên quan trọng hơn một chút xíu.

Cuối cùng cô cũng hiểu: tình yêu tuy là đáng quý, hôn nhân càng quý hơn, nhưng nếu so sánh với tiền bạc, hai cái đó đều có thể vứt bỏ! Bên trong nó đúng là có ý nghĩa sâu sắc.

Nói mới nhớ, cũng phải trách cái người tên Phi Thành Vật Nhiễu đó!

Lục Tiểu Hoãn vỗ vỗ ghế dựa của tài xế: “Bác tài! Chạy nhanh một chút!”

Chờ xem một lát cô vạch trần bản mặt gian thương của anh như thế nào!

Chờ xem một lát cô vạch trần bản mặt gian thương của anh như thế nào!

Bác tài tuyệt đối là tay đua lão luyện, mới một lát liền đưa cô đến bên ngoài cửa chung cư.

Lấy tiền trả cho tài xế, cô nhanh chóng chạy về nhà mình.

Cũng may là mẹ Lục không có ở nhà, ba Lục lại là người không hỏi chuyện riêng của Tiểu Hoãn, cô ngay cả giả bộ cũng lười giả bộ, trực tiếp đá giày bay lung tung, chạy về phòng mình mở máy tính xách tay.

Mới vừa vào trong trò chơi, liền nhảy lên vô số rương nhắn lại; trong đó có một tin là cô không biết người gửi tới là ai.

Dừng lại một chút, không trực tiếp thủ tiêu mà là mở ra đọc.

[Nhắn lại] Xin kiểm tra và nhận ngọc bài. Ký tên: Phi Thành Vật Nhiễu.

[Nhắn lại] tin nhấn được gửi đến khi người chơi không có trên mạng.

Sửng sốt một chút, cô ở trên kênh tán gẫu điên cuồng M Tiêu Bạch.

“Heo Tiểu Bạch, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tớ nhận được tin nhắn của Phi Thành Vật Nhiễu, nói cái gì mà kiểm tra với nhận ngọc bài!”

“Heo Tiểu Bạch, cậu ở đâu?”

“Heo Tiểu Bạch, mau ra đây cho tớ!”

Tiêu Bạch bận rộn trả lời: “Tới tới, bà cô yêu dấu của tớ, cậu chờ một chút.”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Cô kêu cậu ta trả hàng, như thế nào lại lật ngược thế cờ cầm ngọc bài tới đây.

“Là như vậy.” Tiêu Bạch khó khăn nói, “Thứ nhất, thương nhân nói thời gian trả lại hàng là trước tám giờ, mới vừa rồi tớ gọi điện cho cậu, chính là muốn nhắc nhở cậu nên trở lại trước tám giờ.”

Như vậy cũng được sao? Còn làm ra bảng giờ giấc?

“Đến giờ rồi mà cậu còn không có trở về, tớ cứ nghĩ nửa ngày nữa cậu cũng chưa trở về, kia không bằng giữ lại ngọc bài, đúng không?” Tiêu Bạch vẫn còn tiếp tục phân tích, Tiểu Hoãn đã giận đến sôi máu.

Cái gì gọi là nửa ngày nữa cũng chưa trở về? Cô kêu xe taxi, có thể nói là một đường chạy trở về!

Nhìn lại thời gian nhắn lại một chút, 19:59 phút.

Nhấp chuột tra tìm kênh tán gẫu, đánh vào bốn chữ Phi Thành Vật Nhiễu, một lúc sau, xuất hiện thông báo như sau: Người chơi bạn muốn tìm đã đăng xuất, xin bạn dùng rương nhắn lại.

Bây giờ, bên phải màn hình máy tính hiện thời gian biểu hiện, 20:03 phút.

“Phanh―――!!” Lục Tiểu Hoãn tức giận vỗ bàn.

Phi Thành Vật Nhiễu, anh, anh chờ đi.

Trước/45Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Y Vũ Tiên Tôn