Saved
Font
Trước
/77
GO
Sau
Ở Trong Lòng Anh
Chương 18
Màu Nền
Xám nhạt
Xám Đậm
Xanh nhạt
Vàng nhạt
Màu sepia
Xanh đậm
Vàng đậm
Vàng ố
Màu trắng
Hạt sạn
Sách cũ
Màu tối
Màu Chữ
Đen
Xám Nhạt
Xám Đậm
Trắng
Font Chữ
Palatino Linotype
Bookerly
Minion
Segoe UI
Roboto
Roboto Condensed
Patrick Hand
Noticia Text
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
Cỡ Chữ
14
16
18
20
22
24
26
28
30
32
34
36
38
Kiểu Màu
otruyen.net
truyenfull.net
sstruyen.com
webtruyen.com
Đóng
Reset
^^ Ôi hai bạn trẻ dỗi nhau rồi =)))
***
Đêm đó, Chu Ngộ Thần cầm bình ngôi sao trong tay mà không nỡ bỏ xuống.
Chúc Vãn bảo nên về nghỉ ngơi nhưng anh không chịu, thân thủ anh nhanh nhẹn mà hạ tay chống lên hàng rào ngồi, lẳng lặng ngồi ở trên nhìn cô viết chữ.
Vài lần tiếp đó anh đều quấn lấy Chúc Vãn, cùng cô ăn cơm trưa, đưa cô về nhà, rồi sẽ ngồi ở rào chắn ngẩn ngơ vài tiếng đồng hồ, đến khi Chúc Vãn bất đắc dĩ mà tắt đèn ngủ thì anh mới chịu rời đi.
Đôi khi Chúc Vãn cũng sẽ tò mò, không nhịn được hỏi:
“Mỗi ngày cậu đều về nhà muộn như vậy, người nhà không lo lắng cho cậu sao?”
Chu Ngộ Thần cười không để ý:
“Mẹ tôi còn bắt tôi đến nông thôn, bây giờ mỗi ngày tôi đều chạy đến đây, bà ấy còn vui mừng không kịp ấy chứ.”
Chúc Vãn cũng không rõ sao lại vui mừng, nhưng hỏi anh, anh cũng không nói.
Sau lần hỏi nhiều, Chúc Vãn cũng không lay chuyển được anh, cũng chỉ nhắc là mỗi sáng đừng đến đón cô nữa.
Có nhiều lần cô nghe được Phạm Vũ Triết nói là không biết mấy ngày nay Chu Ngộ Thần làm gì mà thức khuya dậy sớm, nhà ở hướng tây mà cứ chạy sang hướng đông mà lại không chê mệt.
Nhờ thế mà Chúc Vãn mới biết được nhà anh cách nhà cô rất xa, mỗi ngày đều thấy anh đứng chờ ở trước cửa nhà mình, chắc chắn là phải hy sinh rất nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Chúc Vãn luyến tiếc, cũng ngại nói thẳng, bèn giở tính tình ra nói với anh. Nhưng Chu Ngộ Thần chỉ kinh ngạc mà không tức giận, lại còn có chút hưởng thủ.
Không muốn nói Chu Ngộ Thần biến thái đâu, nhưng người khác gặp chuyện này sẽ tức giận còn anh lại vui mừng đến không thể vui hơn. Tuy việc mỗi buổi sáng tới đón cô gái nhỏ bị cô ngăn lại, khóa được miệng Phạm Vũ Triết, nhưng trong lòng anh vẫn có chút ấm áp.
Nhớ tới việc Chúc Vãn quanh năm suốt tháng đều không chịu hé răng nói mà cứ ngoan ngoãn, bây giờ lại tức giận hung dữ nói với anh mấy câu như thế, Chu Ngộ Thần cảm thấy cô cực kì đáng yêu, lại còn thấy vinh hạnh, trong lòng như nở hoa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tập quân sự trong nửa tháng cũng đã kết thúc.
Chu Ngộ Thần vẫn đưa cô về nhà vào buổi tối, nhưng cũng nghe lời không đến vào ban ngày.
Chỉ là mỗi ngày đi trên đường, Chúc Vãn vẫn cảm thấy có người đi theo mình, cô tưởng Chu Ngộ Thần vì không muốn cô tức giận nên yên lặng đi theo. Nhưng buổi tối, anh đưa mình về nhà, người đó vẫn đi theo, loại cảm giác này vẫn xuất hiện.
Buổi sáng hôm nay vẫn giống như mọi ngày, cô đeo cặp xách, kiểm tra một chút rồi ra khỏi cửa.
Mới ra khỏi tiểu khu, cảm giác này lại ập đến mãnh liệt, cô gái nhỏ bước vài bước, vẫn có người đi theo sau.
Chúc Vãn híp híp mắt, thấy người đứng đằng sau ăn mặc rất kín đáo, dáng người cũng không tính là cao, vành nón người đó che rất thấp, không nhìn rõ mặt. Chúc Vãn tiến gần một chút, thấy người đó muốn trốn, cuối cùng cô cũng nhận ra là ai.
“Cậu là Thẩm Hoài à?”. Giọng nói cô vẫn mềm mại như cũ, còn có ý tốt.
Người nọ chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên là Thẩm Hoài, nhưng sắc mặt cậu ta lại trắng bệch, giữa chân mày nhăn lại, nhìn có chút dọa người.
Chúc Vãn thấy cậu ngẩng đầu mà theo bản năng lùi vài bước chân, đôi tay nắm chặt lại, đầy phòng bị.
Thẩm Hoài trời sinh mẫn cảm nên một chi tiết nhỏ ấy cậu ta vẫn nhìn rõ, cậu ta nhíu nhíu mày nhìn Chúc Vãn, nhẹ nhàng gật đầu, coi như là trả lời câu hỏi.
Thẩm Hoài không nói gì, hai người đối mặt nhìn nhau, không khí có chút xấu hổ.
Chúc Vãn giơ tay lên nhìn, trên tay là một đồng hồ nạm ngọc. Năm trước, khi Chu Ngộ Thần rời đi thì ngày ngày vẫn gửi đồ về cho cô, cô vẫn luôn quý trọng. Ánh mặt trời chiếu vào mảnh kim cương trên tay rồi chiếu vào gương mặt trắng nõn mềm mềm của cô gái nhỏ, đẹp quá. Ánh sáng ấy làm cho Thẩm Hoài có chút chói mắt, cậu ta nhăn mày càng chặt hơn.
“Đi nhanh đi, bị muộn rồi…..”. Không biết nói gì hơn, Chúc Vãn nhìn thời gian, nhẹ giọng khuyên cậu đi cùng.
Thẩm Hoài tỏ ra không có ý kiến, bước chân dừng lại đôi chút rồi đi lên sóng vai với cô.
Cậu đi bên cạnh cô, Chúc Vãn có chút không được tự nhiên.
Cảm giác này hoàn toàn khác với khi đi cùng Chu Ngộ thần. Đi bên cạnh Chu Ngộ Thần, cô chỉ cảm thấy khẩn trương xấu hổ, còn đối với Thẩm Hoài, toàn thân cậu ta toàn sự lạnh lẽo làm cô có chút hốt hoảng.
Nhưng dựa theo thời gian, thì Chúc Vãn quen biết Thẩm Hoài trước, thời gian cũng lâu hơn so với quen Chu Ngộ Thần.
Hai người sóng vai đi cạnh nhau, Chúc Vãn trời sinh ít nói, cho nên khi đi cùng Chu Ngộ Thần hay Thời Lạc, toàn là đối phương nói chuyện, còn cô thì nói theo. Nhưng Thẩm Hoài còn trầm mặc hơn so với cô, hai người đi cạnh nhau, không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.
Chúc Vãn cẩn thận mà nghiêng đầu nhìn nhìn Thẩm Hoài, chỉ thấy mặt cậu như cắm xuống đất, miệng mím chặt vào, sắc mặt rất khó coi.
Suy nghĩ một hồi lâu, cô vẫn lựa chọn mở miệng nói vài câu, một đường không ai nói chuyện, giọng nói Chúc Vãn có chút rầu rĩ:
“Thẩm, Thẩm Hoài, cậu cũng ở đây à….”
“Trước kia chưa từng thấy cậu…..”
Cô cũng biết Thẩm Hoài không thích nói chuyện nên cũng không trông cậy cậu trả lời, bèn nói tiếp:
“Tôi tới đây muộn một chút, cũng không biết Thẩm Vi ở đâu nữa….”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, thiếu niên gầy yếu vẫn không chịu lên tiếng. Chúc Vãn cảm thấy không khí có chút đáng sợ, bèn theo bản năng mà tìm lời nói:
“Tôi ở nơi này là do chú trưởng thôn giúp, bà tôi nhờ chú….”
“Nghe nói, ở đây các cậu có thân thích đúng không… Khá tốt đó….”
Chúc Vãn cũng không ôm hy vọng Thẩm Hoài phản ứng lại, nên chắc chắn cậu ta cũng không trả lời, vừa định mở miệng nói tiếp thì nghe thấy giọng nói khàn khàn vang lên:
“Chu Ngộ Thần, cậu ta không phải là người tốt.”
Chúc Vãn còn tưởng mình sinh ra ảo giác, nhớ lại một chút, chắc chắn âm thanh khàn khàn đó là do người bên cạnh nói rồi.
Cậu ta nói Chu Ngộ Thần không phải là người tốt.
Chúc Vãn dừng lại một chút, không biết đáp lại như thế nào.
Thật ra thì mọi người đều thấy Chu Ngộ Thần là tên cà lơ phất phơ, cợt nhả, không coi ai ra gì, tiêu tiền như nước ăn chơi trác táng nhưng thật ra anh là người tốt. Tính tình Chúc Vãn cũng mềm mại, không biết cãi nhau với người khác như thế nào, trong lòng không đồng tình nhưng cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể nhẹ nhàng cãi lại:
“Thẩm Hoài, cậu đừng nói như vậy, Chu Ngộ Thần cậu ấy….”
Giọng nói cô thấp thấp, ngữ khí mang theo chút cẩn thận, người khác không nghe kĩ sẽ không rõ.
Chưa kịp nói xong, khuỷa tay cô đã bị kéo lại, cô hoảng sợ, giọng nói im bặt.
Ngẩng đầu lên, Chúc Vãn nhìn thấy Chu Ngộ Thần.
Nghẹn vài tiếng, mỗi buổi sáng anh đều nhịn không tới tìm cô. Hôm nay là ngày cuối cùng của tập quân sự, anh không nghĩ nhiều mà tới đây tìm cô, rất hưng phấn mà đến nhưng cảnh trước mắt này không làm anh thất vọng…..
Sắc mặt Chu Ngộ Thần cực kì khó coi, Chúc Vãn có chút chột dạ, dù sao cô cũng không nói xấu anh nhưng sau lưng bàn tán về người khác là không tốt. Chúc Vãn hơi cắn môi dưới, ánh mắt hoảng loạn mà nhìn người trước mắt.
“Tôi không phải là người tốt?. Anh cười nhạo vài tiếng, ngay cả liếc Thẩm Hoài cũng không thèm, người khác nói anh, anh không để ý mà ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn Chúc Vãn, con người đen nhánh không thấy đáy.
“Còn cậu? Cậu cũng cảm thấy tôi không phải là người tốt?”
Bất thình lình bị anh gây khó dễ nên Chúc Vãn có chút ngốc, bị bàn tay to của Chu Ngộ Thần nắm chặt, Chúc Vãn có chút đau bèn hơi hơi nhăn mày lại, không biết nên làm sao mà nhìn anh.
“Không muốn tôi đến sớm tìm cậu, hóa ra là giấu người?”. Khi nổi giận, sắc mặt Chu Ngộ Thần có chút dọa người, nếu không thì đã không có câu nói “Một người ở tam trung, ai ai cũng sợ”. Anh tự giễu cười cười vài tiếng, tiếng cười có chút khinh miệt, không nhịn được mà văng vài câu chửi bậy:
“Con mẹ nó trong lòng ông đây còn nghĩ đến cậu, nghĩ rằng sẽ có cô gái nhỏ nào đó lo lắng, không cho tôi thức khuya dậy sớm, con mẹ nó hóa ra là tôi tự mình đa tình, tốt đấy.”
“Chu Ngộ Thần…..”. Chúc Vãn không biết nói như nào để anh nghe, biết anh hiểu lầm nên hoảng loạn mà gọi tên anh.
