Saved Font

Trước/92Sau

Phò Mã 16 Tuổi

Chương 49: Tỳ Bà Hành (B)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Nhưng là, Môn chủ," Thanh Nguyệt nghi ngờ nói,"Nếu như ' Tô Hạo ' không phải Phò mã, nàng  đến tột cùng là người nào vậy? Có dung mạo như vậy đồng thời thường xuyên ra vào phủ như  trốn không người, lại không  náo động thiên hạ, chẳng phải làm người khó hiểu sao?"

Phất Nguyệt bị Bạch Thực   quở trách một phen, đầu óc đã trở nên thông minh,"Ước chừng là Phò mã tỷ tỷ hoặc muội muội?"

"Ừ, khả năng này khá lớn, " Bạch Thực gật đầu,"Tay chân tướng mạo tương tự, khá là thông thường."

Thanh Nguyệt suy nghĩ một chút nói, "Môn chủ, thuộc hạ có một đề nghị, không biết có nên nói hay không."

Bạch Thực nói, "Thanh Nguyệt để ý chi, nói đi."

Thanh Nguyệt nhân tiện nói, "Mấy ngày trước đây, Thanh Thành vương phái người đến Thừa Nhân sơn trang ám sát Hoàng Thái Tử, tuy rằng thất thủ, nhưng cũng bất ngờ làm thái tử phi cùng với hoàng tôn trong bụng bất ngờ qua đời, quấy nhiễu được Thừa Nhân sơn trang rối loạn một hồi, Tề Minh Đế tuy rằng ở bề ngoài giả vờ trấn định, nội bộ phỏng chừng đã rất rối loạn, hiện tại  hoàng gia Kinh Thành ở lại  chỉ còn Trường Ninh công chúa cùng phò mã Tô Hạo, Trường Ninh công chúa vẫn là nữ nhi được Tề Minh Đế yêu thích, không bằng chúng ta ở sân sau Tề Minh Đế thả một cây đuốc, chọn ngày lành tháng tốt gần đây đến phủ phò mã đi 'làm khách', thuận tiện xác định thân phận thật giả của 'Tô Hạo'.

Phất Nguyệt nói, " Theo như ý tứ của sư tỷ, chỉ e chúng ta đến phò mã phủ không phải chỉ để uống chén trà đơn giản như vậy."

Bạch Thực liếc hắn một cái, "Ngươi đây không phải phí lời sao?"

Phất Nguyệt lần thứ hai bị giáo huấn, mặt không được tự nhiên cúi đầu.

Thanh Nguyệt thấy thế, không khỏi cẩn thận mà nói, "Chỉ là nếu như làm như vậy ,  chúng ta cũng phải bại lộ thân phận."

Bạch Thực xua tay, "Không phòng." Chắp hai tay sau lưng đi tới lui vài bước, "Kỳ thực thân phận của bản vương đã bị bại lộ đêm đi Tẩu Nguyệt Lượng,  nếu nói 'Chu Hành' cùng 'Tô Hạo' đố đèn giỏi như vậy, tất nhiên sẽ sớm đoán ra tên họ thật của bản tọa, không như vậy sẽ không có hai vị khách không mời mà đến thư viện," nói tới chỗ này cười cười nói, "Nếu như các nàng đoán không ra thân phận của bổn tọa, cũng không xứng đáng làm đối thủ của bổn tọa," nói xong nhìn Phất Nguyệt đang cúi đầu ủ rũ hỏi, "Phất Nguyệt, ngươi đoán đoán xem, vị  bạch y ' thiếu hiệp '  kia có thể là người nào?"

Bởi vì Phất Nguyệt cùng Bạch Thực đã sớm lén lút nói về chuyện này,  Phất Nguyệt biết Bạch Thực cho hắn một cơ hội biểu hiện, vội nói, "Vị bạch y thiếu hiệp này thân khí có một chút Thu Thủy Hàn Không, phiêu dật Xuất Trần, sử dụng trường kiếm, cùng với truyền thuyết về Trường Ninh công chúa giống nhau y hệt."

"Không sai" Bạch Thực gật gù, "Bản tọa tám năm trước cũng đã từng gặp mặt Trường Ninh công chúa một lần, đối với khí chất đặc trưng của Trường Ninh cũng có ấn tượng sâu sắc, ngày 15 tháng 5 hôm ấy , bản vương chính là thấy được dáng vẻ của Trường Ninh  mới tùy ý đi theo bốn người bọn họ."

Phất Nguyệt giành lại được bộ mặt, lập tức ngồi thẳng lưng.

Thanh Nguyệt nói, "Nếu Môn chủ nhận ra Trường Ninh, Trường Ninh  cũng đoán được Môn chủ thân phận, vậy chúng ta lại che che giấu giấu cũng không để làm gì. Mà Tề Minh Đế di giá đến Thừa Nhân sơn trang để nghỉ ngơi, đại nội thánh vệ trong kinh thành cũng sẽ đương nhiên đi theo, bên trong kinh thành đã không có ai là đối thủ của môn chủ, chúng ta đi vào phò mã phủ hẳn như chỗ không người.....

"Nói là như vậy, cũng quá là rêu rao rồi, "Phất Nguyệt đánh gãy lời nói của Thanh Nguyệt , "Thanh Thành Vương hung hăng càn quấy, phái người ám sát thái tử cũng làm cực kỳ bí mật, nếu không có nội ứng của chúng ta, căn bản cũng không thể nào biết là Thanh Thành Vương ra tay. Vì lẽ đó ta cảm thấy biết điều vẫn là tốt nhất."

"Sư đệ lời ấy sai rồi, " Thanh Nguyệt xua tay, "Chúng ta đệ tử của Ma Môn, còn Thanh Thành Vương không đủ trình độ như chúng ta, nếu ngươi đánh đàn tỳ bà, dây đàn vừa vang, liền có thể khống chế tâm thần người ta, khiến cho mọi người mất toàn bộ đi kí ức, làm sao có thể biết thân phận của chúng ta, còn không biết chúng ta đến đấy chứ, điều đấy là điều Thanh Thành Vương không làm được."

"Nói có đạo lý, " Bạch Thực hơi trầm ngâm nói, "Buổi tối ngày mai, hai người các ngươi theo bản tọa đi phò mã phủ đi một chuyến."

Thanh Nguyệt cùng Phất Nguyệt đồng thanh nói, "Môn chủ có lệnh, không dám không nghe mệnh!"

Bạch Thực hài lòng gật gù, trên mặt có vài phần đắc ý vui vẻ.

Ngày hôm sau buổi tối.

Trăng cao giữa trời, bầu trời đầy sao.

Trường Ninh cùng Tô Hạo sau khi tắm rửa trở lại phòng ngủ, Trường Ninh ngồi ở bên giường, Tô Hạo tay cầm một khăn nhỏ quỳ gối phía sau Trường Ninh, đang giúp Trường Ninh lau khô tóc đẹp,trên tay  Trường Ninh   cầm quạt nhẹ nhàng quạt quạt, gió quạt thoang thoảng mang theo mùi hương đặc hữu của Trường Ninh liên tục hướng về Tô Hạo  bay tới.

Tóc của Tô Hạo  cũng không buộc, tùy ý để khoác lên vai bị quạt gió thổi tới, chợt cảm thấy cả người như được ngâm trong nước mát mẻ, thích ý cùng với cảm giác hạnh phúc ở hai làn lông mi dài chớp chớp giật giật, lan tỏa ra mỗi góc phòng ngủ.

Bạch Thực, Thanh Nguyệt, Phất Nguyệt ba người lúc này đã đứng trước cửa phủ phò mã phủ.

Bởi vì là mùa hè, buổi tối chính là thởi điểm hóng mát, vì lẽ đó cửa nách phò mã phủ vẫn mở, gia đinh gác cửa nhìn thấy hai nho sinh hào hoa phong nhã cùng với một phu nhân xinh đẹp đi tới, liền băng lên trước hỏi, "Ba vị có thư mời không ? Muốn tìm vị nào trong quý phủ chúng ta ?"

Ba người cũng không đáp lời, thân hình như nước tiến vào trong cửa, làm cho hai gia đinh trợn mắt ngoác mồm, ngốc ở tại chỗ, cho đến lấy lại tinh thần lúc ba người từ lâu không thấy bóng người, còn vì chính mình vừa nãy tinh thần thoát xác.

Dọc theo đường đi liên tục có gia đinh hỏi, ba người đều là hờ hững, bồng bềnh mà đi.

Ba người tiến vào trong viện, chừng có mười mấy mama cùng thị nữ đang vây quanh Tô Phu nhân ngồi hóng mát nói chuyện, Tô Phu nhân chính là đang mặt mày hớn hở kể về chuyện lý thú của con gái, cuống họng đang có chút khô, liền lấy một miếng dưa hấu trên bàn để ăn, chợt thấy ba người đi tới, lúc đầu còn tưởng rằng hoa mắt, cho đến khi định thần nhìn lại, thực thực ba người đã đứng ở trước mặt, một tay cầm tiêu ngọc, một ôm ấp đàn tỳ bà, một cái khác hai tay giữ nâng một tấm Ngọc Cầm.

Tô phu nhân đứng lên, nắm khăn đi tới phía trước nói, "Ba người các ngươi đứng lại, phò mã phủ  chúng ta  không  mời phường đội nhạc đến diễn tấu, các ngươi là người phương nào tới ?"

 Thanh Nguyệt đánh giá Tô phu nhân một chút, nhìn ra là đương gia tổ mẫu, nở nụ cười xinh đẹp nói, "Chúng ta là  do công chúa điện hạ mời tới."

Tô phu nhân nghe xong bán tín bán nghi gật đầu, nhưng vẫn tàn khốc nói, "Phò mã cùng công chúa đã tắm rửa đi ngủ, các ngươi đều trở về đi thôi, chờ ngày mai lại nói."

"Phu nhân đừng nóng vội, " Thanh Nguyệt cười nói, "Mà nghe ta gảy một khúc đã?"

Thanh Nguyệt nói cũng không chờ phu nhân đáp lại, liền xoay người rút đàn gảy lên, tiếng vang triệt Vân Tiêu, mọi người nhất thời một mặt si mê, mất đi thần trí, đứng ngơ ngác ở tại chỗ.

Âm thanh truyền vào phòng ngủ của Trường Ninh cùng Tô Hạo, Trường Ninh chỉ cảm thấy tâm thần rung động, lập tức cảnh giác lên, vận lên nội lực bảo vệ tâm thần, ngước mắt đến xem Tô Hạo, thấy con mắt Tô Hạo ngẩn ngơ, cho rằng vì là tiếng tỳ bà khống chế, vội vàng kêu một tiếng, "Hạo nhi? !"

Lại nghe Tô Hạo khẽ mở ra môi anh đào nói, "Huyền huyền bưng ức nhiều tiếng tư, tựa như tố bình sinh không đắc ý. Bộ dạng phục tùng tiện tay nối tiếp đạn, nói tận tâm bên trong vô hạn chuyện. Khinh long chậm nắn bôi phục chọn, mới vì là Nghê Thường sau Lục Yêu. Đại huyền tiếng chói tai như gấp vũ, tiểu huyền nhất thiết như nói nhỏ. Tiếng chói tai nhất thiết lẫn lộn đạn, ngọc trai rơi trên mâm ngọc. Líu lo oanh ngữ hoa để trơn, sụt sùi tuyền chảy băng dưới khó. Băng tuyền lạnh sáp huyền nghi tuyệt, nghi tuyệt không thông thanh tạm nghỉ. Có khác u sầu lo thầm hận sinh, lúc này vô thanh thắng hữu thanh. . . . . ." Càng là tinh tế nghiên cứu  bên trong   tiếng tỳ bà .

". . . . . ."

Trường Ninh vừa là bất ngờ vừa là vui mừng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hạo nhi lần trước cũng không bị tiếng tiêu của Bạch Thực ảnh hưởng, hôm nay cũng không bị tiếng đàn tỳ bà khống chế......Ước chừng đều là bởi vì nàng tâm tư tinh khiết không có một kia tạp niệm............... Điều này thật sự là  trời sinh phúc khí của nàng. . . . . .

Trường Ninh nghĩ, khóe môi trồi lên một vệt ý cười, ở trên tay nhỏ của Tô Hạo nhẹ nhàng vuốt ve, "Hạo nhi, ta ra ngoài xem xem, bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải cẩn thận ở lại đây, không được đi ra ngoài, đã nghe chưa?"

Tô Hạo chớp chớp lông mi một hồi, gật gật đầu nói, "Ừ."

Trường Ninh cũng gật gù, thả  tay Tô Hạo ra, sau khi thay y phục từ trên vách gỡ xuống trường kiếm, đi ra ngoài.

"Nơi này là phò mã phủ, ba vị không mời mà tới, không cảm thấy thất lễ sao?"

Trường Ninh đi ra ngủ phòng, thân hình lóe lên đi tới trước mặt ba người, lạnh lùng thốt.

Bạch Thực nở nụ cười, "Người xưa nói, ném ta cành đu đủ, báo  lấy chi Quỳnh Dao, lúc trước công chúa điện hạ hai lần đến thư viện làm khách, ngày hôm nay chúng ta đến đáp lễ  rồi."

Trường Ninh thấy hắn đi thẳng vào vấn đề, đơn giản nói thẳng, "Bổn cung chỉ là hiếu kỳ, Thanh Hà vương các hạ nhiều năm không ở đất phong, mai danh ẩn tích đến Kinh Thành mở thư viện là có dụng ý gì ?"

"Thì ra là như vậy, " Bạch Thực cười ha ha lại nói, "Bản vương ngày hôm nay đến, cũng là bởi vì hiếu kỳ, bản vương ở Chu phủ nhìn thấy Phò mã là nữ tử, không thể tin được Đại Tề Phò mã là nữ tử, ngày hôm nay đến phủ xem rõ ngọn ngành."

Trường Ninh vừa nghe, trên mặt lập tức bọc một tầng băng sương, ánh mắt như băng trùy đâm về phía Thanh Hà vương, "Các hạ ẩn tích Kinh Thành, bụng dạ khó lường, hôm nay lại đến phò mã phủ ăn nói lăng hàm hồ, nếu là như vậy, đừng trách Bổn cung không khách khí!" Nói xong trường kiếm ra khỏi vỏ, cánh tay rung lên, Lê Hoa vạn điểm, đâm về Thanh Hà vương.

Khinh công của Thanh Hà vương đã đạt tới cảnh giới xuất quỷ nhập hóa, thân thể  nhảy lên né tránh mũi kiếm,   ở giữa không trung cười nói, "Công chúa điện hạ căn bản không phải đối thủ của bổn vương, hơn nữa bổn vương đến vốn là không có ác ý, cũng không làm lớn chuyện, không bằng kiếm thị nữ dâng trà, hai bên ôn hòa nhã nhặn cùng nói chuyện."

Trường Ninh lạnh lùng thốt, "Các hạ trắng trợn đêm khuya xông vào phò mã phủ, cùng tạo phản có gì khác nhau đâu? Bổn cung cùng các hạ không lời nào để nói."

Sắc mặt   Thanh Hà vương  tối sầm lại, "Công chúa điện hạ hai lần bái phỏng thư viện,  hai lần  bỏ chạy trên đường, có thể hiểu được là biết người biết ta , làm sao ngày hôm nay lại hồ đồ như vậy ?"

"Các hạ nếu như cho rằng Bổn cung hôm nay không hề phòng bị, như cá nằm dưới thớt của các hạ, vậy thì mười phần sai rồi."

Trường Ninh vừa dứt lời, một mảnh mang theo hàn quang châm vũ từ trên bọc bắn xuống , thẳng tới trước mặt Thanh Hà Vương , thân hình  Huyền Tuyết  xuất hiện ở bên trên, lại nhìn bốn phía, mỗi phía cũng cùng mười mấy tên hắc y hiện thân.

Thanh Hà Vương một chiêu "Tay vung ngũ huyền" , chưởng phong mạnh mẽ ra, đem phi châm hết mức đánh rơi trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía Trường Ninh, trong lỗ mũi hừ một tiếng, "Những người này ở trong mắt bản vương toàn là vật trang trí."

Liền vào lúc này, một vóc người khôi ngô của ông lão xuất hiện trước mặt Thanh Hà vương, thấy mặt Thanh Hà vương  lộ  vẻ kinh dị, ông lão vuốt râu cười nói, "Vương Gia không nên hiểu lầm, lão hủ từ trước đến giờ không hỏi chính sự, chỉ là  nghe tiếng tỳ bà mà tới."

Trước/92Sau

Theo Dõi Bình Luận