Saved Font

Trước/60Sau

Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ

Chương 58: Sự Thay Đổi Của Cơ Thể

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 58: SỰ THAY ĐỔI CỦA CƠ THỂ

Sau chuyện này, lần đầu tiên Hiểu Nhi phát hiện, trong nhà có thêm nhiều đồ dùng hàng ngày ... từ trong ra ngoài, các loại quần áo giày dép của phụ nữ. Phòng để quần áo vốn trống trải giờ gần như chật kín.

Cô chưa cao thượng đến mức không dính bụi trần, nên khi thấy những thứ này cô rất vui mừng. Quần áo đưa tới phần lớn là trang phục hàng ngày, quần áo, váy liền thân các loại, dài ngắn khác nhau, cũng không thiếu kiểu dáng hàng ngày.

Hiểu Nhi thấy không nên phung phí vào quần áo, nên cũng không kiểu cách, thấy vừa size của mình, cô liền chọn một chiếc áo sơ mi công sở thời thượng, váy bút chì mặc vào. Tất nhiên, đồ mà anh mua chất lượng không tầm thường, có lẽ giá cả cũng không thấp.

Kiểu dáng quần áo rất đơn giản nhưng lại chú trọng đến chất liệu, nên mặc lên người, rát vừa mắt, tuy nhìn bề ngoại không khác biệt rõ ràng lắm với các nhãn hiệu tầm trung mà cô vẫn hay dùng, nhưng thoải mái hơn, cũng tôn dáng hơn, đơn giản mà toát lên khí chất, đúng là tiền nào của nấy thật không phải một câu nói suông.

Đã lâu rồi chưa thật sự quan tâm đến bản thân, nên ngay khi thay xong bộ đồ mới, tâm trạng của cô thực sự rất tốt, vì việc này, mà thiện cảm với Phùng Dịch Phong bất giác tăng thêm mấy lần.

Anh giống như một thể hỗn hợp đối lập nhau, thật ra anh cũng rất chu đáo, ví dụ như lúc này; nhưng thỉnh thoảng cũng khiến người ta tức đến giậm chân, như là sự kiện bánh sủi cảo.

Cứ nhớ tới là Hiểu Nhi không khỏi cảm thấy đau lòng, cô sờ quần áo, trong lòng cảm thấy là bản thân làm đúng.

Liên tục mấy ngày sau đó, cô luôn trong trạng thái tinh thần phơi phới, làm việc hăng say không mệt mỏi.

Hôm nay, bệnh viện gọi điện thoại tới, tan làm, cô lập tức đi gặp bác sĩ bàn bạc, ứng tạm ít tiền thuốc men, rồi đến phòng bệnh thăm ba, số tiền trong thẻ ngân hàng lại giảm làm cô thấy áp lực.

Về đến nhà, cô cũng không nấu cơm, mà chỉ ăn bánh mì qua loa, rồi bật máy tính lên, bắt đầu công việc phiên dịch. Đây là việc làm thêm mà cô nhận trên mạng, nên chỉ có thể làm vào thời gian nghỉ ngơi.

Bận rộn một hồi, đến khi cô nghe thấy tiếng động lấy lại tinh thần thì đã hơn mười một giờ, cô lưu tài liệu, tắt máy vi tính, khi đứng dậy thì Phùng Dịch Phong cũng đã xuất hiện ở cửa:

"Ông xã, anh đã về rồi?"

"Ừ!"

Vừa nhìn, ánh mắt Phùng Dịch Phong đã dừng lại trên trang giấy lộn xộn và túi đồ ăn vặt vẫn còn để bên cạnh bàn máy tính của cô. Hiểu Nhi thấy anh hơi nhíu mày, cô nhìn theo ánh mắt anh thì thấy kiệt tác của mình, một đống giấy ghi chép và túi đồ ăn vặt.

Sợ chứng bệnh thích sạch sẽ và chê đủ thứ của anh phát tác, nên cô nghiêng qua che đi, cười khan hai tiếng:

"Buổi tối em đói. . . đồ khô, không có mùi đâu! Em sẽ lập tức dọn dẹp sạch sẽ. Ông xã, anh hãy đi tắm trước đi, đừng nóng giận, anh ra là sẽ sạch sẽ ngay."

Cô chỉ là bận quá, không kịp thu dọn, chứ không phải là luộm thuộm. Hơn nữa, trong mắt cô, những thứ này chắc chắn không tính là rác, chỉ là cô không dám dùng quan điểm của mình để phán đoán suy nghĩ của anh.

Cô có thể nói, trong mắt cô, anh chính quái vật hiếm có sao?

Hiểu Nhi oán thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại mỉm cười ngây thơ.

Phùng Dịch Phong không nói gì, quay người, cầm quần áo đi vào phòng tắm. Thật ra trong tình cảnh vừa nãy, dù anh có chút không chịu được việc phòng lộn xộn bẩn thỉu, nhưng đã muộn như vậy mà cô vẫn đang làm việc, khiến anh càng cảm thấy ngạc nhiên.

Trong trí nhớ, anh chỉ từng gặp phụ nữ nũng nịu đưa đẩy, nhưng chưa từng gặp phụ nữ liều mạng làm việc như vậy, anh luôn cảm thấy hình như cô hơi khác biệt.

Khi Phùng Dịch Phong từ phòng tắm đi ra, Hiểu Nhi đã dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả túi rác cũng đã được thay.

