Saved Font

Trước/15Sau

Phế Nhân Và Kẻ Vô Lại

Chương 10: Ngày Nghỉ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cứ 6 ngày, là võ quán lại nghỉ 2 hôm, nên hôm nay Thanh Mẫn được rảnh rỗi. Nàng thức dậy với tâm trạng vô cùng vui vẻ, thấy Vũ Thu lại càng vui hơn. Ăn sáng xong, nàng xin phép Vũ Quân được ra ngoài chơi cùng Vũ Thu. Tất nhiên là ông đồng ý, Lương Khê còn đem dúi vào tay các nàng 10 nyl, dặn dò đủ thứ.

Đi chơi tất nhiên phải mặc đẹp. Vũ Thu kéo Thanh Mẫn vào , mơ hồ về phòng, thấy Vũ Kiệt đang xem thời báo, liền hỏi hắn.phòng mình, ríu rít hỏi nàng bộ nào mặc hợp, cài trâm nào thì xinh.

Ừm....

Thật ra thì chính nàng cũng không rõ cái này lắm, liền chống chế.

- Em mặc cái gì cũng rất xinh đẹp!

Vũ Thu bĩu môi, nói nàng chỉ được cái dẻo mỏ, sau đó đuổi nàng về thay đồ, rồi tự mình chọn váy vóc.

Thanh Mẫn gãi gãi đầu

- Đi chơi phải lựa đồ dữ lắm hả?

- Là nữ nhân, thì đương nhiên ai cũng muốn mình đẹp mà. - Vũ Kiệt nhàn nhạt trả lời.

Thanh Mẫn xoa xoa cằm, đánh giá ông chồng nàng một chút. So ra, Vũ Kiệt mặc cái gì cũng đẹp, dù là quần áo cũ mèm, vải cũng thô, nhưng hắn biết phối sao cho hợp mắt. Hay là...

- Vậy ngươi chọn đồ giúp ta đi. - Thanh Mẫn hào hứng nói. Để xem, qua tay hắn, nàng có thành đại mỹ nhân không nhỉ?

Vũ Kiệt cũng đang rảnh, nên gật đầu đồng ý. Ai ngờ, quần áo của Thanh Mẫn, vẻn vẹn chục bộ, lại toàn đồ cũ, váy chỉ có một bộ là tốt hơn chút, còn lại toàn quần....

Nàng ta.... là nữ nhân thật à?

Hắn cầm đồ lên, suy nghĩ một chút, thở dài vài cái, rồi bỏ xuống, đi về phía tủ của mình, lấy ra một cái hộp, đưa cho Thanh Mẫn.

- Cái này là... - Nàng nhận đồ từ tay hắn, khuôn mặt đầy sự thắc mắc.

- Quà cưới.

Hắn đáp cụt lủn rồi đẩy nàng vào sau tấm trướng, giục nàng mặc nhanh chút. Thanh Mẫn mở cái hộp ra, bên trong là một bộ đồ màu xanh lam, chất liệu vải khá tốt. Hình như, là bộ đồ tốt nhất nàng từng nhận được. Thiết kế váy áo ở quốc đảo này khác với chỗ nàng. Ở Sí Linh, nữ nhân đều chuộng mặc tầng tầng lớp lớp váy, mỗi bước đi đều khiến tà váy đung đưa, đẹp mắt vô cùng. Trang phục so với ở đây cũng phức tạp hơn. Trên lý thuyết là thế, nhưng nàng chưa bao giờ được mặc những bộ váy xinh đẹp như vậy.

Mà chiếc váy xanh này... lại là bộ dáng đang thịnh hành ở Sí Linh. Nàng từng nhìn thấy vài muội muội của nàng mặc nó.

Thanh Mẫn có chút bối rối, nhưng rất nhanh sau đó, liền tự thông não. À, dù sao, quà cưới nàng mang đến, cũng là vài triệu nyl, thừa để trả nợ cho Văn Vũ gia mà. Có lẽ, hắn cũng muốn chuẩn bị ít đồ tốt cho nàng, coi như là đáp lễ thôi.

Thanh Mẫn mặc xong, vui vẻ bước ra, còn cố ý vênh mặt, hỏi Vũ Kiệt có đẹp không, thấy rung động không.

Vũ Kiệt ôm mặt thở dài.

- Ngươi mặc ngược váy rồi....

Thanh Mẫn: ....

Một lúc sau, Thanh Mẫn mới mặc xong được cái váy xinh xắn kia, trong lòng thầm mắng người nào đã thiết kế nó, quá cồng kềnh rồi!

Nàng ngồi xuống trước gương, chải lại tóc, rồi buộc cao lên.

- Ngươi... không biết vấn tóc?

Thanh Mẫn chỉ đành đau khổ gật đầu. Ở chỗ nàng hay ở đây, nữ nhân đã lấy chồng rồi đều sẽ phải búi tóc, mà nàng vốn vụng về, chỉ biết buộc lên, thật đau lòng. May là Lương Khê không trách nàng, còn bảo nàng, ở Văn Vũ gia, nàng cứ tự do thoải mái, đừng câu nệ tiểu tiết.

Vũ Kiệt lại thêm một lần thở dài, tháo tóc nàng xuống, rồi vấn tóc cho nàng. Hắn tết hai bên, quấn quanh búi tóc đen nhánh của nàng, rồi cài một chiếc trâm cùng màu với váy. Chiếc trâm đơn giản mà tinh xảo, có hình đám mây, lại đính thêm viên ngọc nho nhỏ. Vũ Kiệt còn tiện tay đeo thêm cho nàng đôi bông tai có hình dáng đóa hoa nhỏ. Nhiêu đây cũng đủ Thanh Mẫn kinh ngạc rồi.

- Oa, đúng là lụa đẹp vì người mà! - Thanh Mẫn vui vẻ tự khen chính mình.

Vũ Kiệt liền cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại rất hợp lý?

(Câu đúng là người đẹp vì lụa ạ :( chị nhà đang tự khen mình đẹp thui. )

- Xong rồi đó. - Vũ Kiệt chỉnh chỉnh lại tóc cho nàng lần cuối, rồi tự hài lòng tài năng của chính mình. Đóng giả làm vô lại mấy năm, tự dưng hắn lại học được cách vấn tóc của phụ nữ. Có lẽ là, do nhìn mấy cô gái ở tửu lâu nhiều đi?

Đúng lúc này, Vũ Thu cũng chuẩn bị xong, liền xông vào tìm Thanh Mẫn.

- Chị Mẫnnnnn!!!!! - Cô gái nhỏ lao đến, vui vẻ lắc lắc tay Thanh Mẫn, muốn kéo nàng đi chơi, còn tranh thủ xoay xoay vài vòng khoe Thanh Mẫn cái váy nàng mới làm xong. Vũ Thu tay nghề thêu phải nói là rất tốt, nàng còn rất nhạy bén, hai năm đi làm nha hoàn đều âm thầm vẽ lại các kiểu dáng váy của các tiểu thư, phu nhân ở đó, quan sát tỉ mỉ hoa văn, từng đường kim mũi chỉ trên váy. Từ khi được chuộc về, cuộc sống cả nhà lại khấm khá hơn, nên nàng xin Lương Khê mua ít vải ít kim chỉ, sửa lại váy cũ của mình thành một chiếc váy hợp thời, màu hồng phấn, dài chạm mắt cá chân, thêu hoa đào.

- Vũ Thu của nhà ta vô cùng xinh đẹp, có thể sánh với các mỹ nhân đế đô rồi đó. - Vũ Kiệt nghiêm chỉnh khen nàng, nhưng Vũ Thu chỉ thè lưỡi, trêu lại hắn.

- Không xinh bằng anh.

Vũ Kiệt: ...

Thanh Mẫn cười lớn. Đúng thật. Có lẽ mỹ nhân như em gái Thanh Lăng Hy của nàng cũng chẳng xinh nổi bằng Vũ Kiệt đâu.

- Phu quân đúng là mỹ nhân! - Nàng quay ra nhìn hắn, chọc hắn mấy câu, hắn cũng lười quản, chỉ đưa cho Thanh Mẫn một cái túi tiền, rồi dặn dò các nàng đi đường cẩn thận.

Cả hai vui vẻ lôi kéo nhau đi, để lại Vũ Kiệt ngồi một mình trong phòng. Hắn suy đi tính lại bấy lâu nay, vô phương đưa ra giải pháp cứu vãn tình hình làm ăn của mình. Nếu mở cửa lại, hắn sẽ còn bị nhiều đợt tấn công bất ngờ như lần trước nữa, hoặc đối phương sẽ tìm cách phá đám việc làm ăn của hắn.

Dường như, mọi việc không đơn giản là vì hai cửa tiệm của hắn có sức uy hiếp đến địa vị của Ngũ Lầu - năm cửa hàng nổi tiếng và lớn nhất trấn. Văn Vũ gia, Văn Vũ gia, cũng chỉ là con rồng già mất sừng trụi vảy thôi mà, còn chút hơi tàn nào mà chống chọi nữa chứ...

Đôi lông mày của hắn khẽ nhăn lại, lông mi cũng rủ xuống, che đi đôi mắt đầy ưu tư.

Có lẽ, hắn phải từ bỏ hai tiệm này thôi...

Mà, cũng có lẽ, là không...

Vũ Kiệt nhìn ra ngoài sân, nghĩ nghĩ một chút, rồi mỉm cười.

...

Thanh Mẫn cùng Vũ Thu chơi đến vui vẻ. Thanh Mẫn tìm được vài quyển sách hay ho, liền mua về để đọc, còn Vũ Thu mua thêm ít sách có mẫu thêu, mua vài quyển thời báo về thời trang, cùng ít dụng cụ vẽ. Mãi đến khi mua đủ rồi, cả hai mới âm thầm lui vào một tiệm sách trong hẻm nhỏ, nhìn nhau cười gian.

Thanh Mẫn bước vào cửa hàng, để Vũ Thu ở ngoài chờ. Dù sao, nàng cũng mạnh dạn hoen nhiều so với cô nương chỉ dám đọc truyện chữ, không dám đọc truyện có hình ảnh minh họa.

- Ông chủ. - Nàng đội một chiếc nón lớn, quấn khăn che nửa mặt, gọi người đàn ông đang ngồi trông tiệm dậy. - Ở đây có bán dưa không?

"Dưa" là từ chỉ chung các loại sách, ảnh về quan hệ nam nam trên toàn đại lục. Dù sao, người đọc chủ yếu lại là phái nữ, mà các nàng không thể nói thẳng ra là truyện có cảnh nóng giữa nam và nam được!

Ông chủ mơ màng tỉnh dậy, nghe thấy thế, liền gật đầu lia lịa, rồi chỉ cho nàng vị trí để sách.

Thanh Mẫn vẫy vẫy tay ra hiệu cho Vũ Thu vào cùng mình.

Chỗ sách này....

Quá phong phú rồi!

Đủ loại đủ tư vị đủ tư thế!

Vũ Thu thấy sách tranh, liền đỏ bừng mặt mũi, vội lấy tay che mắt, nhưng vẫn he hé kẽ tay nhìn trộm. Nàng chỉ dám mua vài quyển truyện chữ mà thôi.

Còn Thanh Mẫn nở một nụ cười tà răm, nhanh chóng càn quét hết những bộ mới, tập mới mà nàng bỏ lỡ.

Mua xong, cả hai đều thỏa mãn dắt nhau đi ăn, rồi chiều lại đi dạo trên trấn, giống như những bé gái lần đầu được ra khỏi nhà, thích thú cùng tò mò tìm tòi thế giới quanh mình.

