Saved Font

Trước/738Sau

Phồn Hoa

Chương 93: Chuyen xua

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
là đủ loại, đơn giản là muôn có quyên có lợi. Bà cũng không nhớ rõ đã

giúp bao nhiêu người, nhưng là bà biêt ở trong mãt những người này, lão

thái thái như bà không trọng yêu, bà chỉ công cụ để bọn họ mưu câu phú quý mà thôi.

D iệp lão phu nhân nghĩ không ra đời này bị người cầu không ít thứ, lý do

Sau khi bà rời đi kinh thành, đã đem này cái đồ vật này nọ vứt ra sau đầu, thầm nghỉ an hưởng tuổi già. Lại không nghĩ rằng Thất nha đầu không còn, Tiểu Thất của bà, lúc trước còn ghé vào đầu gối bà hướng về phía bà cười, trong nháy mắt đã thành thịt trong tay người khác.

Bà mất mười vạn lượng bạc, cuối cùng đổi trở về chính là một cái quan tài nho nho.

Diệp lão phu nhân đỏ mắt, bà cũng rất nhanh che đi. Tiểu cô nương này phong trần mệt mỏi, mặt mày có lộ mỏi mệt, mặc kệ bà muôn nghe Tiêu cô nương này nói chuyện hay không đều cần đổi đãi nàng như khách nhân, huống chi lúc trước...... Còn có người đưa cho bà đô vật.

Diệp lão phu nhân nghĩ đến đây, phất tay phân phó hạ nhân, "Lấy chút điểm tâm cùng trái cây đêm, "sau đó nhìn về phía Lang Hoa, "Ngôi xuông trước đi!"

Lang Hoa nhìn nhìn ghế dựa cứng rắn bên cạnh, lắc lắc đầu, "Lão phu nhận hay là ngài ban thưởng cho ta một cái tú đôn đi! Chạy hai ngày đường, ta đã ngôi không được."

Diệp lão phu nhân không khỏi cười "khúc khích" ra tiếng, đứa nhỏ này nói chuyện thật đúng là thăng thăn, ở trong cung ai ai nói chuyện cũng mang chút phép ẩn dụ, giổng như dài thểm một đoạn ruột cong cong, bà đã nghe đến chán, nhưng thật ra loại trả lời thông thông khoái khoái này làm cho bà vui mừng trong lòng.

Diệp lão phu nhân nghĩ nghỉ hỏi, "Ngươi có quen biết người chỉ đường cho ngươi vừa rôi không?"

Lang hoa lắc lắc đầu, "Không biết, cũng là lần đầu tiên gặp." Nàng nói không sai, Triệu Linh chỉ nói sẽ giúp năng giúp một tay, về phần hỗ trợ như thế nào nàng cũng không hỏi, Triệu Linh cũng không để cập đên.

Nàng một đường đi vào Hàng Châu là Ngô Đồng hộ tổng, nếu có thể lặng yên không một tiêng động đi đên xe ngựa của mảng còn nói chuyện với nàng, chỉ có thể là do Triệu Linh an bảỉ.

Diệp lão phu nhân nói: "Ta già rồi, bọn nhỏ cũng không ở bên cạnh, lời hứa hai năm trước cũng không còn, một ngày không bình thường nếu là buổi sáng vài năm trước ta nói không thể giúp, hiện tại...... Cũng không có tỉnh lực này."

Lang Hoa nhìn bài trí trong phòng, bàn nhỏ bên cạnh Diệp lão phu nhân còn đặt một tiểu hâu từ bên trong quả câu bảy mâu.

"Lão phu nhân, Lang Hoa đứng lên, chỉ chi tiểu hầu tử, "Ta đá cầu cho ngài xem nha!"

Đó là đổ của tiểu Thất, từ lúc tiểu Thất đi rồi không còn ai động vào.

Diệp lão phu nhân giật mình gật đầu, mắt thấy Lang Hoa cầm quả cầu, ở trong phòng đá đá.

Hoảng hốt giống như thấy bộ dáng tiểu Thất năm đó.

Đá đá, bỗng nhiên trong lúc đó quả cầu mất chính xác, Lang Hoa lại nhặt quả cầu rơi trên đât, Diệp lão phu nhân vội đứng lên lo lãng vươn tay, "Mau...... Mau.... Đứng lên."

Lang Hoa đứng lên, đem quả cầu trả lại cho diệp lão phu nhân.

Trên quả cầu thượng còn có độ ẩm thản nhiên của Lang Hoa, lông chim lướt qua mu bản tay Diệp lão phu nhân, mềm, ngứa.

"Lão phu nhân." Lang Hoa thấp giọng nói, "Ta phải về Trấn Giang, tổ mẫu ta còn ở Trân Giang chờ ta."

Diệp lão phu nhân không khỏi tâm đau xót, "Ngươi vì cái gì cảm thấy ta có thể hỗ trợ? Là bởi vì ta đã từng làm nhũ mẫu của Hoàng Thượng?"

Lang hoa lắc lắc đầu, "Không phải."

"Thất tiểu thư của ngài còn tuổi nhỏ đã táng mệnh trong tay giặc cỏ, nghe mà làm cho người ta tiêc hận, nhưng mà đó chưa là gì, bởi vì đứa nhỏ so với nàng bị thảm hơn nơi nơi đều có."

Hạ nhân Diệp gia không khỏi hít một ngụm lương khí, vị Cổ tiểu thư này thế mà dám nói như vậy với lão phu nhân, nàng muôn tiên lên đánh gãy lời Cô tiêu thư nói, thì Diệp lão phu nhân nâng nâng tay,

Cổ Lang Hoa nói tiếp, "Thất tiểu thư, ít nhất thời điểm còn sống cẩm y ngọc thực, cảng nhiêu đích đứa nhỏ có lẽ đên chêt cũng chưa nêm qua một chút cơm no, ngày ấy Mẫn đại nhân mang lương thực đến mũốn cho dân chúng Trấn Giang ăn một bữa cơm no, nhưng là...... Bọn nhỏ...... Không chịu ăn...... Bởi vì bọn nhỏ không biêt cơm thê nào...... Bọn nhỏ chi biêt nước cơm cùng nươc gạo......

"Bọn họ chết, không có ai nhớ rõ, cũng sẽ không có ai mai táng."

"Đã chết, chính là đã chết, ném ở đó, chỉ còn lại xương trắng, càng không ai lưu giữ đô vật của họ."

"Nhưng mà, bọn họ lại giống Thất tiểu thư, đều là mạng người." "Nếu muốn tìm một người cứu bọn họ không dễ dàng, bởi vì trên đất Giang Chiết,

đại đa sổ mọi người lựa chọn làm một Bồ Tát câm, ta đến cầu ngài, là bởi vì lúc Diệp Thât tiêu thư không còn, ngài đã một câu."

Cổ Lang Hoa ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, "Cho dù đem Giang Chiết lật đổ cũng phải báõ thù chồ Thất tiểu thư."

"Đây lời hứa đẫm máu nhất một ηgιτόi cό thể hứa hẹn."

"Ba năm kể tiếp, quan phủ Giang Chiết bao vây tiễu trừ giặc cỏ quy mô lớn, cũng khiên cho chuyện xưa của Thât tiêu thư truyên đi."

"Lão phu nhân, " Lang Hoa lui ra phía sau vài bước hai tay chồng lên nhau chạm vào trản, khom người quỳ xuống hướng Diệp lão phu nhân hành đại lễ, "Giang Chiết mặc dù có Mẫn Hoái đại nhân, Hẳn Chựơng tướng quân, nhưng kẻ thù vẫn ẩn nhẫn, nếu ngài có thể hỗ trợ chúng ta sẽ nhiều thêm một phần thắng"

Diệp lão phu nhân nghỉ nghì, "Nếu...... Ta không giúp được chuyện này thì sao?"

"Vậy cũng không sao" trên mặt Lang hoa là biểu tình bình thản.

"Vậy để cho chúng ta cũng thành chuyện xưa, truyền lưu đi xuống đi!"

Một chiếc xe ngựa cứ như vậy lén lút đi vào Diệp gia, không đến nửa canh giờ lại lén lút rời đi.

Diệp lão phu nhân đi vào nội thất nửa ngày không nói gì, vẫn là Diệp Đại phu nhân gõ vang cửa phòng lão phu nhân, đi vào cùng lão phu nhân nói chuyện.

"Nương, hỏi thăm rõ ràng, nhà giàu dời tới Hàng Châu nửa đường gặp giặc cỏ, mây chục xe ngựa bị đánh thât linh bát lạc, nhưng mà xem ra sẽ không có vân để gì lớn...... Ngải biêt vị kia Tư Mã Lý Thành Mậu Lý đại nhân hay không?"

Diệp lão phu nhân gật gật đầu, phàm là người có quan hệ họ hàng với hoàng gia ta rất rõ ràng. "Đó là người nhà ngoại Thôi hoàng hậu mẹ đẻ thái tử"

Diệp Đại phu nhân nói: "Mẹ trí nhớ thật tốt, cho dù là con nghe xong, cũng phại cẩn thận ngẫm ngầm một chút. Vị Lý Thành Mậu đại nhân kia sáng sớm đã tập kết nhân mã truy, gây chiên địa đuôi bắt, hai ba ngày nhất định sẽ có manh môi, không cân Diệp gia phải chúng ta hỗ trợ." - - Diệp lão phu nhân nghỉ nghỉ, "Nếu...... Ta không giúp được chuyện này thì

sao?" "Vậy cũng không sao" trên mặt Lang hoa là biểu tình bình thản.

"Vậy để cho chúng ta cũng thành chuyện xưa, truyền lưu đi xuống đi!"

Một chiếc xe ngựa cứ như vậy lén lút đi vào Diệp gia, không đến nửa canh giờ lại lén lút rời đi. Diệp lão phu nhân đi vào nội thất nửa ngày không nói gì, vẫn là Diệp Đại phu nhân gõ vang cửa phòng lão phu nhân, đi vào cùng lão phu nhân nói chuyện. "Nương, hỏi thăm rõ ràng, nhà giàu dời tới Hàng Châu nửa đường gặp giặc cỏ, mây chục xe ngựa bị đánh thât linh bát lạc, nhưng mà xem ra sẽ không có vân để gì lớn...... Ngải biêt vị kia Tư Mã Lý Thành Mậu Lý đại nhân hay không?"

Diệp lão phu nhân gật gật đầu, phàm là người có quan hệ họ hàng với hoàng gia ta rât rõ ràng. "Đó là người nhà ngoại Thôi hoàng hậu mẹ đẻ thái tử."

Diệp Đại phu nhân nói: "Mẹ trí nhớ thật tốt, cho dù là con nghe xong, cũng phại cân thận ngâm ngâm một chút. Vị Lý Thành Mậu đại nhân kia sáng sớm đã tập kết nhân mã truy, gây chiên địa đuôi bắt, hai ba ngày nhất định sẽ có manh môi, không cân Diệp gia phải chúng ta hỗ trợ." Diệp lão phu nhân nhìn Diệp Đại phu nhân một cái, thở dài, "Ngươi a, làm việc rõ ràng còn không băng cái đứa nhỏ tám tuổi kia." Cái đứa nhỏ kia, từ lúc vào cửa không nói một câu vô nghĩa. Thậm chí ngay cả thỉnh bà hỗ trợ thế nào đều nói rành mạch, chẳng qua là bọ họ nghe không hiêu thôi.

"Ngươi cho là, cổ Đại tiểu thư kia thật là đến cầu chúng ta tiêu diệt?" Cái này ngay cả diệp Đại phu nhân cũng hổ đồ, "Con dâu cũng hiểu được kỳ quái, nói đên tiêu diệt, vì sao còn nói phải cứu Mân Hoài, hai người này có quan hệ gì, có phải lân này bị giặc cỏ cướp bóc có người nhà Mân Hoài?"

"Thật là ngu dốt. "Diệp lão phu nhân nói xong nói, "Ta nhớ rõ Lý Thành Mậu phó tướng ở Hàng Châu điểm binh làm viện quân cho Hàn Chương đi?"

"Vậy vấn đề nhất định ở trên người hắn."

Trước/738Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyên Cổ Đại Đế