Vì lý do công việc, cô mặc quần áo ở nhà, sợ anh soi mói, cô vội lên tiếng: "Em sẽ đi đánh răng, rửa mặt ngay."

Dứt lời, cô rút áo ngủ thường mặc nhanh chóng vọt vào phòng tắm.

Khi Hiểu Nhi thay áo ngủ, cô sững sờ ngay tại chỗ: sao mình lại bị chật nhỉ?

Thấy đồ ngủ hay mặc bị kẹt, lộ cả vòng một, Hiểu Nhi cảm thấy ngạc nhiên, cô ngước mắt, kinh hãi nhìn, cô trong gương giống như quả bóng được bơm tròn vo.

Đã xảy ra chuyện gì? Cô chỉ bận rộn mấy ngày sao lại béo lên nhiều như vậy?

Ra khỏi phòng tắm, cô vội đi tới phòng để quần áo, lấy cân điện tử ra, vừa đứng lên, tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra:

Năm mươi ba kg?

Có lầm hay không? Cô chưa từng vượt qua 50kg, trước nay đều chỉ khoảng bốn mươi lăm cân, khi béo nhất cũng chưa tới bốn mươi bảy kg, chứ đừng nói là ba năm nay, cô sắp mệt như chó rồi.

Mới chỉ mấy ngày không cân, sao có thể tăng hơn 5kg chứ.

Cái cân bị hỏng hay là đêm nay ăn nhiều, nên mới nặng đến như vậy?

Hiểu Nhi liên tiếp thay ba cái, nhưng không có nặng nhất, chỉ có nặng hơn, cô cảm thấy bị đả kích sâu sắc.

Chẳng lẽ gần đây cô ăn tiệc nhiều? Cô nhớ thì dù là về nhà họ Hoắc cô cũng không ăn mấy, bánh gatô cũng chỉ ăn một, hai miếng, hơn nữa không tính công việc, mỗi tuần ít nhất cô khiêu vũ hai lần, theo lý thì không thể tăng cân được.

Hết sức hoảng hốt, Hiểu Nhi cúi đầu nhìn quần áo, nhéo nhéo phần bụng lồi ra của mình:

Choáng! sao béo đến thế này rồi?

Cô có thể gầy, nhưng không thể béo, tuyệt đối không thể béo. Béo rồi, cô sẽ phải mua thêm quần áo, công việc ở hộp đêm của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nghĩ đến tiền, cô lại hận chết chỗ thịt mỡ đột nhiên xuất hiện trên người mình.

Hiểu Nhi xách cân điện tử trả về chỗ cũ, hít sâu một hơi: Phải giảm cân!

Phùng Dịch Phong thấy cô cứ chạy ngang chạy dọc một hồi, anh cũng đi theo cô, nhưng vừa tới cửa thì một thân hình xinh đẹp ủ rũ cúi đầu đi ra va vào ngực anh:

"Em làm sao vậy?"

Sao vừa tắm một cái, đã ỉu xìu như quả cà rồi!

Hiểu Nhi bất giác kéo kéo quần áo của mình, cảm thấy lạ lẫm, lắc đầu. Nhưng cô không biết, động tác nhỏ trong lúc lơ đãng đó đã vô tình châm lên mồi lửa, vòng một vốn nảy nở của cô giờ càng trở nên rõ ràng hơn, bỗng chốc thu hút toàn bộ sự chú ý của người nào đó.

Ánh mắt Phùng Dịch Phong tối sầm lại, anh ôm vòng eo mảnh mai của cô: "Bảo bối, em đang quyến rũ anh phải không?"

Hiểu Nhi vốn đang rất để ý đến sự thay đổi của bản thân, nhưng vừa nghe thấy Phùng Dịch Phong nói như vậy, cô lập tức đưa tay ôm lấy mình: "Nào có? Hôm nay, em mệt quá, anh hãy để em nghỉ một ngày nhé."

Thực ra, trong lòng cô không hề muốn anh nhìn thấy sự thay đổi xấu xí của mình, nhưng cô không biết rằng, trong mắt đàn ông, lúc này cô chẳng khác nào bữa tiệc lớn thịnh soạn với sơn hào hải vị, tỏa hương thơm mê người.

"Vậy thì... một lần thôi nhé, để em nghỉ ngơi sớm một chút."

Không đợi Hiểu Nhi đáp lại, Phùng Dịch Phong đã ôm lấy cô, hôm nay, Hiểu Nhi bị cái gọi là "một lần" trong miệng anh giày vò suýt mất nửa cái mạng, trước khi nhắm mắt lại, trong đầu cô chỉ còn lại một ý niệm:

Đàn ông quả nhiên đều là chúa lừa gạt.

Hôm sau, khi Phùng Dịch Phong mở mắt ra, bên cạnh trống không!

Anh thức dậy, sờ thấy bên cạnh lạnh ngắt, chợt thất thần mất một lúc, cảm thấy hụt hẫng. Ánh mắt do dự, liếc thấy túi của cô để trên bàn, thầm thở phào nhẹ nhõm:

Anh đang sợ cái gì? Sợ cô giận dữ mà bỏ đi sao?

Sau khi rửa mặt xong, Phùng Dịch Phong đi xuống nhà dưới, đã nghe thấy phòng bếp truyền tiếng động rất nhỏ, anh khẽ mỉm cười, đi tới.

"Ngoan nào, đừng nghịch nữa, em đang bận."

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận