Saved Font

Trước/10Sau

[Overlord]-Loyalty, With Love

Chương 5:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thứ làm gã đau đớn nhất là cảm giác bị bỏ rơi.

Đó là phạm thượng khi nói về Đấng tối cao của mình, vì gã không có quyền cảm thấy bị bỏ rơi. Nhưng không thể phủ nhận rằng đôi khi các Đấng tối cao đã bỏ họ hoàn toàn.

Đúng vậy, đó là lý do khiến gã thường cảm thấy bị bỏ rơi trong quá khứ. Họ được tạo ra bởi Đấng tối cao của họ để giải trí và phục vụ. Đấng tối cao của họ là lý do duy nhất để họ sống. Tuy nhiên, các Đấng tối cao đều trở về nơi gã đã nghe họ gọi là 'cuộc sống thực', đôi khi trong vài ngày hoặc thậm chí vài tuần. Vào những khoảng thời gian đó, gã cảm thấy mình không có mục đích. Vì ngươi có ích gì khi những Người tạo ra ngươi để phục vụ không có ở đó để ngươi làm điều phải làm?

Điều đó không quan trọng khi họ là Đấng tối cao và họ có quyền bỏ đi bất cứ khi nào họ muốn, làm bất cứ điều gì họ muốn, gã vẫn cảm thấy như vậy.

Điều buồn cười là, gã không phải là kẻ duy nhất cảm thấy như vậy. Bất cứ khi nào Đấng tối cao của bọn họ rời khỏi bọn họ hơn một ngày, cảm giác lo âu này cực kỳ đáng chú ý. Và khi hơn một tuần trôi qua, nó đậm đặc đến mức gã có thể nếm được.

Tuy nhiên, gã dường như là kẻ bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi sự vắng mặt của họ. Cảm giác đau nhói trong lồng ngực, và mặc dù gã vẫn hoạt động hiệu quả và logic như khi Đấng tối cao của họ ở đây (khi họ ở nhà), gã biết mình hành động lạnh lùng hơn một chút, tách biệt hơn một chút so với bình thường . Một lần nữa, điều này dường như đã trôi qua không được chú ý bởi tất cả ngoại trừ vị Ma tướng, những thuộc hạ lại không bình luận về nó.

Tóm lại, cảm giác vô cùng khó chịu và gã luôn sợ hãi khoảnh khắc không thể tránh khỏi khi nó quay trở lại lồng ngực gã.

Và cuối cùng khi các Đấng tối cao không quay lại Nazarick nữa, kể cả Đấng sáng tạo của gã cũng rời bỏ gã mà trở về nơi mà gã nghĩ là 'cuộc sống thực' trong miệng của các vị Thần thì cảm giác sợ hãi biến thành tuyệt vọng. 'Chúng thần đã làm gì sai? Chúng thần đã làm gì để các Ngài phật lòng? Thần đã làm gì trái ý Ngài? Ngài thất vọng về chúng thần, về thần? Tại sao các Ngài lại bỏ rơi chúng thần? Chúng thần sẵn sàng chấp nhận mọi trừng phạt cho tội lỗi của mình. Chỉ xin Ngài, xin Ngài…'

Và cuối cùng, sự tuyệt vọng đã biến thành sự cam chịu và chấp nhận. 'Xin hãy tha thứ cho thần vì những lời nói phạm thượng của thần, mặc dù thần không đáng được tha thứ sau hành vi đáng xấu hổ của mình. Các Ngài là Đấng tối cao của chúng thần, là Chủ nhân của chúng thần, và chúng thần là những tôi tớ thấp hèn không có quyền đặt câu hỏi về bất cứ điều gì. Nếu đây là cách Ngài muốn đi, cách Ngài muốn đối xử với chúng thần, thì chúng thần không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận nó và rất vi hạnh vì chúng thần đã có cơ hội phục vụ Ngài theo bất kỳ cách nào và cảm ơn bạn đã tạo ra chúng thần.'

Ngay khi gã gắng xoay xở để kiểm soát cảm xúc của mình lại phần nào đó, lại bị phá hủy khi gã nhận được tin nhắn của Albedo.

Momonga-sama muốn gã gặp riêng gã ở Phòng Ngai vàng.

Lúc đầu gã rất bối rối. Momonga-sama? Ngài không phải ở trong 'cuộc sống thực' của mình ngay bây giờ sao? Thế rồi tình hình hiện tại ập đến với gã và gã vỡ lẽ.

Momonga-sama đã không bỏ họ. Momonga-sama đã ở lại.

Như thể một bình minh đã ló dạng khi những giọt nước mắt nhẹ nhõm rơi khỏi đôi mắt đá quý của gã. Tương lai vô vọng mà gã tưởng tượng đã biến mất, và giờ gã có một Chủ nhân phục vụ, có thể mãi mãi vì Ngài là một Undeath và vì thế, bất tử.

