Saved Font

Trước/94Sau

Phong Hoa Tuyết, Nguyệt Vũ

Chương 41 - Rời Cốc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lãnh Hinh Đông quay mặt sang, hai tay chắp sau lưng, hít sâu một hơi dằn xuống lửa giận trong lồng ngực, dừng một chút, nói: "Nếu đã đến đây thì cứ ở lại trong Hồng Hoa Cung mấy ngày rồi về cũng được, miễn cho phụ hoàng đại nhân của ngươi nói ta đãi khách không chu toàn. Ngươi cứ ở tạm đây trước đi, ta gọi người thu dọn phòng cho ngươi."

"Chờ một chút, cô cô."

"Chuyện gì?"

An Quân Nguyệt bày ra dáng vẻ nhu thuận: "Nếu Hồng Hoa Cung này là chỗ của cô cô, như vậy có phải có thể Nguyệt nhi tự chọn nơi ở cho mình không? Ta cũng muốn tìm cơ hội đi dạo xung quanh, nhìn xem "thủy tinh thành" của cô cô rốt cuộc to lớn nhường nào."

Lãnh Hinh Đông nhìn đến có chút sững sờ, từ trong ánh mắt ôn hòa đó của nàng, thấy được bóng dáng của bản thân mình. Hài tử được người kia một tay nuôi lớn, rốt cuộc là thế nào?

Nàng không không muốn tiếp tục ở trong đây đối mắt với nó nữa.

"Tùy ngươi thôi."

"Đa tạ cô cô." An Quân Nguyệt hài lòng cười. Nàng nhìn một vòng bốn phía, lại cúi đầu nhìn nhìn áo choàng mặc trên người, khó chịu xoay xoay cổ, cầm kiếm võ sĩ trên bàn lên, bước ra ngoài.

Lãnh Hinh Đông đã đi khuất, ở lại ngoài cửa là hai tỳ nữ, nhìn thấy An Quân Nguyệt đi ra, đều vội vàng hành lễ: "Nô tỳ bái kiến An tiểu thư, cung chủ đại nhân phân phó chúng ta mang tiểu thư đi dạo quanh cung–"

"Không cần, ta thích từ mình tìm đường hơn." An Quân Nguyệt khẽ cười, bước ra về phía trước. Bước chân của các cung chủ trong Hồng Hoa Cung đều từ tốn vững vàng, nào có thấy ai sải bước vừa nhanh vừa rộng như nàng đâu. Hai người bước theo sau lại đuổi không kịp, đành chạy bước nhỏ theo sát An Quân Nguyệt vòng vòng trong cung.

"Trong cung của các ngươi này, có cả chín vị thánh nữ trấn giữ sao?"

"Dạ, thánh nữ đại nhân chia làm chín cung, mỗi người giữ một cung, tạo thành Cửu cung trận duy hộ an nguy của Hồng Hoa Cung cùng cung chủ đại nhân."

"Vậy võ công của các nàng có cao cường không? Ha ha, thật muốn thể nghiệm một chút thánh nữ của Hồng Hoa Cung rốt cuộc lợi hại đến trình độ nào." An Quân Nguyệt vừa nói vừa không ngừng bước đi. Phòng cao mái cong xuất hiện ngày càng nhiều, chưa quá một hồi khiến nàng nhìn đến hoa mắt, nhịn không được than thở: "Đường đi ở đây sao dài quá vậy?"

Tỳ nữ chần chờ nói: "Bẩm tiểu thư, kỳ thật đường ở đây không dài, chỉ là từ đầu đến giờ, An tiểu thư cứ đi vòng vèo quanh một chỗ này mà thôi –"

"Hả?" An Quân Nguyệt kinh ngạc há mồm: "Nãy giờ sao các ngươi không nói?"

"An tiểu thư nói thích từ mình tìm đường, ngài không hỏi, chúng nô tỳ không dám lắm miệng trả lời –"

Chỉ mới đichưa tới nửa nén hương thời gian, thế mà đã lạc đường nhanh như vậy! Mấy người Trung Nguyên cũng thật là, xây nhà phức tạp như thế làm chi, còn che mái hành lang trang trí giống nhau như đúc làm người ta không thể phân biệt nổi!

Nàng phiền não gãi gãi mặt, liếc mắt dò xét tỳ nữ mang vẻ mặt chờ mong bên cạnh. Nếu bây giờ bảo các nàng dẫn đường, lại cảm thất mặt mũi thật đúng là — nhưng bản thân lại là một kẻ mù đường, chuyện này –

"Nô tỳ bái kiến Đường đại nhân!"

Tỳ nữ bên cạnh bỗng nhiên quỳ xuống, An Quân Nguyệt kinh ngạc nhìn các nàng, vô thức quay đầu lại, thiếu chút và vào người khác. Nàng bất mãn lui về sau vài bước, đến khi thấy rõ mặt của người tới, tâm chợt nhảy dựng. Đây không phải là nữ tử hôm qua mình thấy trước khi hôn mê sao?

"Là ngươi?"

Phía sau nàng có hai ba tỳ nữ đi theo, nhìn An Quân Nguyệt nhỏ giọng nghị luận. Đường Vũ Tuyền lại giữ vẻ mặt địch ý nhìn chằm chằm An Quân Nguyệt. Nữ nhân này, trong ấn tượng cũng chưa từng gặp qua, sao lại hỏi câu kỳ quái như vậy?

Tầm mắt nhìn thấy kiếm võ sĩ bên hông nàng, lại chuyển mắt về khuôn mặt nàng. Sự đạm mạc của Đường Vũ Tuyền làm cho An Quân Nguyệt có chút bực: "Ngươi không nhớ rõ ta là ai sao?"

Người trước mặt không trả lời, cánh môi vẫn luôn mím chặt. Sau đó, nàng lập tức đi lướt qua bên người An Quân Nguyệt.

"Này!"

An Quân Nguyệt bất mãn bắt lấy cánh tay Đường Vũ Tuyền, còn chưa mở miệng, trường kiếm sắc bén đã bổ tới trước mặt, buộc nàng phải thả tay ngay thức thì.

"Ngươi đánh thật hả!" An Quân Nguyệt cau mày trừng Đường Vũ Tuyền, lập tức tò mò nhìn cánh tay của nàng: "Sao ngươi lại dùng kiếm bằng tay trái?"

Đường Vũ Tuyền lại trầm mặc một lần nữa. Nàng nhìn chằm chằm An Quân Nguyệt chốc lát, thu kiếm xoay người rời đi. Tỳ nữ phía sau lập tức chạy chậm đuổi theo.

"Này này! Ngươi bị câm điếc sao? Ta sẽ nói với chuyện mà ngươi không nghe thấy sao?" An Quân Nguyệt ồn ào phía sau nàng: "Hiếm khi bản công chúa cảm thấy hứng thú với ngươi, thế mà lại dám không nhìn ta — Thật là, các ngươi biết nàng là ai không?"

"Bẩm tiểu thư, là thủ vệ của cung chủ Đệ Lục cung. Đường đại nhân luôn luôn kiệm lời, không thích nói chuyện."

"Thì ra là nói được, không phải câm điếc." An Quân Nguyệt có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng của nàng. "Đệ Lục cung — được rồi, chúng ta đến Đệ Lục cung chơi đi!"

"A?" Hai tỳ nữ khó bối rối nhìn An Quân Nguyệt: "Chuyện này, chỉ sợ không được a –"

"Tại sao không được? Trong Hồng Hoa Cung nơi nơi đều là của cô cô, nàng cũng đã đáp ứng, ta muốn nghỉ ngơi ở đâu cũng được. Vậy đương nhiên cũng bao gồm Đệ Lục cung trong đó!" An Quân Nguyệt nhướn mày kiếm: "Như thế nào, các ngươi dám cãi lại ý chỉ của cung chủ đại nhân?"

---

"Di nương, con muốn trở về."

"Ân?" Mạc Tử Ngôn buông thau gỗ trong tay, kinh ngạc hỏi: "Con muốn về đâu?"

"Về Hoài An tìm cha con a." Diệp Sóc Nguyệt xoắn góc áo: "Con cũng ở Hồ Điệp cốc lâu rồi, cần phải trở về. Không biết phụ thân thế nào rồi nữa."

"Vết thương trên người con vẫn chưa khỏi hẳn đâu, ở lại đây thêm mấy ngày nữa đi. Tuyết Nhi cũng muốn tâm sự với còn nhiều hơn đó." Mạc Tử Ngôn xoa đầu Diệp Sóc Nguyệt. Mấy ngày nay có nha đầu này ở đây, Mộ Dung Tuyết luôn quấn quít bên nha đầu đó, không gian riêng tư của hai người cũng tan biến, căn bản là không có biện pháp làm chuyện gì hết. Tuy rằng trong lòng đúng là có một tia tư tâm hy vọng nàng rời đi sớm một chút, nhưng làm trưởng bối, cũng phải có chút trách nhiệm a –.

"Con cũng rất thích sống cùng hai di nương. Nhưng con thật sự cần phải trở về." Diệp Sóc Nguyệt rũ ánh mắt nhìn chằm chằm chân mình. Vỗn cũng không có trông mông gì không phải sao? Đi ra ngoài lâu như vậy, nàng cư nhiên không có chút động tĩnh, quả thật là không thèm quan tâm mình sống thế nào mà.

"Con nhớ phụ thân."

"Là nhớ phụ thân, hay là nhớ người nào khác đây?"

Mộ Dung Tuyết đẩy cửa mà vào, khóe miệng mang ý cười. Mặt Diệp Sóc Nguyệt đỏ lên: "Ngoài phụ thân, còn ai vào đây sao."

"Phải không? Vậy, ta có nên gọi người tới đón con đi về luôn không?"

"Người tới đón con?" Diệp Sóc Nguyệt nghi hoặc nhìn Mộ Dung Tuyết: "Tuyết di nói ai vậy?"

Mộ Dung Tuyết khẽ nhếch chân mày, nhấc bướng tới cạnh Mạc Tử Ngôn, để lộ ra người đứng sau nàng. Diệp Thanh Vũ mặc tử y im lặng đứng bên cửa gỗ, hai tròng mắt trong suốt nhìn Diệp Sóc Nguyệt.

"Ngươi — ngươi sao lại tìm tới nơi này?"

Diệp Sóc Nguyệt vừa bất ngờ vừa quẫn bách, nhớ tới chuyện mình bị đối xử thế nào trước đây, biểu tình trở nên lãnh đạm, cau mày chất vấn: "Ngươi tới làm gì?"

"Cha bảo ta tới đón ngươi, đưa ngươi đến Ngự Kiếm sơn trang."

"Tại sao lại đưa ta đến Ngự Kiếm sơn trang? Tiêu cục xảy ra chuyện gì sao?"

Diệp Thanh Vũ quay mặt đi: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là một ít phiền toái nhỏ mà thôi. Cha biết ngươi ở tiêu cục nhất định bướng bỉnh, mới để ta đưa ngươi đến chỗ của Mộ Dung thúc thúc, mượn nơi đó, rèn luyện một chút võ nghệ của ngươi."

"Diệp Thanh Vũ! Ngươi có ý gì?! Ta thấy, là ngươi cảm thấy ta phiền phức, không muốn ta trở về đi!" Diệp Sóc Nguyệt xấu hổ và giận dữ không chịu nổi: "Trong mắt ngươi ta là kẻ khiến người ta chắn ghét đến vậy sao!"

"Được rồi được rồi, đừng cãi nhau." Mắt thấy hai tỷ muội giương cung bạt kiếm như muốn nhào vào đánh nhau, Mộ Dung Tuyết vội vàng ngăn lại: "Thật là, mới vừa thấy mặt đã cãi nhau rồi. Ca ca nói quả thật đúng. Sóc Nguyệt, Thanh Vũ không có ý đó đâu, tính tình nàng lạnh nhạt, không biết nên nói như thế nào cho con nghe. Cha con có chút chuyện quan trọng hơn phải xử lý, tạm thời không thể chăm sóc hai con được, cho nên mới bảo Thanh Vũ đưa con đến Ngự Kiếm sơn trang."

"Con không muốn đi, con muốn về nhà!" Diệp Sóc Nguyệt mang vẻ ủy khuất: "Con muốn trở về gặp cha, con mới không thèm đến Ngự Kiếm sơn trang với nàng."

"Sóc Nguyệt, đừng giở tính trẻ con như thế." Mạc Tử Ngôn nhéo lỗ tai nàng. "Cha con làm như vậy, nhất định có đạo lý của hắn. Con phải nghe lời, đừng làm hắn thêm phiền lòng. Ta nghĩ, hắn giải quyết mọi chuyện xong xuôi, tự nhiên sẽ giải thích cho con vì sao lại làm như vậy thôi."

Diệp Sóc Nguyệt nhìn Mạc Tử Ngôn, lại nhìn Diệp Thanh Vũ, oán hận dậm chân một cái chạy lướt qua bên người Diệp Thanh Vũ đi ra ngoài.

"Ai, Sóc Nguyệt!"

Mộ Dung Tuyết bất đắc dĩ thở dài: "Nha đầu kia, tính tình vẫn như trẻ con vậy."

"Ta nhớ rõ lúc trước, hình như ngươi cũng như vậy mà nhỉ?" Mạc Tử Ngôn nhướn mày: "Sóc Nguyệt so với ngươi, còn mạnh mẽ hơn một chút."

"Mạc Tử Ngôn, ngươi còn nói?" Mộ Dung Tuyết liếc nàng một cái sắc lẹm. "Chuyện trước kia, nhắc lại làm gì?"

"Ta chỉ tùy tiện nói chút xíu thôi." Mạc Tử Ngôn vô tội nhún nhún vai: "Lại nói, Thanh Vũ, con với tiểu nha đầu kia đã xảy ra chuyện gì, ngày ấy nàng rơi xuống Hồ Điệp cốc, còn bị thương không nhẹ nữa."

"Bị thương?" Diệp Thanh Vũ kinh ngạc vạn phần: "Nàng bị thương thế nào?"

"Trên người nàng có vết roi. Con cũng không rõ ràng sao? Ta còn tưởng Sóc Nguyệt đấu võ với người ta bị khi dễ." Mạc Tử Ngôn cầm tay Mộ Dung Tuyết thủ: "Con vẫn nên hỏi nàng một chút đi."

"Vết roi?" Diệp Thanh Vũ nhớ lại lời nói Sóc Nguyệt nói với mình đêm đó trước khi bỏ đi, chẳng lẽ là Tần Mặc Phi làm? Nhưng rõ ràng nàng ấy không biết võ công — Huống chi, chính mắt mình thấy nàng vào phòng, làm sao có thể đánh lén Sóc Nguyệt trong rừng được?

Mạc Tử Ngôn thấy vẻ mặt Diệp Thanh Vũ mê hoặc, lắc lắc đầu, hai tỷ muội này thật đúng là không ổn. Hai người cùng một chỗ, muội muội xảy ra chuyện gì tỷ tỷ cũng không biết –

"Con sẽ hỏi. Mấy ngày nay, đa tạ hai vị di nương chiếu cố Sóc Nguyệt."

"Đều là người một nhà, khách khí cái gì. Hồ Điệp cốc này thanh tịnh đã lâu, có thêm chút sinh khí vẫn tốt hơn. Sóc Nguyệt tâm tư đơn thuần, chỉ có tính tình khá quật cường, lòng tự trọng lại cao, ngày thường chắc là nàng tranh cãi với con không ít lần nhỉ? Nhưng ta nhìn ra được, nàng để ý người làm tỷ tỷ con nhiều hơn bất kỳ ai khác."

Diệp Thanh Vũ ngẩn người, siết chặt kiếm trong tay: "Con biết — là người làm tỷ tỷ như con không tròn trách nhiệm, mới có thể khiến nàng cảm thấy ủy khuất. Sau này Thanh Vũ sẽ sửa. Hai vị di nương, con đi thu dọn đồ đạc cho Sóc Nguyệt trước."

Mộ Dung Tuyết gật đầu, nói với Mạc Tử Ngôn bên cạnh: "Như vậy, chúng ta cũng thu xếp một chút đi."

"Chúng ta?" Mạc Tử Ngôn kỳ quái hỏi: "Thanh Vũ đưa Sóc Nguyệt trở về, chúng ta thu xếp cái gì?"

"Đương nhiên là cùng nhau đi rồi. Chẳng lẽ ngươi yên tâm để hai người các nàng đi một mình như vậy sao?" Mộ Dung Tuyết liếc nàng một cái: "Ngươi ở trong cốc này đến ngu người, các nàng muốn đến Ngự Kiếm sơn trang, ngươi không muốn thuận tiện trở về thăm ca ca sao? Còn có, sư phụ của ngươi."

Mạc Tử Ngôn nghĩ nghĩ: "Nói cũng phải. Quả thật đã lâu chưa gặp sư phụ lão nhân gia nàng. Lại, sư phụ ngươi các nàng mấy năm nay đi nơi nào?"

Mộ Dung Tuyết hừ lạnh một tiếng: "Ai biết hai người các nàng đã lang thang tới đâu rồi chứ!"

-------

Editor có lời muốn nói: sắp tới vì bận ôn và thi cuối kỳ nên mình tạm lặn một thời gian~ hẹn gặp lại vào một ngày không xa~~ ( ̄▽ ̄)ノ

Trước/94Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Mỹ Nữ Tổng Giám Đốc Cao Thủ Mạnh Nhất