Saved Font

Trước/94Sau

Phong Hoa Tuyết, Nguyệt Vũ

Chương 16 - Giai Nhân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trời ở Lô thành đang có mưa phùn.

Buổi tối lúc bốn người Diệp Thanh Vũ tới nơi, mưa to tầm tả hiếm thấy, giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống phát ra tiếng thùng thùng keng keng, đánh văng bùn lầy ra bốn phía, các nàng không thể không dừng chân ở Lô thành, chờ cơn mưa ầm ầm dữ dội này tạnh bớt rồi tiếp tục lên đường.

Mưa to kéo dài suốt một ngày một đêm cũng không ngừng lại, không chỉ có không ngừng, ngược lại còn có dấu hiệu ngày càng dữ dội hơn. Mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy hạt mưa rơi xuống nện vào mái hiên rồi văng ra, bắn lên xung quanh, tụ lại ở khe ngói rồi men theo vách tường chảy xuống.

Diệp Sóc Nguyệt hít sâu một hơi, có thể ngửi thấy mùi bùn đất từ trong không khí, tươi mát như hương trà vừa mới ngâm xong. [lúc này, ở chỗ của editor cũng đang mưa nên mình cũng cảm nhận được y chang~]

Cứ theo tình trạng này, khi nào mới có thể đi được đây?

Diệp Sóc Nguyệt u buồn nhìn cây cỏ phất phơ trong mưa gió ngoài cửa sổ, bởi vì mưa bụi ngăn cản, những thứ kia nhìn có vẻ vô cùng mông lung. Kéo dài thời gian càng lâu, nàng và Diệp Thanh Vũ phải cùng hai quái nhân này ở chung nhiều thêm mấy ngày, sao có thể chịu được? Nàng cực kỳ không thích cái loại cảm giác áp bách trên người Tần Mặc Phi, từ sau tranh chấp ngắn ngủi ngày ấy, nàng càng thấy chán ghét Tần Mặc Phi.

"Ngắm mưa phẩm trà, cũng là một loại hưởng thụ, không có tiếng sáo thổi, có tiếng mưa rơi thay thế, cũng tốt." Tần Mặc Phi ngâm mấy lá trà xong rồi rót vào mấy chén trước mặt, hương thớm ngát lập tức lan tỏa bốn phía.

"Đây là trà gì? Hương vị thực kỳ lạ."

"Là tử trà sinh trưởng trên Nga Hoàng sơn, hoa nở màu tím, cũng là nguyên do nó có tên đó. Đây là lá mới, ngâm vào nước ra trà sẽ tinh khiết vô cùng, ngươi không ngại thì thử xem."

Diệp Thanh Vũ cầm lấy nhấp một ngụm nhỏ, giữ ở đầu lưỡi tinh tế đánh giá, gật đầu: "Quả nhiên không sai."

"Đây là loại trà ta thích nhất, xuất môn bên ngoài, vẫn phải bảo Vũ Tuyền mang theo." Tần Mặc Phi cười đến ôn nhu, liếc thấy ánh mắt đề phòng của Diệp Sóc Nguyệt, hừ nhẹ một tiếng: "Như thế nào, ngươi sợ ta hạ độc trong chung trà, không dám uống?"

"Sao ta lại sợ ngươi." Diệp Sóc Nguyệt liếc cái xem thường, bưng chén trà sẽ uống, bỗng nhiên cửa phòng bị ai đó mở toang, trà còn chưa đến miệng đã bị run đổ ra ngoài.

Người xông tới là một nữ nhân xa lạ, nàng dùng một áo choàng vải bố che từ đầu đến chân, ánh mắt bối rối, môi run run chưa gì đã bị kiếm của Đường Vũ Tuyền kề trên cổ.

"Xin, xin lỗi, ta không phải người xấu!" Nàng vội vàng giải thích: "Có người đang đuổi theo ta, ta mới hoảng quá mà tùy tiện xông vào đây!"

"Có người truy ngươi? Là ai truy ngươi?"

"Là kẻ thù của ta. Kính nhờ các vị cho ta tìm một chỗ trốn một lát, nếu để bọn họ tìm được ta, ta nhất định sẽ không sống nổi! Xin các ngươi hãy thương xót!"

Tần Mặc Phi đưa cho Đường Vũ Tuyền một ánh mắt, để nàng thu kiếm đóng cửa phòng lại. Bốn người đều không ngừng đánh giá trên người nàng.

Không lâu sau, cửa phòng lại bị đẩy ra một lần nữa.

Bước vào là hai nam nhân mặc áo choàng đội đấu lạp(*), liếc mắt rà soát một phòng khắp phòng, sau đó liền hỏi: "Các ngươi có từng nhìn thấy một nữ nhân trẻ tuổi nào đi qua hay không?"

(*): là cái nón mà mấy ông trong phim kiếm hiệp hay đội

Diệp Thanh Vũ hừ nhẹ: "Chúng ta luôn ngồi ở trong phòng này, sao lại có ai đi vào? Muốn nói có ai từng xông vào, thật ra lại là hai ngươi đó."

"Thật là chưa từng gặp?" Hai nam nhân thấy thần thái các nàng đều nhàn nhã, liền soát trong phòng, muốn mở tủ quần áo ra, bị Diệp Thanh Vũ ngăn lại.

"Tuy nói đây là khách điếm, nhưng giờ lại là chỗ ở của chúng ta, các ngươi không biết tùy tiện xâm nhập là thực không lễ phép sao?"

Nam nhân lấy lệnh bài bên hông ra: "Chúng ta là người của quan phủ, phụng mệnh làm việc, ngươi tốt nhất đừng ngăn trở!"

Diệp Sóc Nguyệt quay sang nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài khách điểm có một cỗ xe ngựa, phía trước xe ngựa còn có ba người cưỡi ngựa đứng trong mưa, cầm đầu hình như là một nữ nhân. Bên dưới áo tơi(*) là bộ hoa phục, hẳn là người có thân phận thực tôn quý. Bởi vì nhìn từ trên lầu xuống, nên không thấy dung mạo dưới đấu lạp của người nọ.

(*): áo mưa thời cổ đại

Hai nam nhân soát lại căn phòng một lần nữa, vừa cẩn thận quan sát bốn người, sau đó mới không cam lòng đi ra ngoài. Diệp Thanh Vũ đóng cửa lại kỹ càng, lại đến bên cửa sổ, nhìn đội người kia rời đi xa, mới nói một câu.

"Bọn họ đã đi rồi, ngươi có thể đi ra."

Cái bàn rung lắc, nữ nhân xông tới vừa rồi mới chui ra từ dưới gầm bàn, đè lại ngực, dáng vẻ như là kinh hồn chưa định. Nàng bình ổn hô hấp, cảm kích nói với Diệp Thanh Vũ: "Đa tạ các vị đã cứu giúp, đa tạ các vị đã cứu giúp!"

"Ngươi là ai, sao lại bị quan phủ đuổi bắt? Chẳng lẽ ngươi là đào phạm sao?"

Nữ tử lắc đầu, cởi mũ áo choàng phủ đầu xuống, lúc này Diệp Thanh Vũ mới nhìn khuôn mặt của nàng.

Bề ngoài nữ nhân này không quá hai mươi, mặt mày thanh tú, khóe mắt e lệ, môi anh đào không nhếch mà cong, dáng người tao nhã, làn da tuyết trắng, hai tay nhẹ nhàng cầm áo choàng vải bố, bộ dáng có chút câu nệ, chính là vẻ câu nệ này cũng không ảnh hưởng đến khí chất tỏa ra từ nàng, không có cố ý che dấu, chỉ là uyển chuyển tự nhiên đến mức tận cùng nhu hòa, nếu vẻ đẹp của Tần Mặc Phi là yêu diễm hoa mỹ, thì của nàng chính là thanh nhã thoát tục.

Quả là một giai nhân thanh lệ. Từ trên búi tóc của nàng rũ xuống một sợi dây đính bảo thạch màu đỏ, càng khiến nàng như là trích tiên rơi xuống phàm trần. Diệp Sóc Nguyệt nhìn đến có chút ngốc, nữ nhân này vô luận là dung mạo hay phục sức đều trác tuyệt, không giống dân chúng tầm thường, ngược lại càng giống người trong hoàng cung hơn. Nàng bỗng nhiên nhớ lại lời đồn nghe được ở quán trà mấy ngày trước, liệu nữ nhân này có phải là hài tử bị đuổi giết của vị vương gia kia không?

Trong mắt nàng ta mang theo vẻ bất lực.

"Không phải như vậy, ta không phải là đào phạm cái gì, ta, ta, ta — ta từ trong phủ quan trốn tới — Cẩu quan cùng phủ doãn ở Lô thành muốn đem ta dâng cho đương kim thiên tử — Ta không theo, nên bỏ trốn. Ai ngờ bọn họ cư nhiên không chịu buông tha ta, một đường đuổi tới nơi này — May mắn có mấy vị cô nương chịu che giấu cho ta, ta mới có thể thoát hiểm –"

"Cô nương, ngươi tên là gì?"

"Ta gọi là — Mục Khuynh Thành–" Nàng dừng một chút, chần chờ nói ra tên mình. "Ta vốn là tiểu thư nhà phú quý, một lần lúc trên đường giải sầu, bị bọn họ nhìn trúng, mới cưỡng bắt ta đến đây. Cầu xin các người đừng tố với bọn họ ta ở đây!"

Tần Mặc Phi hơi nâng thủy mâu: "Bắt đến đây? Như vậy, nhà của ngươi ở đâu?"

Mục Khuynh Thành phóng nhẹ thanh âm, vẫn hơi dừng lại một chút: "Nhà của ta ở Thanh Châu —quân phủ tướng –"

"Phủ tướng quân?" Diệp Thanh Vũ nhíu mày, đánh giá nàng trong chốc lát. "Nói như vậy, ngươi là nữ nhi của hộ quốc tướng quân Mục Trùng ở Thanh Châu? Cha ngươi đã là hộ quốc tướng quân, những người kia làm sao dám động tới ngươi?"

"Cha ta mang binh trấn thủ ngoài biên quan, bọn họ mới dám xằng bậy. Ta đã muốn nói với bọn họ ta là nữ nhi của tướng quân, nhưng bọn họ không tin, cứng rắn bắt ta đến đây. Đa tạ ân cứu mạng của các vị, sau này tiểu nữ tử chắc chắn sẽ hồi báo. Hiện tại, ta phải đi rồi—-"

"Chờ một chút." Diệp Thanh Vũ ngăn nàng lại. "Nếu ngươi đi một mình, vạn nhất nửa đường bị người ta bắt được thì làm sao bây giờ? Vừa hay chúng ta cũng đi ngang Thanh Châu, không bằng, ngươi đi cùng chúng ta, chúng ta có thể hộ tống ngươi đến thành Thanh Châu."

Nhãn tình Mục Khuynh Thành sáng lên: "Là thật sao? Ta — có làm tăng thêm phiền toái cho các ngươi không?"

"Ta là tiêu sư của Hách Liên tiêu cục, triều đình bình thường sẽ không can dự đến chuyện của người trong giang hồ, ngươi chỉ cần cải trang cho bản thân tốt, đi theo chúng ta thì được rồi. Hộ quốc tướng quân Mục Trùng là một anh hùng được đông đảo hảo hán trong giang hồ khâm phục, tuy rằng chúng ta không phục triều đình, nhưng cùng một nước cũng là người một nhà. Tướng quân vì nước chinh chiến nhiều năm, thanh danh vang dội, nữ nhi của ngài gặp nạn, nào có đạo lý không cho chúng ta giúp đỡ."

"Chậm đã, sao ngươi biết thân phận nữ nhi hộ quốc tướng quân của nàng là thật?" Trong mắt Tần Mặc Phi không có độ ấm, nhìn kỹ Mục Khuynh Thành. "Ngươi nói ngươi là nữ nhi của Mục Trùng, cũng phải lấy ra bằng chứng mới được."

Trên người nàng là tơ tụa phục sức quý giá, thân trang phục này như là của tần phi trong cung, nếu nàng đào tẩu trên đường nhập cung, vậy cũng chưa phải là tú nữ, sao lại ăn mặc như vậy?

"Ta không có lừa các ngươi!" Mục Khuynh Thành thấy Tần Mặc Phi không tin, có chút sốt ruột, lục soát trên người nửa ngày, bỗng nhiên một phong thư bị ướt một góc từ trong ngực áo rớt. Cùng lúc đó, vật màu phỉ thúy trên cổ nàng lộ ra, Đường Vũ Tuyền cách nàng gần nhất, đưa tay cầm lấy.

Mục Khuynh Thành biến sắc, cũng lo cho phong thư, nhanh chóng nhặt nó lên, cẩn thận quan sát mặt giấy dán ở trên, may là hoàn hảo không tổn hao gì, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi nhét phong thư trở về, tìm ra lệnh bài.

Đường Vũ Tuyền vươn tay ra trước mặt nàng, lòng bàn tay cầm một chiếc nhẫn.

Hai má Mục Khuynh Thành ửng đỏ, cầm lấy nó, nhẹ giọng nói lời cảm tạ: "Là dây bị đứt, cám ơn ngươi."

"Đây là lệnh bài của phủ tướng quân, chữ 'Mục' phía trên là họ của cha ta. Ta lưu lạc mấy ngày bên ngoài, chắc là người trong nhà sốt ruột lắm, xin các ngươi tin tưởng ta, ta thật sự không phải người xấu!"

Tần Mặc Phi hỏi lại: "Vậy ngươi không sợ chúng ta là người xấu sao?"

Mục Khuynh Thành hiển nhiên là không nghĩ tới vấn đề này, nàng ngẩn người, bất an dò xét qua lại trên người các nàng, theo bản năng lui về phía sau vài bước. "Nếu... nếu các ngươi không tiện dẫn the ta — ta đây hiện tại —-"

"Ngươi không cần lo lắng, Mặc Phi cô nương chỉ đùa với ngươi một chút thôi. Lệnh bài này quả thật không giống giả. Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ đưa ngươi đến Thanh Châu an toàn. Mặc Phi — ngươi xem có được không?"

"Ngươi đã nói vậy rồi, ta còn có thể thế nào?" Tần Mặc Phi thả chén trà đã nguội lên bàn, tà liếc mắt qua Diệp Sóc Nguyệt một cái, đạm cười nói: "Để mặc một người vừa thoát khỏi đầm rồng hang hổ ở bên ngoài, quả thật là quá không nhân đạo. Bất quá, ta còn không biết, ngươi là người dễ mềm lòng như vậy— Sóc Nguyệt muội muội, ngươi xem thử thế nào?"

Diệp Sóc Nguyệt trắng mắt liếc nàng một cái, xoay mặt đi: "Ai là muội muội ngươi!"

"Sóc Nguyệt." Diệp Thanh Vũ nhăn mặt. "Mặc Phi cô nương lớn tuổi hơn ngươi một ít, tính đi tính lại vẫn có thể làm tỷ tỷ của ngươi, không cần cứ giở tính trẻ con như thế."

"Không có vấn đề gì, xem ra Sóc Nguyệt rất là có địch ý với ta đây. Đến bây giờ, nàng vẫn sợ ta sẽ cướp mất thân tỷ tỷ của nàng đó."

trên mặt Diệp Sóc Nguyệt một trận trắng một trận hồng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tần Mặc Phi, ngươi câm miệng."

Đường Vũ Tuyền im lặng đứng ở một bên, nghe các nàng tranh luận ngươi tới ta đi, trầm mặc không lên tiếng. Ánh mắt của nàng vẫn luôn nhìn theo Tần Mặc Phi.

Mấy ngày này Tần Mặc Phi luôn rất thích cười, khóe mắt cong cong, môi giương cao, xảo tiếu thiến hề(*), mắt đẹp lưu chuyển, dáng vẻ thực ấm áp.

(*): Xuất phát từ câu 'Xảo tiếu thiến hề, Mĩ mục phán hề' trong Kinh thi – Dịch nghĩa: cười khéo xinh xắn thay, mắt đẹp long lanh thay (Nguồn: Tứ thư bình giải)

Một đường hoảng sợ trốn tránh, rốt cuộc có thể yên lòng, giờ phút này Mục Khuynh Thành có vẻ khá mỏi mệt, nàng ngồi bên giường, lấy tay xoa đôi chân tê mỏi, tò mò đánh giá Đường Vũ Tuyền.

Đường Vũ Tuyền không ít lần trải qua đủ loại ánh mắt đánh giá của người khác, sớm nhìn quen lắm rồi, chính là vừa rồi khi Mục Khuynh Thành xoay người tìm đồ, chiếc nhận lộ ra ở trên cổ nàng đã thu hút sự chú ý của Đường Vũ Tuyền, làm trong lòng nàng có một tia nghi hoặc.

Đó là một chiếc nhẫn đính phỉ thúy nguyên chất, trên chiếc nhẫn có điêu khắc hình bạch long rất tinh tế sống động. Bên ngoài được phủ một lớp bạc, tay nghề thượng thừa, nhưng hình dạng cũng không đến mức phi thường đặc biệt, chỉ là lúc Đường Vũ Tuyền trả lại cho nàng, có nhìn thấy bên trong chiếc nhẫn, có khắc hai chữ nhỏ ngay ngắn.

'Công Tôn.'

Đó là họ của hoàng tộc.

Vị nữ nhi của tướng bị bắt ép nhập cung này, nửa đường đào thoát, trên người sao lại có được đồ vật của hoàng tộc?

-------

Editor có lời muốn nói: Nhìn nhìn, thấy bạn Khuynh Thành cứ dễ thương thế nào í~ Người yêu của bạn này cũng không phải nhân vật tầm thường đâu~~~

Trước/94Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Chiến Thần