Momonga-sama rất tốt, tử tế và nhân từ khi không bỏ rơi họ. Trong khoảnh khắc đó, gã đã thề sẽ phục vụ Ngài bằng tất cả lòng trung thành và sự tận tâm mà gã có, không để bất kỳ nguy hại nào được phép chạm vào Chủ nhân của gã và làm mọi thứ trong khả năng để Ngài không quyết định rời đi.

Sau đó, việc sửa soạn lại chính mình đã trở nên khó khăn, nhưng gã đã nhanh chóng xoay sở được để không để Chúa tể đợi lâu. Và vào khoảnh khắc khốc liệt đó đã bắt đầu tất cả. Khoảnh khắc khi chỉ có gã ở trong phòng Ngai vàng cùng với Chủ nhân, vào lúc đó, gã gần như vui sướng đến mức để dục vọng, ham muốn của bản thân kiểm soát khi nghĩ rằng chính mình được ban cho cơ hội dâng hiến lần đầu tiên cho Đấng tối cao. Mà không nghĩ đến tình hình hiện tại.

May mắn cho gã, Đấng tối cao nhân từ đã không trừng phạt gã vì hành động phạm thượng và ngu xuẩn đó. Nhưng gã vẫn không thể tha thứ cho tội lỗi của mình, ArchDemon đã tự khiển trách, trừng phạt bản thân bằng cách chứng tỏ sự hữu dụng, cố gắng làm việc vì lợi ích của Nazarick, cho Đấng tối cao.

Sau đó, Chủ nhân của gã, Momonga-sama, đáp lại lời thề trung thành của họ, như không ai trong số những Đấng tối cao từng làm. Gã đã rất nghiêm túc sau khi đề nghị Momonga-sama cần có hậu duệ, vì viễn cảnh đó cũng mỹ mãn đối với gã như với Cocytus. Lúc đó gã đã hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc, và mặc dù gã định tôn thờ lời thề của mình, gã đủ lý trí để thấy rằng Momonga-sama rất có thể sẽ quyết định rời bỏ họ nếu Ngài muốn, vì vậy có một Cậu Chủ hoặc Cô chủ để phục vụ là một triển vọng tốt đẹp.

Đó cũng là vì lợi ích của Nazarick.

Nhưng dù gã có nhận ra điều đó ngụ ý gì, cùng với cảm xúc luôn âm ĩ của mình, thì gã cũng luôn biết cách kiểm soát nó như ý muốn của Ulbert-sama đã tạo ra gã, cho đến khi gã cảm thấy ngọn lửa mãnh liệt trong lồng ngực mình vào đêm đó. Vào cái đêm mà gã bắt gặp Chủ nhân của mình muốn ra ngoài mà không có cận vệ tháp tùng và đã đi cùng Ngài khi Ngài khảo sát đêm đầy sao và thế giới xa lạ trước mặt.

"Thần tin rằng thế giới này tỏa sáng nhờ những viên đá quý dùng để điểm trang cho Ngài." Gã đã nói với sự chân tâm.

"Điều đó có thể đúng," Chúa tể của gã cười. "Có lẽ Ta đã đến vùng đất này để chiếm lấy hòm châu báu dành riêng cho ta." Sau đó, Ngài tiếp tục nói rằng có thể hòm châu báu này không phải dành cho bản thân Ngài mà dành cho Nazarick và những đồng đội của Ngài.

‘Chủ nhân thật hoàn hảo’. Demiurge nghĩ. 'Muốn tôn vinh các Đấng tối cao khác của chúng ta bằng cách lấy hòm châu báu tặng cho họ thay vì chỉ cho bản thân mình.’

"Chỉ cần Ngài ra lệnh," Gã không thể ngăn mình trả lời, "Thần sẽ ngay lập tức huy động toàn bộ lực lượng Nazarick để đoạt lấy hòm châu báu đó về cho Ngài."

"Tại thời điểm này, khi chúng ta không biết những gì đang tồn tại ngoài kia?" Chúa tể của gã đã đáp lại.

Sau đó, Ngài nói thêm những lời thắp lên ngọn lửa trong lồng ngực gã.

"Tuy nhiên, thống trị thế giới cũng rất thú vị."

Gã thở hổn hển. Tham vọng mãnh liệt như vậy, gã không thể không ngưỡng mộ nó trong khi ngọn lửa trong ngực sưởi ấm gã từ trong ra ngoài.

Sau khi quay trở lại sàn nhà và phân tích tất cả những cảm xúc mà gã đã cảm thấy vào lúc đó, cùng với chút tổn thương khi Momonga-sama đã nói với gã rằng 'Ta sẽ nói về phần thưởng của ngươi sau', cuối cùng gã thở dài.

Tình Yêu.

Gã cứng người, lấy tay che mặt khi cố gắng xử lý cảm xúc này. Gã lạnh lùng và lý trí. Và gã không phải là Succubus, gã không được lộ ra bất cứ cảm xúc không cần thiết nào ngoài lòng trung thành.

‘Nhưng Momonga-sama thực sự là một tồn tại hoàn hảo và kỳ diệu’, cuối cùng gã đã chấp nhận với một tiếng thở dài cam chịu.

Gã đã ở như vậy cho đến ngày nay. Và như thế, gã trầm ngâm khi đi về phía căn phòng của Ainz-sama, Ngài sẽ ở lại trong nhiều ngày nữa, hoặc gã nghĩ vậy.

Cuối cùng khi đến cửa, gã gạt những suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí và gõ cửa. Chúa tể đã cử ArchDemon đi làm một nhiệm vụ và bây giờ gã phải trình bày báo cáo của mình. Gã không thể cho phép mình bị phân tâm.

Demiurge nghe thấy giọng nói của Chủ nhân ra lệnh cho gã bước vào và gã làm theo, cúi đầu kính cẩn trước khi báo cáo, phớt lờ sự ấm áp, vui sướng trong ngực luôn xuất hiện khi gã ở một mình với Chủ nhân và có ích cho Ngài.

"Cảm ơn Demiurge." Chúa tể nói. Câu nói đó xem như là kết thúc, Demiurge quay đi và bước đến cửa.

"Demiurge."

Ác quỷ dừng bước và quay lại, nhìn Chủ nhân của mình.

"Làm tốt lắm."

Demiurge mở to mắt nhìn Ngài một giây trước khi cúi đầu thật sâu, nói "Thần không xứng đáng với những lời khen ngợi như vậy, Ainz-sama."

"Ngươi và các thủ vệ đang làm việc chăm chỉ để bảo vệ Nazarick," Chúa tể của gã chỉ ra. "Đừng nghĩ rằng ta không nhận thấy cố gắng của ngươi."

Những lời đó khiến Demiurge muốn quỳ xuống, và gã đã làm như vậy, ngay tại vị trí mà gã đang đứng.

"Chúng thần là tôi tớ của ngài, Ainz-sama. Lời Ngài là mệnh lệnh, là tuyệt đối. Dù sức mạnh của chúng thần quá nhỏ bé so với Ngài. Nhưng nếu Ngài muốn điều gì, Ngài chỉ cần ra lệnh và chúng thần sẽ dốc toàn lực hoàn thành, cũng quyết liều cả mạng sống."

"Ta đánh giá cao điều đó, đừng nghi ngờ nó. Đặc biệt là ngươi."

Demiurge giật mình ngẩng đầu lên, trong khi cố gắng không thở hổn hển khi hơi ấm trong ngực tăng lên.

"Chúa tể?" Gã đang kiềm nén.

"Ngươi là Thủ vệ làm việc nhanh nhất và thận trọng nhất mà tá có," Chủ nhân của gã giải thích. "Vì vậy, ta đã gửi ngươi đến khắp thế giới xa lạ ngoài kia để do thám, và ta sợ rằng ta có thể đang bắt ngươi làm việc quá nhiều."

"Thần sẽ làm mà không cần nghỉ nếu đó là điều Ngài muốn ở thần," Demiurge nói một cách nhiệt thành.

"Không cần như vậy," chủ nhân của gã cười khúc khích, “Nhưng ngươi có ích gì cho tôi nếu ngươi kiệt sức. Ta cần ngươi khỏe mạnh. Và để làm như vậy, ta muốn bạn cố gắng và nghỉ ngơi hợp lý. "

"Chủ nhân, thần không cần-"

"Đó là lệnh, Demiurge. Ngươi rất quan trọng cho Nazarick."

Demiurge không thể nói, không thể cử động, rất hạnh phúc và xúc động trước những lời nói của Chủ nhân, lòng ngực nóng bừng. Gã biết rằng Chủ nhân chỉ muốn gã ở trong tình trạng khỏe mạnh để có thể phục vụ Ngài với khả năng tốt nhất của mình, nhưng khi nghe Ngài nói rằng gã quan trọng, và được Ngài quan tâm, là quá nhiều với những gì gã mong đợi.

"Demiurge?"

Trước giọng nói của Ngài, Demiurge nhận ra rằng gã đã nhìn chằm chằm vào Chủ nhân của mình trong khi vẫn đang quỳ, và vì vậy gã đứng lên với một chút xấu hổ.

"Thần sẽ cố gắng làm như lời ngài nói, Chủ nhân."

Và sau đó, gã Quỷ cúi đầu thật sâu một lần nữa và rời đi, cảm thấy ngơ ngác trước những lời của Chủ nhân.

Khi đến tầng 7 của mình, gã ngồi trên chiếc ghế gần nhất, vẫn đang xử lý thông tin. Sau vài phút, ArchDemon mỉm cười.

Có thể cảm xúc của gã sẽ không đi đến đâu, nhưng gã đã có được điều gã muốn và có thể nghe thấy những lời gã khao khát được nghe từ Chủ nhân của mình.

Đúng vậy, Demiurge khá hài lòng với tình hình hiện tại của gã, và gã sẽ không thay đổi điều gì. Không vì bất cứ điều gì.

Trước/10Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh 1988: Quân Thiếu, Ta Không Gả!