Saved Font

Trước/911Sau

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên Qua

Q.4 - Chương 187: Không Thể Ôm Lấy Nàng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhưng trải qua hôm nay, hắn mới phát hiện, thật ra Lộ Nhi cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.

Một Khánh Vương vẫn chưa hoàn toàn giải quyết, hôm nay lại thêm một Cô Ưng.

“Không muốn, không nên tới. . . . Mạng của ta không đáng bao nhiêu tiền. . .”

Đang suy tư, Lộ Nhi chợt hoảng sợ hô lên. Hiên Vương vội vàng quay đầu, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt dường như trong suốt.

“Lộ Nhi, Lộ Nhi, không sao, không sao. . . . . .”

Bắt được tay Lộ Nhi, Hiên Vương đau lòng an ủi nàng.

Lộ Nhi nhăn mày, chợt khóc lóc nói:

“Ta đã làm sai điều gì? Ta cũng chưa từng đắc tội ai. . . . . . Tại sao. . . . . .”

Trong lòng đau xót, Lộ Nhi thật sự biết có người muốn giết nàng, nhưng nàng chưa từng nói với mình!

Trong lòng đau xót, Lộ Nhi thật sự biết có người muốn giết nàng, nhưng nàng chưa từng nói với mình!

Là hắn không đáng tin phải không ?

Trong lòng đau xót, Lộ Nhi cho dù không tin hắn, cũng là hắn tự tìm. . . . . .

“Lộ Nhi, ta bảo vệ nàng, không sao!”

Nhẹ nhàng vỗ vai Lộ Nhi, Hiên Vương kiên định nói. Qua hồi lâu, trong giấc mộng Lộ Nhi mới an tĩnh lại nhưng chân mày vẫn luôn nhíu chặt.

Đêm cũng không còn sớm, hắn nên nghỉ ngơi.

Hắn mặt nguyên y phục nằm thẳng trên giường, Lộ Nhi hướng trong ngực hắn chui chui, thân thể cũng từ từ dịu xuống.

————

“Nàng đã đã tỉnh lại sao?”

“Nàng đã đã tỉnh lại sao?”

Thấy {ám vệ} tới đây, bàn tay Khánh Vương nắm chặt chợt buông ra, thân thể căng thẳng hơn nửa ngày cũng buông lỏng.

“Hồi Vương gia, đúng vậy. . . . . .”

“Đang ở Ngạo Vũ Các?”

Mày kiếm khẽ nhíu, tay vừa mới buông ra lại một lần nữa nắm thật chặt.

Ngạo Vũ Các, cấm địa ở Hiên Vương Phủ, tẩm cung của Hiên Vương, còn chưa từng có nữ nhân nào ngủ qua đêm.

“Vương gia. . . . . .”

{ám vệ} bất an cúi đầu, hắn không hiểu ý tứ Vương gia, nhưng điều Vương gia hỏi cũng là sự thật!

Trước/911Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chí Tôn Đồng Thuật Sư: Tuyệt Thế Đại Tiểu Thư