Đến khi xế chiều, hai chị em mới quay về, trên tay mang đủ thứ, từ sách đến kẹo, giấy bút, ....

Thanh Mẫn đem chiến lợi phẩm vào phòng, định bụng phải đọc hết trong nay mai. Nàng đặt bọc đồ trên bàn, rồi vui vẻ đi tắm, ăn tối cùng cả nhà.

Cả bữa cơm, Vũ Thu cứ ríu rít mãi, kể cho cha mẹ nàng mấy chuyện cỏn con mà hôm nay nàng thấy. Cả nhà đều vô cùng cẩn mật nghe nàng nói, cũng rất hạnh phúc khi thấy nàng vui đến vậy. Từ khi nàng về nhà đến nay, đây mới là lần đầu tiên nhà Văn Vũ thấy nàng vui như vậy.

Lương Khê cười hiền từ nhìn con dâu cùng con gái, bà xoa đầu Vũ Thu, dặn nàng nếu lần sau muốn đi, cứ nói với bà, với Thanh Mẫn.

Một bữa cơm vô cùng đầm ấm.

Ăn xong, Thanh Mẫn dọn bát đũa, Vũ Thu cũng tranh thủ mà thì thầm nho nhỏ với nàng, cả hai còn khúc khích cười vô cùng khoái chí.

- Xem ra, chúng ta may mắn đến nhường nào mới có được người con dâu tốt như Thanh Mẫn chứ. - Lương Khê quay sang nhìn chồng mình, hạnh phúc ngập tràn trong lòng.

- Ừ, quả là ông trời thương chúng ta. - Vũ Quân vuốt vuốt râu, hài lòng nói.

- Cha. - Vũ Kiệt cắt ngang câu chuyện của vợ chồng ông. - Người đến thư phòng với con một chút nhé.

Vũ Quân nheo mắt nhìn con trai mình, rồi gật đầu.

Ông sớm biết nó không phải đứa vô lại như trong lời mọi người đồn, nhưng ông không hiểu sao thằng bé luôn mang bộ dạng cà lơ phất phơ như thế. Hóa ra, là nó giấu ông lâu nay, âm thầm thay ông trả không ít tiền.

Vũ Quân theo con trai vào thư phòng. Hai cha con lần đầu tiên trong đời, mới ngồi nói chuyện thẳng thắn vơid nhau.

- Cha, số tiền mà Thanh Mẫn mang đến làm sính lễ, cha đã trả hết cho các gia tộc kia rồi chứ?

- Cha trả hết rồi. Nếu không, cứ để đó, tiền lãi càng ngày càng tăng thôi.

Vũ Kiệt trầm ngâm một chút, rồi nói tiếp.

- Cha có nói với ai thân thế thật của Thanh Mẫn không?

- Không con ạ, trong thư mà nhà Thanh Mẫn gửi, có ghi không được để lộ thân phận của con bé, nên cha chỉ nói với người ngoài, con bé chỉ trùng hợp họ Thanh thôi, là người nước khác di dân đến nên gả cho con. Chỉ có ta, mẹ con và con biết thân phận của con bé thôi.

- Vâng, con biết rồi ạ. Cha hãy cẩn thận. Con xin phép về phòng trước.

- Ừ, đi đi con.

Vũ Kiệt ôm quyền, cúi người rời đi, đẻ lại Vũ Quân ngồi trong phòng, đăm chiêu suy nghĩ. Rốt cuộc thằng bé muốn gì nhỉ?

Vũ Kiệt về phòng, đã thấy Thanh Mẫn ngồi vắt chân, rung đùi đọc sách, còn cười vô cùng.... đê tiện?

Ừ thì, nàng ta có bao giờ bình thường đâu. Vũ Kiệt ngồi đối diện nàng, bắt đầu ghi chép gì đó, vô cùng cẩn trọng.

Trước cơn bão, bầu trời thường đẹp đến lạ thường.

Trước/15Sau

Theo Dõi Bình Luận