Saved Font

Trước/139Sau

Phong Thủy Đại Sư Tu Tiên Chỉ Nam

Chương 137: Tư Cách!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Bái kiến quốc chủ." Bốn người hành lễ theo lễ nghi của người tu hành tu vi nhỏ gặp tu vi lớn, cùng kêu lên nói.

"Các vị không cần khách khí." Thẩm Vĩnh Hà cười cười nói, "Các ngươi không chỉ vì Tĩnh Quốc ta diệt trừ đám ta tù Triệu Tiêu, còn giúp họ Thẩm ta nổi danh lập uy. Công lao này, ta sẽ không quên, Tĩnh Quốc càng là sẽ không bạc đãi các ngươi. Đây là rương ngợi khen các ngươi nên được."

Nói, hắn khiến cho người hầu bưng lên bốn cái khay, bên trên đặt một cái rương nhỏ. Xem kích cỡ rương, Trần Tiêu đoán bên trong không có khả năng là linh thạch, chỉ có thể là linh châu. Vài vị người hầu tiến lên trước bốn người triển lãm một chút, liền thối lui đến phía sau.

"Không phải chỉ có một rương ngợi khen này, sự tích các ngươi càng là đặc biệt cho phép dán ra tuyên truyền ở Tĩnh Quốc." Thẩm Vĩnh Thanh cười nói, "Hiện tại tên của bốn vị như là sấm bên tai, mọi người đối với các ngươi đều rất là tò mò. Nghĩ đến sau hôm nay, các vị sẽ được rất nhiều người mở tiệc chiêu đãi, bận rộn đến hận không thể phân thân, ha ha."

Này nếu là đổi thành người rèn luyện mới ra lang bạt giới Tu Tiên, khẳng định sẽ cảm thấy vui sướng, thậm chí bởi vì nổi tiếng sẽ rất lợi cho hắn phát triển ở giới Tu Tiên trong nước. Bốn người đều không có tính toán lâu dài ở Tĩnh Quốc, nên cái danh tiếng này cũng chỉ có chút tác dụng với phong thuỷ sư như Trần Tiêu. Trần Tiêu cũng không thích yến hội xã giao, chỉ là ở trường hợp như vậy không thể thất lễ, liền bưng tươi cười: "Này đều phải cảm ơn Phủ Thành Đô dìu dắt."

Thẩm Vĩnh Hà lúc này nói: "Nghe Nhạn Hành con ta nói hiện tại hắn đi theo Trần tiểu hữu* học tập Thuật Phong Thủy. Trần tiểu hữu có thể không chê con ta, truyền thuật số này cho hắn, ta rất cảm ơn. Không biết Trần tiểu hữu có bằng lòng lưu ở trong vương cung nhậm chức, chuyên môn phụ trách giáo tập Thuật Phong Thủy hay không?"

Trần Tiêu đầu tiên là ngẩn ra, theo sau liền uyển chuyển từ chối, hắn nói: "Vãn bối** tài hèn học ít, lấy học thức bản thân chỉ sợ khó có thể đảm đương trách nhiệm quan trọng này. Ngày thường cùng Nhạn Hành cũng chỉ là cho nhau giao lưu, cộng đồng học tập thôi."

Thẩm Vĩnh Hà lại đem câu nói không tốn của Trần Tiêu trở thành chân tướng. Tu vi hiện tại của Trần Tiêu còn quá thấp, chỉ có kỳ Luyện Thể. Thẩm Nhạn Hành dù sao cũng là vương tử, dù không bái sư, người truyền thụ thuật số cho hắn thấp nhất cũng phải từ kỳ Trúc Cơ trở lên. Thẩm Vĩnh Hà gật đầu: "Thì ra là thế. Chẳng qua nếu đã có dạy, thì lễ không thể thiếu, quà nhập học vẫn là muốn dâng lên."

Thẩm Vĩnh Hà nếu cảm thấy lấy thân phận cùng tu vi Trần Tiêu không có tư cách trở thành lão sư dạy Thẩm Nhạn Hành thuật số, có thể lấy thân phận giáo tập*** đối đãi Trần Tiêu cũng cho hắn một phần thù lao, cũng đã rất có vẻ chiêu hiền đãi sĩ.

Tịch Vân Đình là người chân chính biết tài hoa của Trần Tiêu, thấy hắn khiêm tốn lại bị trở thành thực lực, trong lòng cảm thấy Tiêu đệ người tài giỏi không được trọng dụng. Chẳng qua Trần Tiêu cùng Thẩm Nhạn Hành ước định phải chờ tới ngày sau mới chính thức thu đồ đệ, hiện tại ở mặt ngoài chỉ duy trì quan hệ sư sinh. Làm hắn không có biện pháp làm trái ý Trần Tiêu để đính chính danh dự cho hắn.

Thẩm Nhạn Hành chân chính xem Trần Tiêu là sư phụ, hắn âm thầm tức giận vì phụ vương trễ nải sư phụ mình. Hắn ngữ khí có chút đông cứng nói: "Phụ vương, ta muốn mời lão sư cùng đồng bạn hắn đi chỗ ở của ta."

Đối với đứa con trai không có linh căn thiên phú nhất định phải mất sớm này, nếu hắn không làm việc gi gây nguy hại đến ích lợi của họ Thẩm thì Thẩm Vĩnh Hà đều có vẻ rất khoan dung.

Lúc này hắn liền ôn hòa nói: "Vậy Nhạn Hành hãy làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, mang theo vài vị tiểu hữu đi trong vương cung một vòng. Chỉ là nhớ rõ chạng vạng còn có tiệc tối, không cần ham chơi bỏ lỡ thời gian."

Rời khỏi chỗ Thẩm Vĩnh Hà, đi ở trên đường Thẩm Nhạn Hành bực mình, xin lỗi Trần Tiêu: "Phụ vương ta không biết tình huống, trễ nải lão sư, còn thỉnh ngài không cần tức giận."

Ở giới Tu Tiên, giữa thầy trò và giữa sư sinh vẫn có khác biệt rất lớn. Thầy trò là chân chính bái vào sư môn, đôi khi địa vị sư phụ đều ở phía trên cha. Mà giữa sư sinh thì chỉ là dạy dỗ một hạng nào đó, tuy rằng cũng được tôn kính, nhưng vẫn kém hơn sư phụ rất nhiều. Khác nhau lớn nhất chính là sư phụ là muốn dưỡng đệ tử, còn lão sư lại là thu quà nhập học của đệ tử.

Trần Tiêu cũng không có tức giận, hắn ngược lại an ủi Thẩm Nhạn Hành nói: "Cha ngươi nào có trễ nải. Ta nói cũng không phải lời nói khách sáo, lấy tài học hiện tại của ta mà dạy ngươi đúng là còn chưa đủ."

Thẩm Nhạn Hành rất thông minh, so với lúc Trần Tiêu bắt đầu học cơ sở ở chỗ Phương Cố còn tốt hơn nhiều. Hắn cứ như là miếng bọt biển, nhanh chóng hấp thu học tập cuốn 《 Khái Luận Phong Thuỷ Mới》Trần Tiêu cho hắn. Nếu không phải kiếp trước Trần Tiêu đã là đại sư phong thuỷ lại có bàn tay vàng như la bàn, mà là thật sự chỉ là một người may mắn được đến truyền thừa từ người tiên xưa, lúc này đã bị Thẩm Nhạn Hành đào rỗng đáy không còn gì để dạy.

Thẩm Nhạn Hành cũng không có tiếp thu Trần Tiêu an ủi, bởi vì hắn đã càng thêm hiểu Trần Tiêu hơn lúc mới quen biết, nên biết chân tướng. Thuật Phong Thủy thật sự quá huyền ảo quá thâm hậu, trình độ Trần Tiêu lý giải thuật Phong Thủy đã là Thẩm Nhạn Hành học hết cả đời này đều không có biện pháp học hết. Thẩm Nhạn Hành nghiêm túc nói: "Vô luận như thế nào, ở trong lòng đệ tử ngài chính là sư phụ ta."

Ở trong vương cung, muốn phán đoán thân phận mọi người có thể dùng cung điện khoảng cách chính giữa xa gần để phán đoán. Chỗ Thẩm Nhạn Hành ở là một cung điện quy cách không nhỏ, vị trí cung điện này cách Thẩm Vĩnh Hà không xa không gần. Cho nên cứ việc đi theo Thẩm Nhạn Hành không có gì tiền đồ, người hầu trong cung điện vẫn tận tâm phụng dưỡng.

Thẩm Nhạn Hành một mình đọc sách trong khoảng thời gian này, trong bụng tích góp một đống nghi vấn, lúc này liền nắm chặt thời gian thỉnh giáo. Trần Tiêu rất có kiên nhẫn, giảng giải không chỉ có tỉ mỉ xác thực, còn thường dùng ví dụ thực tế tới thuyết minh. Kiếp trước hắn đọc quá nhiều sách cổ liên quan đến phong thuỷ, cơ hồ gặp qua đủ loại trường hợp. Chẳng qua những trường hợp này không thể nói rõ xuất xứ, Trần Tiêu liền mượn cớ nêu ví dụ.

