Saved Font

Trước/24Sau

Phía Nam Biên Giới Phía Tây Mặt Trời

Chương 10 Part 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nàng không nói gì. Ngồi sau vào ghế thở kỳ cục của lò rèn đó. Tôi đặt một tay lên má nàng. Nàng nhợt nhạt và lạnh giá, như thể đã hút hết vào mình bầu không khí của nơi này. Cũng không có chút hơi ấm nào trên trán nàng. Đột nhiên tôi cảm thấy nghẹt thở. Nhỡ nàng chết ở đây thì sao? Đôi mắt nàng không để lộ chút biểu cảm. Tôi nhìn thật sâu vào đôi đồng tử của nàng. Tôi không nhìn thấy gì ở đó hết. Ở đáy mắt nàng chỉ có cái lạnh giá buốt như cái chết.

Shimamoto-san! tôi lại kêu lên.

Nàng không trả lời, không có chút phản ứng nào. Đôi mắt nàng không nhìn thấy gì hết. Thậm chí tôi còn không biết nàng không nhìn thấy gì hết. Thậm chí tôi còn không biết nàng có ý thức hay không. "Tốt hơn hết là đưa cô ấy đi bệnh viện", tôi nghĩ. Đến bệnh viện gần nhất chắc chắn sẽ làm chúng tôi nhỡ chuyến bay, nhưng, dù có điều gì xảy ra, tôi cũng không thể để nàng chết ở đây.

Vào lúc nổ máy, tôi nhận ra nàng đang cố nói với tôi điều gì đó. Tôi vội tắt máy, đưa tai vào sát môi nàng nhưng không nghe được những lời nàng nói. Đúng hơn là những âm thanh, có thể là những luồng không khí đang chạy ra từ miệng nàng. Nàng nhắc đi nhắc lại cùng một câu trong một hơi thở như thể đang phải dồn hết sức lực cuối cùng để thốt được ra lời. Tôi tập trung hết sức để nghe, nhận ra vài từ rời rạc. Tôi nghĩ là mình nghe thấy "thuốc".

Em muốn lấy thuốc à? tôi hỏi.

Nàng gật đầu yếu ớt, yếu ớt đến mức thậm chí tôi còn không thể chắc chắn là thật ra nàng có gật đầu hay không. Nhưng nàng không còn đủ sức để thực hiện những cử động mạnh hơn. Tôi lục tìm trong mấy cái túi áo khoác của nàng. Tôi tìm được một ví tiền, một cái khăn mùi soa, vài cái chìa khóa trong một chùm chìa khóa, nhưng không có thuốc. Tôi bèn mở túi xách của nàng và tìm được ở túi trong một cái túi đựng bốn viên thuốc nang nhỏ, và chìa cho nàng.

Em muốn cái này phải không?

Nàng lại gật đầu mắt không động đậy.

Tôi kéo ghế ngồi của nàng cho ngả ra sau, cậy miệng nàng, lần lượt nhét mấy viên thuốc vào đó. Nhưng họng nàng khô quá, không nuốt nổi chúng. Tôi nhìn quanh, tìm một máy bán đồ uống tự động. Gần đó không có cái nào, mà tôi không có thời gian để đi tìm ở chỗ khác. Thứ chất lỏng duy nhất trong tầm tay là tuyết. Và thật may là tuyết thì có ở khắp nơi quanh chúng tôi. Tôi xuống khỏi xe, gỡ từ ôvăng mái nhà một cục tuyết cứng mà tôi nghĩ là chưa bị bẩn, để vào trong cái mũ len của nàng rồi cho vào miệng một nắm để làm tan ra. Phải mất một lúc tôi mới làm được điều đó; sau vài phút, lưỡi tôi hoàn toàn mất cảm giác nhưng tôi không thấy có giải pháp nào khác.

Tôi cậy miệng Shimamoto-san ra, nhả nước từ miệng tôi sang miệng nàng, bóp mũi nàng để buộc nàng phải nuốt. Nàng nuốt, hơi ngạt thở một chút. Tôi làm đi làm lại thao tác đó nhiều lần liền, cho đến khi nàng đã nuốt xong mấy viên thuốc.

Tôi nhìn túi thuốc: trên đó không ghi gì. Không có tên thuốc, không có tên nàng, không có liều lượng, không có gì. "Thật là lạ, tôi tự nhủ. Thường thì một cái túi thuốc phải luôn có một vài chỉ dẫn về thành phần hoặc đối tượng sử dụng để tránh các nhầm lẫn nguy hiểm chứ." Tôi đặt cái túi lại chỗ của nó và quan sát Shimamoto-san một lúc. Tôi không biết nàng đã uống gì để chữa bệnh, cũng không biết những triệu chứng đó là thuộc bệnh gì, nhưng dù thế nào đi nữa, nếu nàng có mấy viên thuốc này trên người, thì hẳn là chúng phải có hiệu quả chắc chắn. Ít nhất điều đó cũng cho thấy đây không phải là một cơn kịch phát hoàn toàn không thể dự báo, mà là một loại bệnh mà ở chừng mực nào đó nàng vẫn thường chờ đợi.

Sau mười phút, mặt nàng tươi lại một chút. Tôi nhẹ nhàng đặt má lên má nàng: rất khó thấy, nhưng một thoáng hơi ấm đã bắt đầu trở lại. Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi dựa vào thành ghế. Ít nhất là nàng đã không chết. Tôi nắm lấy vai nàng, lại áp má lên má nàng, xem nàng có dần quay trở lại vào thế giới của chúng ta.

Hajime, sau đó một lúc nàng thốt lên, giọng khô và thật khẽ.

Có lẽ là nên đến chỗ cấp cứu nhé? Anh có thể tìm được một bệnh viện gần đây và...

Không cần đâu. Em thấy khá hơn rồi. Nó hết ngay khi em uống thuốc thôi. Chỉ một lúc là mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Anh đừng lo. Nhưng còn đủ thời gian không?

Chúng ta còn kịp ra sân bay không?

Đủ mà, em không phải lo đâu, cứ ở lại đây một lúc nữa, cho đến khi nào em thật sự khỏe lại.

Đủ mà, em không phải lo đâu, cứ ở lại đây một lúc nữa, cho đến khi nào em thật sự khỏe lại.

Tôi lấy khăn mùi soa lau khóe môi cho nàng. Nàng cầm lấy tay tôi, nhìn vào đó một lúc.

Nói xem nào, anh vẫn tốt với mọi người như thế à?

Không, chỉ với em thôi. Anh không thể tỏ ra dễ chịu với tất cả mọi người. Và ngay cả với em, anh rất muốn được làm hơn thế nữa, nhưng cuộc đời ngăn cản anh. Cuộc đời anh, với tất cả những hữu hạn của nó.

Nàng quay về phía tôi, nhìn thật chăm chú.

Anh biết không, Hajime, em không cố tình làm vậy để chúng ta lỡ chuyến bay đâu, nàng nói thật khẽ.

Ngạc nhiên, đến lượt tôi nhìn nàng.

Nhưng rõ ràng là như thế mà. Em bị ốm, có ai làm gì được đâu.

Em xin lỗi nhé, nàng nói.

Em không cần phải xin lỗi, em có làm gì sai đâu.

Nhưng em làm hỏng kế hoạch của anh, em trở thành gánh nặng cho anh.

Tôi vuốt tóc nàng, cúi đầu về phía nàng và đặt một nụ hôn lên má nàng. Tôi những muốn ôm lấy nàng trong vòng tay, để qua tiếp xúc của da thịt biết chắc hơi ấm đã trở về với nàng. Nhưng tôi không thể. Tất cả những gì tôi có thể làm là một nụ hôn lên má nàng. Nàng rất ấm, dịu mềm và ẩm ướt.

Đừng lo gì cả, tôi nói. Tất cả rồi sẽ tốt đẹp thôi, rồi em sẽ thấy

Khi chúng tôi đến sân bay và trả xong chiếc xe thuê, giờ của chuyến bay đi Tokyo đã quá từ lâu, nhưng thật may mắn, máy bay bị hoãn. Nó vẫn đứng chờ trên đường băng, hành khách vẫn chưa lên. Khi biết điều đó, cả Shimamoto-san và tôi cùng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chúng tôi phải chờ thêm một tiếng. "Kiểm tra máy móc", nhân viên ở quầy thông báo với chúng tôi, họ cũng không có thông tin gì khác. Họ không biết khi nào những kiểm tra kỹ thuật đó sẽ chấm dứt. Tuyết rơi thành những túm nhỏ khi chúng tôi đến được sân bay giờ đã trở nên mau hơn. Trong hoàn cảnh đó, thậm chí còn phải tính đến khả năng chuyến bay sẽ bị hủy.

Anh sẽ làm gì nếu tối nay chúng ta không về được Tokyo, Hajime? Shimamoto-san hỏi tôi.

Đừng lo, máy bay sẽ cất cánh thôi, tôi trả lời.

Nhưng, dĩ nhiên là không thể chắc chắn được và, nghĩ đến trường hợp chúng tôi bị nghẽn lại ở đây, tôi cảm thấy tim mình thắt lại. Tôi sẽ phải tìm ra một cái cớ đáng tin để giải thích cho Yukiko về sự có mặt của tôi ở tỉnh Ishikawa. "Thôi, lúc nào cần thì hãy nghĩ đến chuyện đó, tôi tự nhủ. Người duy nhất mình phải nghĩ đến lúc này là Shimamoto-san."

Nhưng, dĩ nhiên là không thể chắc chắn được và, nghĩ đến trường hợp chúng tôi bị nghẽn lại ở đây, tôi cảm thấy tim mình thắt lại. Tôi sẽ phải tìm ra một cái cớ đáng tin để giải thích cho Yukiko về sự có mặt của tôi ở tỉnh Ishikawa. "Thôi, lúc nào cần thì hãy nghĩ đến chuyện đó, tôi tự nhủ. Người duy nhất mình phải nghĩ đến lúc này là Shimamoto-san."

Còn em? Sẽ có chuyện gì xảy ra nếu tối nay em không về được? tôi hỏi.

Ôi, em thì, nàng lắc đầu nói, không phải lo đâu, em sẽ xoay xở được. Vấn đề chủ yếu nằm ở phía anh. Hẳn là sẽ rất phiền nếu anh không thể về nhà phải không?

Em đã biết là những chuyện như thế này có thể xảy ra, Shimamoto-san dịu dàng nói, như thể đang nói với chính mình. Mọi nơi có mặt em đều luôn xảy ra các loại tai họa, số em xui lắm. Chỉ cần có chút quan hệ với em là mọi chuyện sẽ rất lộn xộn. Tất cả đang rất thuận lợi, không có vấn đề gì, thế rồi đột nhiên mọi chuyện trở nên rối mù.

Ngồi trong chiếc ghế băng trong sảnh chờ lên máy bay, tôi suy nghĩ đến cú điện thoại sẽ phải gọi cho Yukiko trong trường hợp chuyến bay bị hoãn. Tôi tưởng tượng ra các cớ khác nhau mà mình có thể tìm ra. Nhưng cuối cùng, cách giải thích nào về sự có mặt của tôi ở đây cũng đều không ổn. Tôi đã rời nhà vào sáng Chủ nhật, viện có cuộc họp của câu lạc bộ bơi, và rồi cuối cùng tôi lại bị tuyết bao vây tại một sân bay tại một sân bay của tỉnh Ishikawa. Sẽ không gì có thể biện minh cho điều đó.

Lúc nào tôi cũng có thể giải thích: "Anh vừa ra khỏi nhà là đã đột nhiên thấy lại biển Nhật Bản và bèn đến ngay sân bay Haneda", nhưng làm sao mà tin nổi điều đó cơ chứ? Không nói gì hết còn tốt hơn là nói những điều ngớ ngẩn to đùng như vậy. Hoặc tốt hơn hết là nói sự thật. Tôi kinh ngạc nhận ra là mình đang chân thành hy vọng chuyến bay sẽ bị hoãn. Tôi muốn bị nghẽn lại dưới trời tuyết ở cái sân bay này. Trong thâm tâm, tôi những muốn vợ tôi biết rằng tôi đã đi một mình đến đây cùng với Shimamoto-san. Tôi sẽ không viện đến cái cớ nào hết. Tôi sẽ không nói dối nữa. Tôi sẽ ở lại đây với Shimamoto-san. Sau đó, tôi chỉ việc buông mình trôi theo mọi sự.

Cuối cùng, máy bay cũng cất cánh, muộn mất một tiếng rưỡi. Trong suốt chuyến bay, Shimamoto-san ngủ, dựa đầu vào vai tôi. Hoặc là nàng chỉ nhắm mắt mà không ngủ. Tôi quàng một cánh tay quanh vai nàng và kéo nàng sát vào tôi. Thỉnh thoảng, như thể nàng đang khóc trong giấc ngủ. Chúng tôi không nói một lời nào cho đến khi máy bay hạ cánh.

Nói xem nào, Shimamoto-san, em có chắc là đã hoàn toàn khỏe rồi không? tôi hỏi.

Nàng gật đầu.

Có. Cơn đau bao giờ cũng dừng ngay sau khi em uống thuốc, anh đừng lo.

Nàng dịu dàng tựa đầu lên vai tôi trước khi nói tiếp

Nhưng đừng hỏi em điều gì nhé, em xin anh. Đừng hỏi chuyện đã bắt đầu như thế nào, và tất cả những gì tương tự.

Được rồi, anh sẽ không hỏi gì hết.

Cảm ơn anh vì ngày hôm nay.

Vì cái gì?

Vì đã đi theo em. Vì đã cho em uống nước từ miệng anh. Vì đã rất nhẫn nại với em.

Tôi nhìn nàng. Môi nàng ở ngay trước mắt tôi. Làn môi mà tôi vừa hôn lên một lúc trước, khi nhả nước vào miệng nàng. Làn môi hé mở để lộ những chiếc răng trắng xinh xắn dường như đang ham muốn tôi. Tôi vẫn còn nhớ cái tiếp xúc thật nhẹ với lưỡi nàng, mà tôi chỉ lướt qua một chút khi cho nàng uống nước. Nhìn làn môi đó, tôi cảm thấy nghẹt thở, không có khả năng suy nghĩ đến bất cứ điều gì khác. Một làn hơi nóng len lỏi đến tận trung tâm con người tôi. "Cô ấy muốn mình", tôi tự nhủ. Và tôi cũng thế, tôi muốn nàng. Tuy nhiên điều gì đó đã ngăn tôi lại. Tôi không thể đặt chân vào sự rối rắm này. Chỉ cần tiến lên một bước, chắc chắn tôi sẽ không còn có thể quay ngược trở lại. Tôi sẽ phải cố gắng kinh người mới có khả năng dừng lại được.

Tôi nhìn nàng. Môi nàng ở ngay trước mắt tôi. Làn môi mà tôi vừa hôn lên một lúc trước, khi nhả nước vào miệng nàng. Làn môi hé mở để lộ những chiếc răng trắng xinh xắn dường như đang ham muốn tôi. Tôi vẫn còn nhớ cái tiếp xúc thật nhẹ với lưỡi nàng, mà tôi chỉ lướt qua một chút khi cho nàng uống nước. Nhìn làn môi đó, tôi cảm thấy nghẹt thở, không có khả năng suy nghĩ đến bất cứ điều gì khác. Một làn hơi nóng len lỏi đến tận trung tâm con người tôi. "Cô ấy muốn mình", tôi tự nhủ. Và tôi cũng thế, tôi muốn nàng. Tuy nhiên điều gì đó đã ngăn tôi lại. Tôi không thể đặt chân vào sự rối rắm này. Chỉ cần tiến lên một bước, chắc chắn tôi sẽ không còn có thể quay ngược trở lại. Tôi sẽ phải cố gắng kinh người mới có khả năng dừng lại được.

Từ sân bay, tôi gọi điện về nhà. Đã tám giờ rưỡi.

Anh rất tiếc, anh bị muộn, nhưng anh không gọi điện được từ trước; anh sẽ về nhà trong một tiếng nữa, tôi nói với Yukiko.

Em đợi anh được một lúc rồi, nhưng không kiên nhẫn được hơn: em ăn tối rồi. Tối nay em nấu món ragu.

Tôi mở cửa chiếc BMW đỗ lại ở bãi đỗ xe của sân bay cho Shimamoto-san lên.

Em muốn anh thả em xuống ở đâu?

Ở Aoyama nếu anh có thể. Từ đó em sẽ tự đi về.

Em có chắc là về được một mình không?

Nàng mỉm cười thật tươi và gật đầu.

Trong suốt chuyến đi gần như chúng tôi không nói năng gì, cho đến khi rời khỏi đường cao tốc ở Gaien. Tôi bật thật nhỏ một bản concerto cho đàn orgue của Haendel. Shimamoto-san đặt hai bàn tay lên đầu gối và nhìn ra ngoài. Đang là tối Chủ nhật và trong tất cả các xe ôtô có thể nhìn thấy những gia đình đang trên đường về nhà sau một ngày đi chơi. Tôi sang số nhẹ hơn thường lệ.

Anh biết không, Hajime, Shimamoto-san nói khi chúng tôi đến đại lộ Aoyama, lúc nãy, em đã nghĩ thật là hay nếu máy bay bị hoãn.

Tôi những muốn trả lời là cả tôi cũng đã nghĩ đến chuyện đó. Nhưng cuối cùng, tôi không nói. ệng tôi khô lại, không tìm ra lời. Tôi im lặng gật đầu và nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. Tôi dừng xe ở góc đường Aoyama 1-chome như nàng đề nghị, và nàng xuống khỏi xe.

Em có thể quay lại gặp anh không? Nàng khẽ hỏi khi mở cửa xe. Anh chưa ghét em chứ?

Anh sẽ đợi em, tôi trả lời. Quay lại đây ngay khi nào có thể nhé.

Nàng gật đầu.

Vừa tiếp tục chạy xe trên đại lộ Aoyama, tôi vừa tự nhủ nếu không gặp lại nàng thì rất có thể tôi sẽ phát điên. Khi nàng xuống khỏi xe, tôi cảm thấy như là cả thế giới, đột nhiên, trở nên trống rỗng.

Trước/24Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Luyện Khí Năm Ngàn Năm