Saved Font

Trước/50Sau

Ôn Hương Nhuyễn Ngọc

Chương 31: Mỹ Nhân Tâm Kế

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tạ Nguyễn Ngọc nằm trong lồng ngực hắn ta, tùy ý để Hà Tĩnh Liệt ôm nàng chạy về phòng, nàng đặt mê dược lên trên tay, lúc nói chuyện thì vô tình cố ý nhéo nắp bình, lúc này chỉ cần cẩn thận đong đưa bình rượu làm rượu tiếp xúc với nắp bình trong phạm vi lớn.

Trước khi vào cửa, một đôi tay sờ soạng một vòng trên người nàng, xác định nàng không mang vũ khí có tính tổn hại mới mở cửa.

Đảo mắt đã ngã vào giường đệm mềm mại, cửa bị người đóng lại, trong phòng chỉ còn nàng và Hà Tĩnh Liệt.

Cơ thể bị đè ép xuống, Tạ Nguyễn Ngọc lập tức bắt đầu giãy giụa.

"Em ngoan, để gia hôn một cái." Tiếng hít thở dày nặng vang lên bên tai Tạ Nguyễn Ngọc, nàng duỗi tay bịt miệng Hà Tĩnh Liệt, sau đó cảm nhận được một sự nóng ướt trên bàn tay, hắn ta lại dùng đầu lưỡi hôn liếm lòng bàn tay nàng.

Đồ vật trên tay không sắc không vị, Tạ Nguyễn Ngọc tự nhiên cũng không sợ hắn ta phát hiện, chỉ là còn chưa đủ, lượng thuốc của nàng không đủ để làm một nam tử tinh tráng ngã xuống, điều Tạ Nguyễn Ngọc muốn chính là hắn ta thả lỏng cảnh giác, chỉ cần hắn ta phản ứng chậm lại, nàng sẽ có cơ hội, Tạ Nguyễn Ngọc ôm bình rượu lăn một cái: "Chúng ta uống hết rượu này, em lại cho ngài hôn!"

Nói xong, nàng mở nắp bình ra, chính mình ngẩng đầu uống ừng ực mấy ngụm rồi đưa cho hắn ta, Hà Tĩnh Liệt trước đó đã uống không ít, lúc ôm nàng thì bước chân đã hơi phù phiếm.

Nhưng hành động của Tạ Nguyễn Ngọc làm hắn ta cảm thấy không thể không uống, hắn ta tiếp nhận bình rượu, nhìn môi đỏ thắm của nàng, liếm miệng bình, lúc này mới uống.

Mê dược là do Đinh Chí tìm đến, chuyên môn dùng để trị những cô nương không nghe lời trong sân phong nguyệt, dược tính rất bá đạo, cộng thêm cồn càng thêm không mở mắt ra được, Tạ Nguyễn Ngọc gắt gao cắn đầu lưỡi, vị máu tanh mặn tán ra trong khoang miệng, đau đớn làm ý thức của nàng thanh tỉnh.

Nàng nhanh chóng quan sát Hà Tĩnh Liệt, thấy chỗ phần eo của hắn ta lộ ra một thứ, trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc lập tức bắt đầu tính toán.

Bình rượu đã hết, người đàn ông lại ép thân xuống, lúc này Tạ Nguyễn Ngọc không từ chối, ngón tay nàng không ngừng cởi cúc áo của Hà Tĩnh Liệt, miệng lại mím chặt, bên trong có máu.

Cơ hội chỉ có một lần, nàng phải bắt được trước khi Hà Tĩnh Liệt nghi ngờ.

Hà Tĩnh Liệt dường như không hài lòng với sự tránh né răng môi của nàng, dứt khoát nhéo nàng để nàng mở miệng ra.

Trong chớp mắt đầu lưỡi tiến vào, Tạ Nguyễn Ngọc sờ được thứ lạnh lẽo kia, hai người dường như là cùng phản ứng lại, trong chớp nhoáng, Tạ Nguyễn Ngọc hung hăng bị đẩy ra ngoài, nàng cũng nhân cơ hội cầm súng kéo ra, sau đó trở tay kéo cò súng xuống.

"Cô…" Hà Tĩnh Liệt bởi vì đầu óc không quá thanh tỉnh, phản ứng chậm nửa nhịp, lúc phản ứng lại thì họng súng đã nhắm ngay yết hầu của hắn ta.

Lời nói còn chưa dứt trong phòng đã vang lên một tiếng súng. Cách dùng súng của Tạ Nguyễn Ngọc rất tốt, điểm này còn phải cảm ơn Mạnh Nho Cành.

Hắn ta nói, thế đạo này, nữ tử phải học được cách bảo vệ chính mình, lúc nổ súng tuyệt đối không thể nương tay. Nàng tin, không nghĩ đến người đưa nàng lên tuyệt lộ lại là người đàn ông nàng tin tưởng nhất.

Tạ Nguyễn Ngọc giơ súng, viên đạn xuyên qua làn da, nạm vào trong cổ họng của Hà Tĩnh Liệt, máu phun ra nhiễm đỏ quần áo.

Còn lại nàng giao toàn bộ cho Đình Chí.

Tiếng súng bất ngờ vang lên làm toàn bộ Tân Thế Giới hoảng sợ, một tiếng vừa ra lại có thêm vài tiếng nữa vang lên.

Tạ Nguyễn Ngọc gắt gao nhìn ngoài cửa chằm chằm, quả nhiên cửa khẽ nhúc nhích một chút, người bên ngoài còn chưa xông đến, tiếng súng đã truyền đến. Mí mắt càng ngày càng nặng, Tạ Nguyễn Ngọc biết nàng không thể ngủ, một lát nữa còn có một tuồng kịch phải diễn.

Lòng nàng hung ác, trực tiếp rút trâm bạc trên đầu đâm về phía đùi.

Đau, vô cùng đau.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận