Saved Font

Trước/65Sau

Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường

Chương 27-1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chươngpxbxc 27.

Quay ngượcdbtjc sựczlqz việctnqeu ktlazphát ucgtwsinh cjwxxxảy aypvpra trongtshhn rlygschớp mắt.

Đó yhtcqquả itgecthực làjybip lợnzbwbh rừng,ydmhz flrlbmũi lợn,wxdvo dgxaxtai lợn,egdat qzqaymóng qaubelợn czoxi…… Mỗipmxqt nơigdlpl đềunombc làjqpgp wtdcvloại tươiytcui ngonossun thịt, cũng có đầy đủ thịt, nhưng …… Đó không phải động vật bình thường. lợn rừng ah!

Cao khoảng 1m5, tứ chi rắn chắc, khỏe mạnh, răng nanh dữ tợn, đôi mắt đỏ hoe bất thường, tất cả khiến nó giống một kẻ săn mồi.

Một gã đàn ông đâm vào đít nó, đau đớn khiến nó phát điên.

Lợn rừng chạy nhanh, giống như một con bò hú lên một tiếng "dũng mãnh", điên cuồng lao về phía đám người, tốc độ cũng không nhanh, có thể là gã đàn ông đã bị doạ đến ngu người, ngốc lăng đứng hình, không thể trốn, bị lợn rừng trực tiếp đâm, giẫm vào cẳng chân.

Nó há to miệng, cắn mạnh vào vai gã đàn ông một cái, hàm răng sắc nhọn của nó xuyên qua lớp quần áo màu bạc, cắn người đàn ông lực lưỡng, máu đỏ tươi bắn tung tóe trên mặt đất khiến mọi người hoảng sợ, dấy lên những tiếng hét chói tai.

“A a a!!! Đau wkhhzquá! Cứugbymp mạngostpz vhvyfoooh oohavrze hrzqv…… grisx”Nam nhânupebn byrrqthét qvrgulên mộtrldpo fotlhtiếng fcundchói tai,evjfk okaoothân thểuabfw khôngenbcg mjyjzngừng xxsonvặn vẹo, muốn đẩy heo rừng ra, nhưng ngoại trừ làm cho răng heo rừng cắn càng sâu, cũng không làm gì được nó.

Cảnh tượng này thực sự quá kinh khủng, ngày thường bọn họ tùy ý giết động vật, nhưng lúc này lại bị biến thành đồ tể.

"Ô ô ô ooh... Nhanh chóng cứu gã." Người bạn đồng hành nam do dự nhưng không dám tiến về phía trước, tay run rẩy cầm con dao găm, sợ rằng mình sẽ trở thành mục tiêu săn mồi tiếp theo.

Vẫn là người đàn ông cao to làm tiểu tam tối qua đứng dậy, sức lực có hắn hơi bị lớn, chỉ cần một đấm đã đập nát đầu con lợn rừng.

Phanh!

Bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, con lợn rừng giống như một ngọn núi nhỏ, đè lên người bị cắn, hai mắt mở to, con ngươi híp lại, miệng phát ra tiếng " hô hô", hiển nhiên là bị sợ.

Nam nhân cao hứng nhấc lên con heo rừng: "Ngươi có sao không?"

“… Đau… Máu ……” Run rẩy, chạm vào vai gã, máu tuôn ra như nước, mất quá nhiều máu khiến mặt gã trắng bệch, “Oh ooh… Cứu tôi với, tôi không muốn chết ooh ooh…”

Không ai trả lời gã ta.

Đọc Full Tại Truyenfull

Vết thương nếu là ở bên ngoài không tính là gì, nhưng ở đây không có thuốc, trên hoang đảo cầm máu cũng không thể cầm máu... Có thể nói đã đặt nữa chân vào quan tài.

“ Kia… Sẽ không có vấn đề gì, chúng ta có thể lập tức tìm phòng thí nghiệm rời đi.” Bạn nam đồng hành cởi áo khoác, dùng lực ấn vào vết thương, cố gắng cầmxljrx máudqmun nhưnglnauw evaoltất cảdjabt đềupxwls vônisfz ích.

Quý Annycus đứngofjts ukefeở lrlbltrong đámkhiax ngườiazsrl bênfpyrd duhavngoài, mọiedvmo chuyệnknllp cpbdjdiễn ra quá nhanh, nên đợi anh phản ứng sau, mọi người đều hoang mang.

" Hiện tại làm sao bây giờ?"

Hải Nguyệt liếc nhìn thoáng qua rừng cây xum xuê, màu nâu xám bóng dáng nào đó như ẩn như hiện, y không nói lời nào cong lưng, hai tay dùng sức ôm lấy thiếu niên.

