Saved Font

Trước/129Sau

[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 367-368

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 367. Rời đi

Edit + beta: Iris

Mọi người ăn sáng xong, Ô Nhược đang định thương lượng với những người khác đi tìm tỷ tỷ của Thiên Trầm, hạ nhân liền tới báo, tỷ tỷ của Thiên Trầm — Thiên Phù tới.

Thiên Phù bước vào trong đại sảnh, vẻ mặt áy náy nói với Quản Châm: "Châm thúc, Thiên Trầm chạy rồi."

Quản Châm nhướng mày.

Những người khác sửng sốt.

Dạ Ký đen mặt: "Sao lại chạy được?"

Sắc mặt Thiên Phù không tốt cho lắm: "Hôm qua trong lúc tu sĩ Tu Chân Giới đánh nhau thì đánh trúng nhà của chúng ta, phá hư trận pháp ta bày ra, Thiên Trầm nhân cơ hội chạy trốn khỏi Cốc Bốn Mùa cùng những người khác, bây giờ ta tới là để nói với các ngươi, Thiên Trầm không còn ở Cốc Bốn Mùa, với lại phiền Châm thúc nói với tộc trưởng một tiếng, ta muốn xuất cốc đi tìm Thiên Trầm."

Nàng vội vàng xoay người rời đi.

Dạ Ký nhìn về phía Quản Châm: "Tiền bối, lời nàng nói có thể tin không?"

Quản Châm nói: "Thiên Phù là một cô nương thành thật lương thiện, tuy nàng có tư tâm bảo vệ đệ đệ của mình, nhưng nếu đệ đệ nàng thực sự làm chuyện sai trái, nàng cũng sẽ không nuông chiều. Hơn nữa, hôm qua tu sĩ quả thật đã phá hỏng nhà của nàng, ta thấy chắc là Thiên Trầm đã thật sự rời khỏi Bí Ẩn tộc."

Dạ Ký đứng dậy nói: "Chúng ta phải mau rời khỏi Bí Ẩn tộc đi tìm hắn."

Ô Nhược gật đầu: "Nếu còn trì hoãn nữa, có lẽ Thiên Trầm sẽ có thể hoàn toàn khống chế được thân thể Cức Hi."

Cức Hi nhíu nhíu mày, không muốn mình lại bị người khác khống chế nữa.

"A!" Hắc Tử Hà có chút không nỡ: "Chúng ta phải rời khỏi đây sao?"

Ô Nhược cười nói: "Hiện tại lời nguyền đã được giải trừ, nhị muội có thể tiếp tục ở lại đây nếu muốn, khi nào trở về cũng được."

Hắc Tử Hà lộ vẻ do dự, tuy nàng cực kỳ muốn ở lại đây, nhưng lại không yên lòng.

Hắc Tuyển Dực nói: "Nếu muội thật lòng thích tộc trưởng, thì cứ tiếp tục ở lại đây, Tử Linh quốc cũng sẽ không vì thiếu muội mà xảy ra chuyện."

Hắc Tử Hà vui vẻ nói: "Cảm ơn đại ca."

Ô Nhược cổ vũ nàng: "Nhị muội, muội phải nỗ lực hơn để ôm mỹ nam về a."

"Muội biết rồi."

Quản Châm cũng đặc biệt vui vẻ: "Cuối cùng ta cũng có thể đi tìm Oánh Nhiên, đúng rồi, ta phải đi nói cho tộc trưởng một tiếng, xem hắn có chuyện gì khác cần phân phó hay không, Tổng Quản, bây giờ ngươi đi thu dọn hành trang chờ ta trở lại, còn có hạ nhân trong nhà, ngươi sắp xếp cho bọn họ đi."

"Dạ." Lục tổng quản xoay người đi vào hậu viện.

Hắc Tử Hà vội vàng nói: "Lão thái gia thông gia, con và ông đi thăm A Sách."

Quản Châm gật đầu, sau khi rời khỏi tòa nhà, liền nói với Hắc Tử Hà: "Tử Hà, có một chuyện ta cần nói rõ với con."

"Chuyện gì vậy?"

"Tộc trưởng và con gái ta Quản Đồng là thanh mai trúc mã, cũng từng có hôn ước..." Quản Châm nhìn nụ cười của nàng cứng đờ, vội nói: "Con đừng khẩn trương, nghe ta nói hết đã, Quản Sách lớn hơn con gái ta mấy tuổi, hai người bọn họ lớn lên cùng nhau, cảm tình giữa hai người rất tốt, nhưng mà thanh mai trúc mã không nhất định sẽ thích nhau, nên khi con gái ta ra ngoài rèn luyện thì thích Ô Tiền Thanh, cũng muốn gả cho hắn. Tuy tộc trưởng đồng ý giải trừ hôn ước với con gái ta, nhưng lại muốn phong ấn linh điền và linh lực của nó, thành ra con gái ta biến thành một người bình thường."

Nói đến chuyện này, ông liền đau đầu: "Hắn làm vậy, trong mắt người khác chính là vì yêu sinh hận, nhiều năm như vậy cũng không chịu thành thân, mọi người đều cho rằng hắn còn thích con gái ta, nhưng theo ta thấy, tình cảm của hắn với con gái ta chỉ là tình cảm giữa ca ca và muội muội, sở dĩ hắn phong ấn linh lực của con gái ta cũng là vì đứng trên lập trường huynh trưởng giận con gái ta yêu một nam nhân không thể bảo vệ nó. Nhưng mà tộc trưởng không hiểu điều đó, vẫn luôn cho rằng tình cảm huynh muội là tình cảm giữa nam và nữ, ngay cả những người khác cũng cảm thấy hắn vẫn còn thích con gái ta, nên khoảng thời gian con ở lại đây, nếu có nghe thấy mấy lời đồn như thế, con cũng đừng để ý, cũng ngàn vạn lần đừng từ bỏ, nhất định phải theo đuổi được tộc trưởng, ta nhìn ra tộc trưởng cũng rất để ý đến con, con rất có hy vọng có thể ở bên cạnh tộc trưởng."

Hắc Tử Hà thở phào nhẹ nhõm: "Lão gia gia thông gia, thiếu chút nữa con bị ông hù chết. Con còn tưởng ông muốn ngăn con và A Sách ở bên nhau."

Quản Châm tức giận trợn trắng mắt: "Nếu ta muốn ngăn cản con thì đã ngăn cản từ sớm, bây giờ ta chỉ hận không thể khiến hắn mau mau thành thân, để còn giải phong ấn linh lực cho con gái ta, chuyện này phải nhờ vào con rồi, con phải giúp hắn nhận ra tình cảm của hắn đối với con gái ta là tình cảm huynh muội."

"Yên tâm, con tuyệt đối sẽ theo đuổi được hắn, nếu không con sẽ không quay về gặp cha mẹ con."

Quản Châm cười ha ha: "Tốt lắm."

Hai người vừa nói vừa cười đi vào tòa nhà của Quản Sách.

Hắc Tử Hà thấy Quản Sách đang luyện kiếm, lập tức kêu lên: "A Sách."

Quản Sách thu kiếm, nhìn về phía bọn họ: "Có việc gì?"

Hắc Tử Hà không đợi Quản Châm nói, đã giành nói trước: "Đại ca ta bọn họ sắp rời nơi này."

Quản Sách hơi chau mày, há miệng thở dốc, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thấp giọng "ừ" một tiếng.

Hắc Tử Hà hỏi: "Nếu ta rời đi, ngươi có nhớ ta không?"

Quản Sách nói: "Ngươi và ta là bằng hữu, đương nhiên sẽ có lúc nhớ."

Hắc Tử Hà không hài lòng cái cách nói này cho lắm, nhưng hiện tại hắn có thể coi nàng là bằng hữu đã rất tốt rồi: "Vậy ngươi có gì muốn nói với ta không?"

"Thuận buồm xuôi gió."

Hắc Tử Hà hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.

Quản Sách nhìn bóng lưng nàng rời đi, mày càng nhíu chặt hơn một chút.

Quản Châm thở dài: "Tộc trưởng, Tử Hà là một cô nương tốt, ngươi đừng bỏ lỡ."

Quản Sách nhàn nhạt nói: "Đời này ta không có ý định thành thân."

"Phải không? Chờ đến lúc Tử Hà thành thân với nam nhân khác, ngươi đừng có hối hận." Quản Châm lười nói thêm: "Ta hôm nay sắp cùng cháu ngoại ta rời đi, đến Tử Linh Quốc, không biết khi nào mới trở về, nên tới đây nói với ngươi một tiếng, với lại Thiên Trầm đào tẩu rồi, Thiên Phù đã xuất cốc đi tìm hắn, nếu ngươi không có chuyện gì, vậy ta đi đây."

Đáy mắt Quản Sách hiện lên tia kinh ngạc: "Đi ngay hôm nay? Gấp như vậy?"

Quản Châm cong môi, nếu đổi lại là trước kia nói lập tức phải đi, Quản Sách cũng không thèm hỏi thêm câu nào, có thể thấy hắn vẫn là quan tâm đến Hắc Tử Hà.

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

Quản Sách trầm mặc một lát mới nói: "Ngươi nói cho đám Ô Nhược, sau khi trở về tổ chức đại hôn cùng Hắc Tuyển Dực mới có thể coi như là chính thức giải lời nguyền."

"Được. Còn có việc gì không?"

Quản Sách do dự một chút, hỏi: "Khi nào xuất cốc?"

"Hiện tại ta trở về tìm đám Tiểu Nhược liền xuất cốc."

"Ta tiễn các ngươi một đoạn." Quản Sách thấy Quản Châm trưng ra ánh mắt cười cợt, nhàn nhạt nói câu tiếp theo: "Thuận tiện đóng cửa cửa vào tộc."

"Được."

Quản Châm dẫn theo Quản Sách trở lại tòa nhà, hỏi đám Ô Nhược: "Thu dọn xong hết chưa?"

Đám Ô Nhược đều nói: "Thu dọn xong rồi."

"Vậy chúng ta đi thôi."

Đám Ô Nhược đi theo Quản Châm rời khỏi tòa nhà, dọc đường đi, có rất nhiều người đều nhiệt tình hỏi thăm đám người bọn họ muốn đi đâu, biết được bọn họ sắp rời khỏi, rất nhiều tộc dân đều lấy ra đủ loại tài liệu tặng cho mấy người Ô Nhược làm quà chia tay.

Đối với các tộc dân mà nói, mấy thứ đó chỉ là tài liệu bình thường, nhưng đối với đám Ô Nhược, chúng lại cực kỳ trân quý, ở bên ngoài, tùy tiện lấy ra một món tài liệu cũng có thể bán được trên trăm vạn lượng, nên đám Ô Nhược không dám nhận.

Quản Châm nói: "Nhận đi, đều là những thứ không đáng tiền."

Đám Ô Nhược: "..."

Ô Nhược đành mặt dày nhận lấy tài liệu, cất vào không gian, chờ sau khi trở về lại chia đống tài liệu này với mọi người.

Tộc dân chỉ tiễn bọn họ đến đại môn Cốc Bốn Mùa, mà Quản Sách thì đi theo một đường đến cửa ra Bí Ẩn tộc.

Quản Châm dừng lại nói với Quản Sách: "Tiễn đến đây là được rồi."

Quản Sách do dự gật đầu.

"Tộc trưởng, chúng ta đi đây, có duyên gặp lại." Ô Nhược dẫn đầu ôm bọn nhỏ đi qua đại thụ cửa vào Bí Ẩn tộc.

Những người khác cũng lục tục cáo biệt Quản Sách.

Quản Sách gật đầu.

Sau khi Quản Châm đi qua đại thụ, chỉ còn lại một mình Hắc Tử Hà.

Ánh mắt Quản Sách dừng trên người nàng.

"A Sách, ta thật sự không nỡ xa ngươi, ta có thể ôm ngươi một cái không?" Hắc Tử Hà thấy hắn muốn cự tuyệt, vội vàng nói: "Ta sắp phải đi rồi, ngươi không thể thành toàn ta việc này sao?"

Quản Sách: "..."

Hắc Tử Hà cười nói: "Ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi đồng ý."

Không để Quản Sách có cơ hội từ chối, nàng chủ động ôm lấy hắn.

Quản Sách lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với nữ tử, cơ thể cứng ngắc bất động tại chỗ, trên người nàng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, hắn cảm thấy rất dễ ngửi.

"Càng ôm càng không nỡ rời đi, làm sao bây giờ?" Hắc Tử Hà ngẩng đầu cười: "A Sách, ta không rời đi nữa, ngươi thấy được không?"

Quản Sách không nói gì.

Hắc Tử Hà chu chu miệng, buông hắn ra, đi về phía đại thụ: "A Sách, ta đi đây."

Nàng đi đến trước đại thụ, quay đầu lại nói một câu: "Ta thật sự đi đó."

Quản Sách mím chặt môi.

Hắc Tử Hà rũ mí mắt, xoay người rảo bước về phía đại thụ, ngay sau đó liền nghe thấy nam nhân phía sau nói: "Sau khi cửa vào đóng lại, người ngoài không thể vào Bí Ẩn tộc được nữa."

Tuy lời này không liên quan gì đến ý muốn giữ người lại, nhưng nàng vẫn cảm thấy hắn đang muốn giữ mình lại, vui sướng quay người lại, chạy trở về: "Vậy ta không rời đi nữa, ta sợ sau này không còn được gặp lại A Sách."

Hắc Tử Hà bước nhanh về phía Bí Ẩn tộc.

Quản Sách cũng không gọi nàng lại, trực tiếp đóng cửa vào.

Hắc Tử Hà cười tủm tỉm, quay đầu lại nói: "A Sách, một mình ta ở lại nhà lão thái gia thông gia có chút sợ, nhưng ta ở Bí Ẩn tộc cũng chỉ quen mỗi ngươi, sau khi về, ta dọn đến nhà ngươi ở có được không? Dù sao nhà ngươi to như vậy, thêm một người nữa cũng không thành vấn đề."

"..." Quản Sách trở lại cốc, thấy đám hạ nhân trước đó Lục tổng quản mua về đang nâng một đống rương lớn đi về tòa nhà của hắn, lập tức biết mình đã mắc mưu, một người muốn rời đi, sao có thể không đem theo hành trang mà còn để lại ở nhà Quản Châm.

Nhìn Hắc Tử Hà bận rộn chọn phòng và trang trí phòng, hắn yên lặng lấy kiếm ra, tiếp tục luyện kiếm.

Ở đầu kia của đại thụ, Quản Châm thấy cửa vào đóng lại một cách nhanh gọn lẹ thì cười hớn hở, nghĩ, lần sau trở về hẳn là sẽ uống được rượu mừng của Quản Sách, đến lúc đó kêu Quản Sách giải phong ấn cho con gái ông.

Ô Nhược vỗ vỗ vào đại thụ cửa vào Bí Ẩn tộc: "Thật sự phong ấn rồi? Người trong tộc muốn đi vào thì làm sao bây giờ?"

"Chỉ là không để người ngoài tiến vào trong tộc thôi, cũng không nói là người trong tộc không thể vào tộc." Quản Châm xoay người: "Đi thôi. Ta gấp muốn đi gặp bà ngoại con muốn chết."

Dạ Ký nhíu mày: "Thế giới lớn như vậy, chúng ta phải đi đâu tìm Thiên Trầm?"

Ô Nhược như có như không liếc nhìn Hắc Tuyển Hành đi ở đằng trước: "Thiên Trầm đào tẩu, chứng tỏ hắn không cam lòng, chắc chắn sẽ trở lại Tử Linh Quốc."

????????????????????????????????????????

Chương 368

Edit + beta: Iris

Rời khỏi núi sâu, mấy người Ô Nhược hội hợp với Hắc Dương Hắc Âm.

Hắc Tuyển Dực hỏi bọn họ tình hình những ngày gần đây: "Hôm qua ngươi có nhìn thấy ai ra khỏi núi không?"

Hắc Dương gật đầu: "Có khoảng tám chín người ra khỏi núi, linh lực dao động trên người bọn họ tỏa ra cực kỳ cường đại, chắc đều là thuật sư cửu giai."

"Bọn họ không phát hiện ra các ngươi sao?"

"Có, trước khi bọn họ vào núi đã phát hiện ra chúng ta, thậm chí còn có người muốn gϊếŧ chúng ta, sau đó có người ngăn bọn họ lại, nói có việc quan trọng hơn cần làm, gϊếŧ người ở chân núi chỉ sợ sẽ làm người trong tộc không chấp nhận bọn họ, sau đó bọn họ liền rời đi."

Hắc Tuyển Dực cau mày: "Bọn họ muốn gϊếŧ các ngươi?"

"Ừm."

Ô Nhược kỳ quái nói: "Những người này là ai, vì sao lại muốn gϊếŧ đám Hắc Dương?"

Hắc Tuyển Hành híp mắt: "Những người đó hẳn là biết đám Hắc Dương là người của các ngươi nên mới muốn gϊếŧ bọn họ, hơn nữa mục đích của bọn họ là tiến vào Bí Ẩn tộc, nhưng sợ gây sự ở dưới núi sẽ không được tộc dân chấp nhận nên mới không gϊếŧ bọn họ."

"Bọn họ lúc rời đi có tách ra, sau đó có người đuổi theo, ta thấy năng lực của bọn họ có vẻ mạnh hơn đám người kia liền kể lại chuyện này cho những người đuổi theo, những người đó cũng chia nhau ra đuổi theo bọn họ." Hắc Dương hừ lạnh: "Tốt nhất là đuổi kịp bọn họ, gϊếŧ hết sạch."

Hắc Âm trầm mặt: "Chủ tử, người muốn gϊếŧ chúng ta hình như là người Thiên Thánh Quốc, tuy y phục bọn họ mặc không có ấn kí Thiên Thánh Quốc, nhưng xét từ kiểu dáng thì có chút tương tự."

"Thiên Thánh Quốc?" Hắc Tuyển Dực và Hắc Tuyển Hành liếc nhau, lòng thầm có một loại dự cảm bất an.

Hắc Tuyển Hành nghĩ một lát nói: "Mấy tháng trước, người Thiên Thánh Quốc có tìm phụ thân ta."

Thâm Tụng khϊếp sợ nhìn Hắc Tuyển Hành, không rõ vì sao hắn lại đem chuyện quan trọng như vậy nói cho Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nói: "Ta có biết."

Hắc Tuyển Hành nói tiếp: "Ngươi biết quan hệ của ta và phụ thân ta từ trước đến nay đều không tốt, nên cụ thể bọn họ nói gì thì ta cũng không rõ, bọn họ cũng sẽ không chủ động nói với ta chuyện này, nhưng cũng không khó đoán được phụ thân ta hẳn là muốn lợi dụng binh lực Thiên Thánh Quốc để đối phó hoàng thất, người Thiên Thánh Quốc muốn phụ thân ta xin tổ tiên giải lời nguyền cho bọn họ, ta nghĩ điểm này chắc ngươi cũng có thể đoán được."

"Ừm."

Ô Nhược hỏi: "Vì sao Thiên Thánh quốc muốn vào Bí Ẩn tộc?"

Hắc Tuyển Dực híp mắt: "Có lẽ là nhắm đến Tu Chân Giới."

Ô Nhược kỳ quái nói: "Tại sao bọn họ biết Tu Chân Giới ở Bí Ẩn tộc?"

"Hẳn là thông qua một vài dấu vết để lại mà phát hiện ra." Hắc Tuyển Dực nghĩ một lát: "Ngươi còn nhớ đợt tỷ thí thuật sư, phần thưởng đan dược bị trộm, sau đó lại được trả về không?"

"Đương nhiên còn nhớ."

"Lúc ấy không phải ta có hoài nghi người Thiên Thánh Quốc làm sao? Hiện tại càng thêm chắc chắn là bọn họ làm ra chuyện này, mục đích là muốn xác định xem, đan dược có phải đến từ Tu Chân giới hay không, sau đó dùng đủ loại biện pháp khác tìm ra Tu Chân giới."

Ô Nhược cũng cảm thấy có khả năng này.

Quản Châm không nhịn được lên tiếng: "Người của bọn họ đều đã đi qua Bí Ẩn tộc, còn vào Tu Chân Giới, sau đó lại từ Tu Chân Giới chạy ra, phá hỏng quy luật của Bí Ẩn tộc chúng ta, lúc này còn quan tâm bọn họ phát hiện Tu Chân giới như thế nào để làm gì, còn không bằng ngẫm xem kế tiếp bọn họ sẽ làm gì, nhưng hiện tại việc ta muốn làm nhất chính là mau chóng rời khỏi đây, đến Tử Linh quốc gặp bà ngoại các con a."

Ông đi đến một cỗ kiệu trước mặt: "Các con nhanh lên kiệu cho ta."

U Diệp nghi hoặc: "Ông ngoại, không phải ông có thể thông qua thông đạo chợ đen để đến quốc gia khác sao? Hà tất mất công ngồi thuyền trở về cùng chúng con?"

Quản Châm tức giận nói: "Con cho rằng ta không nghĩ tới điểm này sao? Nhưng từ khi kết thúc tỷ thí thuật sư, ta đã bị tộc trưởng cấm không được tùy ý sử dụng thông đạo chợ đen nữa."

Ông trừng mắt nhìn Ô Nhược: "Đều là tại tiểu tử thúi nhà con."

Ô Nhược: "..."

Ô Trúc hỏi: "Về sau không thể sử dụng thông đạo nữa sao?"

"Cũng không phải không thể sử dụng, chỉ là trong một năm tới không thể tùy tiện sử dụng, xem như trừng phạt."

Ô Nhược nghi hoặc: "Con nghe Lục tổng quản nói ông bị mang về Bí Ẩn tộc, bị cấm túc không thể ra ngoài, sao hiện tại lại có thể ra ngoài?"

"Bọn họ đã cấm túc ta nửa năm không được rời khỏi Bí Ẩn tộc rồi, chẳng lẽ còn muốn cấm túc ta cả đời?" Quản Châm hừ lạnh: "Lên kiệu nhanh lên."

Đám Hắc Dương nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nâng người rời khỏi chân núi, mất khoảng ba ngày liền trở lại bờ biển.

Lại mất thêm bảy ngày lênh đênh trên biển mới trở lại cửa vào thông đạo dưới đáy biển.

Ô Nhược nhìn mặt biển tĩnh lặng hỏi: "Thông đạo khi nào mới mở? Mấy người Đại Linh Sư có biết chúng ta đã trở lại không?”

Hắc Tuyển Dực nhíu mày: "Khi chúng ta giải trừ lời nguyền, bỗng nhiên cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn nhiều, mấy người Đại Linh Sư hẳn cũng có thể cảm nhận được mới phải, vậy bọn họ tính khi nào mới mở cửa cho chúng ta vào.

Thâm Tụng hỏi: "Chúng ta không phải đã giải được lời nguyền rồi sao? Sao không để cho thuyền cập bờ?"

Quản Châm cất tiếng nói: "Các ngươi chưa tính là đã chân chính giải lời nguyền, không thể đến gần bờ biển."

Mọi người: "..."

Thâm Tụng khẩn trương nói: "Chúng ta còn chưa giải được lời nguyền sao?"

"Ừm, trước khi rời đi, tộc trưởng có nói với ta, Tiểu Nhược và Tuyển Dực phải bái đường thành thân mới coi như là chân chính giải lời nguyền."

Thâm Tụng nhìn về phía đám Ô Nhược: "Sau khi các ngươi về, mau mau bái đường thành thân đi."

Hắc Tuyển Dực gật đầu: "Tất nhiên rồi."

Ô Nhược cười cười.

Hắc Tuyển Hành nhìn bọn họ, hơi mỉm cười: "Ta không thể đến tham gia đại hôn của các ngươi, vậy ở đây chúc mừng các ngươi trước."

Lúc này, hắn xem như chân chân chính chính từ bỏ người này.

Thâm Tụng cười nói: "Ta cũng ở đây chúc mừng các ngươi trước."

Ô Nhược cười càng thêm tươi: "Đa tạ."

Đúng lúc này, mặt biển bỗng nhiên chấn động, thân thuyền cũng chấn động theo.

Mọi người nhanh chóng nhìn về phía trước, chỉ thấy mặt biển nổi lên hết gợn sóng này đến gợn sóng khác, ngay sau đó, trên mặt biển chậm rãi tách ra thành một cái khe, cho đến khi đủ rộng cho một chiếc thuyền lớn tiến vào mới dừng lại.

Hắc Càn nhanh chóng điều khiển thuyền đi xuống đáy biển.

Quản Châm nhìn thông đạo dưới biển sâu, cười khẽ: "Người Tử Linh quốc các ngươi vậy mà lại nghĩ ra chuyện rời Tử Linh quốc từ đáy biển, đúng là làm ta mở rộng tầm mắt."

Hắc Tuyển Dực nói: "Là tổ tiên phù hộ chúng ta."

U Diệp thở dài: "Sau khi trở lại Tử Linh quốc, lại phải ở dưới lòng đất, ngẫm lại cảm thấy thật đáng sợ."

Thâm Tụng hừ lạnh: "Như vậy mà ngươi cũng cảm thấy đáng sợ, chúng ta còn phải ở dưới đó cả đời này."

Hắn ngẩng đầu nhìn ánh nắng ấm áp: "Thật không nỡ trở về."

Hắc Tuyển Hành chắp tay sau lưng, cũng vẻ mặt luyến tiếc nhìn mặt biển lấp lánh ánh nắng: "Chờ sau khi giải lời nguyền hoàn toàn thì có thể vĩnh viễn ở trên mặt đất, sau này sẽ không còn phải lo lắng những đứa trẻ còn chưa ra đời đã mắc chứng Khuyết Dương."

Ô Nhược nghe thấy chứng Khuyết Dương liền nhớ tới Hắc Tuyển Chiếu: "Không biết sức khỏe lục đệ thế nào rồi, có tái phát bệnh hay không."

Hắc Tuyển Dực ôm vai cậu: "Trở về sẽ biết."

Sau đó, mọi người không nói gì nữa, an tĩnh hưởng thụ ánh nắng, bọn nhỏ vui vẻ cười đùa khúc khích.

Trở lại thành ngầm thì thấy Đại Linh Sư và mấy người Đế Quân đến đón bọn họ.

Hắc Tuyển Hành và Thâm Tụng thừa dịp những người khác không chú ý, lén lút rời sông từ đuôi thuyền.

Đám Ô Nhược đi từ trên thuyền xuống, Hắc Tuyển Đường phấn khích nhào về phía Hắc Tuyển Dực: "Đại ca, các ngươi thật lợi hại, Tử Linh quốc cuối cùng cũng đã giải lời nguyền thành công."

Những người khác cũng cực kỳ vui vẻ nhìn bọn họ.

Hắc Tuyển Dực nhướng mày: "Hoàn toàn giải lời nguyền rồi?"

"Chưa hoàn toàn giải được lời nguyền.” Hắc Tuyển Húc kéo Hắc Tuyển Đường ra, cười nói: "Nhưng chúng ta có thể đứng dưới ánh mặt trời khoảng một canh giờ, các bá tánh phát hiện điều này, không biết vui vẻ đến mức nào, đáng tiếc, còn chưa thể rời khỏi quốc thổ Tử Linh quốc."

Đế Quân đi lên hỏi: "Các con giải lời nguyền thất bại sao?"

"Phải đợi sau khi con và Tiểu Nhược thành thân, mới coi như thực sự thành công."

Hắc Tuyển Đường nói: "Nếu đã trở lại, vậy mau chóng tổ chức đại hôn đi."

Đại Linh Sư lắc đầu: "Trong một tháng tới không có ngày lành."

Đế Hậu cười nói: "Vậy một tháng sau lại tổ chức đại hôn, đúng lúc để chúng ta chuẩn bị kỹ càng, cũng để cho các bá tánh chậm rãi thích ứng với ánh mặt trời, chờ sau khi cử hành đại hôn, mọi người có thể dọn lên mặt đất ở."

Ô Nhược hỏi: "Không cần xây nhà sao?"

"Đương nhiên cần, buổi tối mọi người có thể xây nhà, ban ngày ngủ, sau một tháng sẽ có nhiều người có nhà để ở, huống chi ngay hôm cảm nhận được lời nguyền đã được giải trừ, chúng ta cũng đã phái người xây dựng phòng ốc."

Hắc Tử Nhã hỏi: "Đại ca, đại tẩu, nhị tỷ đâu? Sao nhị tỷ không trở về cùng các ngươi?"

Đế Hậu nhìn thuyền lớn: "Đúng vậy, Tử Hà đâu? Nó còn chưa rời thuyền sao? Nha đầu này cũng thật là, muốn đi cũng không nói với chúng ta một tiếng, một hai phải lén lút làm chúng ta lo lắng."

"Nàng..."

Hắc Tuyển Dực còn chưa nói ra, Quản Châm liền giành nói trước: "Tiểu nha đầu này phải lòng tộc trưởng chúng ta, tạm thời không trở về.”

Mấy người Đế Quân nhìn về phía Quản Châm, đáy mắt hiện lên vẻ hoang mang: "Vị này là..."

Ô Nhược nhanh chóng giới thiệu với bọn họ: "Cha, mẹ, vị này chính là ông ngoại con, Quản Châm."

Đế Quân cười to: "Hóa ra là lão thái gia thông gia, thất kính, thất kính."

Quản Châm nói thẳng: "Ta không khách sáo với các ngươi nữa, bây giờ ta chỉ muốn gặp phu nhân nhà ta."

Mấy người Đế Quân đương nhiên cũng biết chuyện của Quản Châm, liền nói với Hắc Tuyển Đường: "Tuyển Đường, con mau dẫn lão thái gia thông gia đến phủ con đi."

"Dạ." Hắc Tuyển Đường làm thủ thế mời với Quản Châm: "Lão thái gia thông gia, mời."

Ô Nhược nói với Quản Châm: "Ông ngoại, ông và tứ đệ qua đó trước, con và Tuyển Dực sẽ qua đó tìm mọi người sau."

Quản Châm gật đầu.

Đám U Diệp cũng đi cùng Hắc Tuyển Đường.

Đế Quân nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói."

Mọi người cùng đi về phía Truyền Tống Trận.

Hắc Tử Nhã sốt ruột hỏi: "Vừa rồi lão thái gia thông gia nói nhị tỷ thích tộc trưởng của bọn họ, rốt cuộc là sao? Ông ấy nói có thật không?"

Hắc Tuyển Dực gật đầu nói: "Là thật."

Ô Nhược nói tiếp: "Tộc trưởng Bí Ẩn tộc tên là Quản Sách, bất kể là thân phận, năng lực, hay là tính tình đều rất xứng đôi với nhị muội, cha, nương, hai người không cần lo lắng, tộc trưởng tuyệt đối là một người đáng tin cậy.”

Đế Quân che miệng cười khẽ: "Ta cũng không lo lắng cho Tử Hà, tính của nó như thế, nếu đã thích, nhất định sẽ bắt lấy người vào lòng bàn tay không buông, hơn nữa con gái nhà ta tốt như vậy, ta cũng không tin tộc trưởng sẽ không thích nàng."

°°°°°°°°°°

Đăng: 20/8/2022

Trước/129Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội Vàng