“Mẹ nó, cho tôi nhìn cảnh này, vui lắm phải không? Mẹ kiếp, ông đây thương cậu như vậy, cậu nói hai câu mà xương cốt tôi đều mềm nhũn, giờ cậu cảm thấy như nào?”. Anh nhìn chằm chằm cô, thấy cô luống cuống, trong lòng cũng không dễ chịu.
“Chúc Vãn, cậu nói đi, nói cho tôi nghe, có phải cậu thích tên ma ốm này, giơ nắm đấm cũng mất nửa cái mạng không?”
Thấy miệng nhỏ của cô khẩn trương mà không nói ra lời, Chu Ngộ Thần khó chịu mà nghiêng cổ, cười lạnh vài tiếng, lời nói càng thêm áp lực:
“Người câm này một quyền cũng không đánh được, cậu thích ở cậu ta cái gì? Ông đây thiếu cậu cái gì à?”
Chu Ngộ Thần nói một câu dài, như súng máy thần tốc khiến người khác không chen vào được, Chúc Vãn cố gắng kìm chế cơn hoảng loạn, nhưng bị nghẹn không nói được. cô nhăn mày, cái miệng nhỏ khẽ mở ra, giọng nói vẫn mềm mại:
“Chu Ngộ Thần, cậu đừng nói như vậy…”
Lần này đến anh nghẹn lời, tự giễu mà gật gật đầu, không có cảm xúc mà cười:
“Đừng nói như vậy là sao? Chả lẽ tôi không được nói?”
“Không…..”. Cô vừa định nói không phải, chưa kịp nói xong thì thiếu niên mặt lạnh buông khuỷa tay cô ra, một chân đá chiếc xe đạp mà nửa tháng nay anh đèo cô vào hàng cây ven đường, lực rất mạnh, lá cây còn rơi lả tả, rơi xuống đầy mặt đất.
Chúc Vãn sợ tới mức không nói ra lời, Chu Ngộ Thần nhìn cô một cái, không nói nữa, xoay người đi vào dòng đường đầy xe cộ, gọi taxi rồi rời đi.
Mặt Chúc Vãn trắng bệch, tâm tư đều đặt trên người thiếu niên ấy nhưng Thẩm Hoài vẫn không buông tha:
“Tôi nói rồi, Chu Ngộ Thần không phải là người tốt….”
Trước
/77
GO
Sau
Theo Dõi
Bình Luận
Truyện Convert :
Đô Thị Mạnh Nhất Chiến Thần Ninh Bắc Vương
Truyện hay nên đọc
Hào Môn Đỉnh Cấp Thịnh Hôn
Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ
Quái Phi Thiên Hạ
Ngươi Hảo Đại Nhân
Tân An Quỷ Sự
Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Trang Viên Tựa Gấm
Công Lược Nam Phụ
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Dừng đọc
Truyện Vừa Đọc
>> Bấm để xem ...
Truyện Đã Theo Dõi
>> Bấm để xem ...
Chương Mới
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
- Chương 1800: “Thứ Mà Ông Nói Đâu?”
- Chương 1799: Tám Vương Tộc Lớn!
- Chương 1798: Bổ Nhiệm Gia Chủ
- Chương 1797: Làm Gia Chủ
- Chương 1796: Đổi Lấy Cái Mạng
Danh Mục
Lọc Truyện
Xếp Hạng
Truyện Full
Truyện Mới
Truyện Full Hay
Truyện Hot
Ngôn Tình Hay
Xuyên Không Hay
Đam Mỹ Hay
Tiên Hiệp Hay
Kiếm Hiệp Hay
Truyện Convert
Thể Loại
Tiên Hiệp
Kiếm Hiệp
Ngôn Tình
Đô Thị
Quan Trường
Võng Du
Khoa Huyễn
Huyền Huyễn
Dị Giới
Dị Năng
Quân Sự
Lịch Sử
Xuyên Không
Trọng Sinh
Trinh Thám
Thám Hiểm
Linh Dị
Sắc
Ngược
Sủng
Cung Đấu
Nữ Cường
Gia Đấu
Đông Phương
Đam Mỹ
Bách Hợp
Hài Hước
Điền Văn
Cổ Đại
Mạt Thế
Truyện Teen
Phương Tây
Nữ Phụ
Light Novel
Việt Nam
Đoản Văn
GG Dịch