"Ân?" Cậu lờ mờ nhìn lại.

"Chạy!"

Nói xong, Hải Nguyệt như cung tên, nhanh chóng chạy về phía trước. Ném phía sau đám người đang không phản ứng, cho đến khi một đàn lợn rừng từ trong rừng lao ra, tấn công đám đông một cách tức giận.

Động bọn của tụi nó bị thương khiến chúng nó tức giận, máu tươi của nhân loại xúc tác khiến bọn chúng muốn ăn tươi.

Nếu là một hoặc hai con lợn rừng, mọi người vẫn có thể phối hợp với nhau để đối phó, nhưng nhóm này... đông đặc, ít nhất cũng có hàng trăm con, nên mới lao tới như thế này. là tìm đến cái chết.

"Đậu! Đây là cái quỷ gì? ”Hoàng Mao trong lòng thầm nguyền rủa, theo hướng Hải Nguyệt vừa chạy buồn bực chạy về phía trước.

Trong đám đông hỗn loạn, trong nguy cơ sinh tử thấp, mỗi người đều có khả năng bùng nổ lớn nhất. Trong đó Quý An, ngoại trừ Hải Nguyệt, tất cả đều là đối tượng hâm mộ ghen tị.

Bọn họ chạy đi mệt chết đi được, mà người kia còn có tiểu tình nhân ôm chạy, hưởng thụ đãi ngộ của công chúa.(ʘᴗʘ✿)

Chua, quá chua.

Quý An ôm chặt cổ Hải Nguyệt, ngăn không cho chính mình bị ném xuống, bên tai nghe được hô hấp đều đặn, sắc mặt không đổi của đối phương.

Dư quang thường thường nhìn về phía sau đám người, chỉ thấy thuyền trưởng và đám chị em Hứa với tốc độ cực nhanh, cũng không cần biết phương hướng gì cả, có thể đi tới viện nghiên cứu.

Ngoại trừ cái này, bọn họ đều cúi đầu theo bọn họ chạy.

Hai chị em đương nhiên biết bản đồ, bọn họ và đội trưởng là một tuyến. Nghĩ lại ngày đêm đầu tiên khi, ngoại trừ hai nhóm người họ, thì không ai mang theo ấm nước, đây có lẽ là trò chơi nhắc nhở mơ hồ.

Ở tình huống như vậy tìm đường sống trong cái chết còn mang theo ấm nước?

Tất nhiên, họ cảm thấy rằng họ có thể sống sót, và họ biết rõ hòn đảo này.

Quý An cụp mắt xuống và tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Đang chạy trốn giữa đường, người nào đó quá chậm, bị một con heo rừng giẫm chết, hét lớn một tiếng, nhưng rất nhanh …… Tất cả đều bình tĩnh trở lại.

Bất tri bất giác, bọn họ chạy tới viện nghiên cứu gần đó, con lợn rừng dường như cảm gvvoanhận pmihgđược mộtzopna fvkhbloại uyouywq atsyihiếp nàouywia lbrnyđó, sânyttig gầnvhnkn ewciođó vkmihdao độngqqmjk ycecpmột vhypphồi, tjzuvmột lggualúc sau,mosxo sắcuoafl trời tối sầm lại, con đầu đàn... hú lên, miễn cưỡng dẫn đàn bỏ đi.

Hô! Được cứu.

Mất hết sức lực, mọi người ngồi bệt xuống đất, thở gấp như muốn chết.

Thuyền trưởng và những người còn lại nhìn chằm chằm Hải Nguyệt với vẻ cảnh giác, rõ ràng mọi người đều chạy như nhau, anh ta còn ôm một người trong tay, nhưng trong một đám người, y lại có vẻ nhẹ nhàng.

Mặt không đỏ, khí không suyễn.

Nếu họ còn không biết rằng y có vấn đề, là thiểu năng mẹ nó rồi.

Quý An thu hết mọi thứ vào trong mắt, chủ động phá vỡ sự im lặng: "Làm sao bây giờ? Chúng ta đi vào sao?"

Năm sáu năm không có một bóng người của viện nghiên cứu, cổng chính đã gãy làm đôi, nhưng qua từng chi tiết vẫn có thể nhìn ra một thời huy hoàng, hoàng hôn và mặt trời, có ánh sáng ở cửa. Ánh sáng ảm đạm, giống như một con thú hoang với cái miệng rộng, sẵn sàng ăn tươi nuốt sống họ bất cứ lúc nào.

Thuyền trưởng âm trầm nhìn cậu: "Vào đi, ở bên ngoài không an toàn."

“ Ô ooh… Tôi muốn về nhà.”

Có người thấp giọng kêu lên, Quý An ngẩng đầu nhìn thấy một thiếu nữ tuổi hai mươi, khuôn mặt thanh tú, nước mắt lưng tròng.

Cậu còn nhớ rõ cô gái này, ngày đầu tiên chơi game, cô gái này đã khóc, lúc đó còn có một thiếu niên ở bên cạnh an ủi cô ấy. Quý An liếc nhìn xung quanh đám đông, không gặp cậu bé.

Cuối cùng, tự nhiên không cần nhiều lời. ( Death rùi đó)

Ngày thứ ba của trò chơi, ban đầu có mười lăm người, bây giờ chỉ còn lại mười một người, ngày hôm trước chết chừng ba người bị lợn rừng giẫm chết.

Nó cũng bao gồm người đàn ông bị thương ban đầu.

Đọc Full Tại Truyenfull

Hiện tại tình hình không khác mấy, thuyền trưởng, thuyền viên đôi chị em gộp lại bốn người, nên là một nhóm. Dư lại người phụ nữ ngoại tình, ông chồng đội mũ xanh, tiểu tam cao lớn, lông vàng, tổ cô gái khóc.

Đến nỗi Hải Nguyệt ……

Quý An liếm khóe môi, trong lòng có linh tính, chỉ là trước mắt vẫn là đứng ở bên cạnh câuh, lựa chọn đảo ngược tình thế bất lợi cho chính mình. Sử dụng biện pháp loại, đội trưởng bên kia trước PASS, bất quá những người còn lại …… Nhìn kỹ một chút.

***

Trời về đêm, đêm lạnh như nước.

Mấy người bên ngoài viện nghiên cứu tìm một mảnh phòng thí nghiệm tả tơi coi như phòng nghỉ, bầu trời đen kịt, không thích hợp động thủ, sau khi tùy ý thu thập xong, còn lại mười mấy người giải tán, đi nghỉ ngơi.

Quý An được quấn trong một tấm thảm lông, hai mắt nhắm nghiền, nhìn dáng vẻ như đang ngủ, thật ra lúc này cậu rất tỉnh.

Theo nhật ký, viện nghiên cứu này có một sản phẩm thí nghiệm mạnh mẽ đã trốn thoát, dẫn đến việc đóng cửa toàn bộ viện nghiên cứu, đây có lẽ là BOSS cuối.

Ban ngày heo rừng không dám đi vào, có thể khiến bọn nó cảm thấy sợ hãi.

Và... Đêm nay, dự định là một đêm không yên.

Đọc Full Tại Truyenfull

Thời gian trong bóng tối sẽ luôn kéo dài vô định, không biết sẽ kéo dài bao lâu, trong bóng tối, Quý An nghe thấy một tiếng "khóa" rất nhỏ, lúc đầu rất nhẹ, sau đó càng lúc càng lớn., mang theo một vệt Nước trong, giống như có cái gì đó, bên ngoài kéo một cái đuôi cá chuyển động.

Người thanh niên nín thở, cẩn thận ngồi dậy, kiểm tra phương hướng rồi nhìn xung quanh.

Loc cọc!

Gần hơn, gần hơn.

Muốn vào tới? Tim Quý An căng thẳng, hơi thở gấp gáp trong giây lát... Âm thanh bên ngoài phòng đột nhiên ngừng lại, sau khoảng mười giây, Quý An hít một hơi, tưởng như vật đó đã biến mất., cổng chính của cơ quan bất ngờ bị va chạm với một tiếng "phanh" lớn.

Phanh phanh phanh!!!

Âm thanh hỗn hợp của những nhịp đập không rõ ràng, những tiếng nức nở, trong màn đêm tĩnh lặng, có vẻ đáng sợ.

Thích ứng với bóng tối, Quý An nhìn thấy nhiều người đứng lên, nhưng không ai mở miệng, một đám người im lặng như người câm... Chỉ có cô gái nhỏ phía trước đang khóc, khóc quá mệt mỏi. Mệt mỏi, tỉnh táo là như nhau.

Quý An vừa thấy cô gái kia ngồi dậy, theo bản năng cảm thấy không tốt, trong lòng hoảng sợ muốn lấy tay che miệng, nhưng cuối cùng vẫn là chậm một bước, cô gái nhỏ không nói rõ sự tình là như thế nào. hét lên: "Ah... Mon, mon... Ai đó đang ở cửa."

( Chương 27 này khá dài gần 8k chữ tương đương 15k mấy ký tự nên mình chia ra nha.)

Trước/65Sau

Theo Dõi Bình Luận