Thẩm Nhạn Hành nghe được như si như say, bế tắc giải ra. Rất nhiều vấn đề hắn gặp được đều được Trần Tiêu giải quyết dễ dàng. Thậm chí đối phương dễ dàng nêu ra ví dụ, càng làm cho hắn lý giải khắc sâu.

Thẩm Nhạn Hành càng thêm sùng bái Trần Tiêu, hai người bọn họ một cái học được cao hứng, một cái dạy vui vẻ. Những người còn lại chỉ một lát đã nghe tới nhức đầu, ngay cả Tịch Vân Đình đều cảm thấy lý giải cố sức.

Chạng vạng, đoàn người đuổi tới tiệc tối. Tiệc tối lần này dù quy mô hay trình độ long trọng đều xa xa không bằng lần ở thành Hàn Sơn. Dù sao cũng là mới lập triều đại, Thẩm Vĩnh Hà lại không cho phô trương lãng phí nên tiệc tối xử lý rất là đơn giản, quan trọng nhất chính là cung cấp một cái trường hợp cho thế gia tiếp xúc vương thất, mục đích đạt tới là được.

Chỉ thấy trong yến hội xung quanh mấy anh em của Thẩm Nhạn Hành đã bị phân phong thành thân vương đều xúm lại người, những người này có rất nhiều là thế gia mới phát quật khởi, cũng có rất nhiều thế gia cũ nội tình thâm hậu.

Mấy người bọn Trần Tiêu có thể xem như là nửa ẩn thân, nếu không phải Thẩm Nhạn Hành tiếp khách, căn bản là không có người chú ý tới bọn họ. Bọn họ ngược lại vui tự tại, nhấm nháp không ít đồ ăn đồ uống đặc sắc của Tĩnh Quốc, thậm chí còn có trái cây cố ý để dành từ mùa hạ mùa thu đến bây giờ.

Thường thường, anh em Thẩm Nhạn Hành sẽ mang theo cả đám người vây quanh lại đây, một bên thăm hỏi Thẩm Nhạn Hành một bên nói chuyện với mấy người bọn Trần Tiêu. Cứ trong chốc lát Trần Tiêu lại phải cùng những người khác cùng đứng lên nói chuyện, làm hắn rất không kiên nhẫn. Thực hiển nhiên những vương tử này rất tò mò bọn họ, chẳng qua sau khi nếm thử mời chào phát hiện không có cơ hội, liền lại dứt khoát lưu loát từ bỏ.

Cũng là lúc này Trần Tiêu mới khắc sâu cảm nhận được lời của Thẩm Nhạn Hành lúc trước nói, không thể tu hành liền không có thân phận địa vị là cái dạng tình hình gì. Mấy người này chỉ là quan tâm Thẩm Nhạn Hành một cách hời hợt, ai cũng không biết tính toán trong lòng hắn, cũng khó trách Thẩm Nhạn Hành lúc trước sẽ cảm thấy ảm đạm tinh thần sa sút, buồn khổ thất vọng.

Khánh công yến kết thúc, vương thất lại tổ chức yến nhỏ, phân biệt mời các thế gia mới phát cùng thế gia nhãn hiệu lâu đời, thậm chí có chút thế gia lớn có lịch sử lâu đời yêu cầu phải mời riêng. Thẩm Vĩnh Hà không có rơi xuống Thẩm Nhạn Hành, bắt lấy hắn cùng anh em khác tiếp khách.

Mấy người Trần Tiêu chỉ ở hai ba ngày liền dọn ra khỏi hành quán, mấy người tìm một khác điếm có quy cách rất lớn dừng chân. Tuy rằng hoàn cảnh cách điệu không cao bằng hành quán, nhưng lại ở tự tại hơn.

Tịch Vân Đình thực hiện hứa hẹn, muốn mang theo Trần Tiêu du lịch thành đô. Đường Nhữ thương thế chưa khỏi, không tính toán đi ra ngoài. Còn Đồng Nặc Nặc thì lại là một người không chịu ngồi yên, kiên định đi theo sau Trần Tiêu. Tịch Vân Đình bất đắc dĩ, chỉ phải mang lên cái đuôi này.

Mục đích Trần Tiêu rất đơn giản, chính là nhìn xem kiến trúc phong tình cùng dân tục dị vực, còn có chính là các loại sản vật cùng thực phẩm đặc sắc. Tịch Vân Đình rất là thuận theo hắn, dọc theo đường đi chính là đi dạo, mua mua mua, ăn ăn ăn.

Đồng Nặc Nặc không có ham muốn ăn uống lớn như hắn, sau khi thỏa mãn muốn ăn, nhiệt tình liền không cao. Lại đi rồi một cái phố, Đồng Nặc Nặc nhịn không được nói: "Chúng ta đổi chỗ khác đi xem đi? Mấy quầy hàng này đi tới đi lui đều là nghìn bài một điệu."

Trần Tiêu vẫn là có thể nghe lọt ý kiến của đồng bọn, hắn liền hỏi: "Ngươi muốn đi xem chỗ nào?"

Đồng Nặc Nặc suy nghĩ một chút nói: "Ta phía trước nghe quan viên bên hành quán nói, thành đô có một nhà cửa hàng chuyên môn kinh doanh đồ dùng tu tiên mấy ngày nay liên tiếp tổ chức bán đấu giá. Thực ra chỗ đó chụp phẩm đều là thanh chước đồ thế gia cất giữ, thật sự có không ít thứ tốt. Không bằng chúng ta qua bên kia nhìn xem?"

Trần Tiêu cảm thấy chủ ý này không tồi, hắn còn chưa từng có tham gia đấu giá hội đồ dùng của người tu tiên, tức khắc liền muốn đi xem náo nhiệt.

Ba người đi hành quán hỏi thăm địa chỉ, liền thẳng đến cửa hàng. Cửa hàng này ở trên một đường phố đặc biệt phồn hoa. Hai nhà cửa hàng liền nhau, một nhà là kim lâu, một nhà khác lại là cửa hàng tơ lụa, quy mô đều rất cao lớn. Tên cửa hàng rất thông tục, đã kêu Tụ Bảo Trai. Chính là người đi đường lui tới cũng sẽ không thể tưởng được, nơi này có khác huyền cơ.

Trần Tiêu vừa tiến đến liền có một loại cảm giác rất quen thuộc rất thân thiết.

Phóng mắt nhìn lại, trên quầy triển lãm bày đầy đồ cổ muôn màu rực rỡ. Lầu một cũng không phải thuần túy dùng để ngụy trang, là nghề nghiệp đứng đắn, bán cho người thường trong thành đô. Lầu hai thì tiếp đãi quan viên phú hào, ở chỗ này có thể tiếp xúc đến đồ cổ trân phẩm, mỗi ngày số tiền giao dịch ở chỗ này lớn đến lệnh người líu lưỡi. Lầu 3 mới là mục tiêu chuyến này, chuyên môn tiếp đãi người tu hành. Chẳng qua muốn đi lên cũng không dễ dàng, cửa thứ nhất đưa ra thẻ tên là đã đem một chúng người phàm ngăn trở bên ngoài.

Cũng không cần tất cả mọi người có thẻ tên người tu hành, chỉ cần có một cái dẫn dắt, liền có thể đặt chân lầu 3. Tu vi Trần Tiêu có chút thấp, thân phận Tịch Vân Đình lại cao chút, cho nên bọn họ đành dùng thẻ tên của Đồng Nặc Nặc để qua cửa.

Trần Tiêu được nữ hầu dẫn dắt lên lầu, tiến vào một cái ghế lô. Sau khi ngồi xuống, nữ hầu dâng lên nước trà điểm tâm, lại đưa lên ba cuốn sách thỉnh bọn họ xem. Nữ hầu cũng không đợi ở trong ghế lô, phục vụ xong rồi liền lui đi ra ngoài.

Trần Tiêu mở quyển sách ra, phát hiện bên trên viết chính là chi tiết vật phẩm hôm nay muốn bán đấu giá. Hắn không khỏi cảm khái: "Không nghĩ tới thành đô còn có chỗ có thể dùng một lần nhìn đến nhiều đồ dùng liên quan đến tu tiên như vậy. Không chỉ có có các loại tài liệu luyện khí, luyện đan, ngay cả pháp khí, đan dược có sẵn cũng có."

Trần Tiêu chỉ đề ra luyện khí, luyện đan, làm thân là cơ quan sư Đồng Nặc Nặc có chút không vui, hắn nói: "Trước kia Trần Tiêu ở Đại Quốc chưa từng tới chỗ như vậy sao?"

Trần Tiêu lắc đầu nói: "Không có. Ta nghĩ vương thành Đại Quốc hẳn là cũng có cửa hàng giống vậy, chẳng qua ta lúc ấy vẫn là cái người thường, căn bản là không có tư cách tiếp xúc."

* Tiểu hữu/** vãn bối: Cách người có tu vi cao (tuổi cao) xưng hô người tu vi thấp (tuổi thấp) trong giới Tu tiên. Vãn bối thì ngược lại.

* * * Giáo tập: Vừa dạy vừa học. Hai bên cùng có lợi.

Trước/139Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch