Saved Font

Trước/112Sau

Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

Chương 101: Ngoại truyện 1 – Phí Tuyết (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Phần ngoại truyện 1 sẽ có 1 đoạn đầu là kể chuyện dưới góc nhìn của Phí Tuyết – mẹ Dương Đông, dùng góc nhìn của chính người trong cuộc thế hệ trước để chúng ta có thể hiểu rõ hơn về những khúc mắc trong gia đình Dương Đông, vốn là mầm mống đã chôn sâu từ lâu.

Tuy vì là góc nhìn của Phí Tuyết cho nên sẽ hơi khó chịu một tý, nhưng mà cam đoan về sau sẽ thấy được ngọt ngào của cp chính hehe

Sau đó, sau đó bà liền nghĩ thoáng, Dương Vĩ Bân có lỗi với bà, bà vì sao không thể tự tìm niềm vui cho mình?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phí Tuyết đến tận bây giờ cũng chưa từng ngờ tới, con trai của bà sẽ về một nhà với một người đàn ông khác, cho dù, đứa con trai này, từ mười năm trước đã không còn thân cận với bà nữa.

Đối với chuyện quá khứ, nói cho cùng, Phí Tuyết không phải không hối hận.

Phải nói, bà yêu Dương Vĩ Bân, hơn nữa còn tự nhận rằng tình yêu của mình, so với tình cảm giữa Chương Kiến Quốc và Đàm Xảo Vân, phải sâu sắc hơn không biết bao nhiêu lần.

Thật ra bà quen biết Dương Vĩ Bân còn sớm hơn lúc Chương Kiến Quốc biết Đàm Xảo Vân nhiều. Bà cùng Dương Vĩ Bân và Chương Kiến Quốc là sinh viên cùng trường, không cùng khoa, nhỏ hơn hai người bọn họ hai năm. Không tính là đồng học, nhưng nói cho cùng cũng là bạn cùng trường cộng thêm cái danh đàn em.

Năm đó khi bà vào trường, Chương Kiến Quốc và Dương Vĩ Bân đã là danh nhân của cả trường rồi. Khi đó còn chưa thịnh hành xưng hô hoa hậu nam thần giảng đường gì đó, nhưng hai người vẫn được coi là nhân vật làm mưa làm gió trong trường. Thông minh, học giỏi, chịu được cực khổ, thậm chí còn bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Mỗi ngày hai người họ mặc áo thun rách quần jean, cưỡi con xe đạp mọi bộ phận đều phát ra âm thanh trừ cái chuông, chạy nhanh như chớp qua vườn trường, vạt áo thun gió thổi không lay ấy, không biết mê chết bao nhiêu cô gái.

Phí Tuyết chính là một trong số đó.

Đương nhiên, hai người họ cũng có tính tình phân biệt tương phản. Bọn họ là bạn cùng lớp cũng cùng kí túc xá, cùng gây dựng sự nghiệp với nhau, thật ra năng lực trên mọi phương diện đều sàng sàng, nhưng điều duy nhất khác biệt chính là tính tình. Vẻ ngoài hai người đều đủ chuẩn, Chương Kiến Quốc tuy rằng mang tên như một ông cụ, nhưng vẻ ngoài cũng thật trắng trẻo tuấn tú, nhất là đôi mắt đào hoa, khỏi phải nói ghẹo người cỡ nào. Mà Dương Vĩ Bân lại có gương mặt chữ quốc, ngoại hình coi như tạm ổn. Tính tình hắn lại lạnh lùng không thích giao tiếp, so với Chương Kiến Quốc thì fan nữ ít đi nhiều.

Lúc đó toàn bộ nữ sinh trong trường đều đang si mê hai người họ, nhưng đại đa số đều là nằm mơ cũng muốn gả cho Chương Kiến Quốc, chỉ có bà, vừa liếc mắt liền nhìn trúng Dương Vĩ Bân.

Bà thích đàn ông anh tuấn, thích kiểu đàn ông im lặng ít nói chỉ chú tâm làm việc, bà cảm thấy đàn ông như thế đáng tin cậy, có trách nhiệm, có thể cho người được cảm giác an tâm.

Vì thế, bà bắt đầu dùng đủ loại phương pháp để tiếp cận Dương Vĩ Bân. Bà nhận lời mời lên đài phát thanh của trường làm MC, lấy danh nghĩa phỏng vấn để quen biết hắn, sau đó lại đi tìm hắn để trao đổi thêm các vấn đề còn bỏ sót khi phỏng vấn, cuối cùng lại bắt đầu đến hỗ trợ trong công ty mà hai người họ gây dựng, tuy rằng không hiểu nhiều, nhưng cũng rất cố gắng học tập đủ các loại kiến thức, lấy hết khả năng của mình để phục vụ.

Đến khi học kì mới bắt đầu, bà cũng đã trở thành bạn gái của Dương Vĩ Bân.

Bọn họ từ đại học bắt đầu, một đường hỗ trợ nhau đi tới, mãi cho đến khi gây dựng sự nghiệp thành công, kết hôn sinh con, mỗi một bước bà đều vì người đàn ông này mà bỏ ra hết sức của mình, mỗi một bước đều là tâm huyết và tình yêu của bà ngưng kết mà thành, gồm cả sự ra đời của Dương Đông, cũng là sự mong đợi hạnh phúc tột cùng của hai người họ. Làm sao có thể giống như bên Đàm Xảo Vân?

Cô ta chẳng qua là dân quê mùa Bắc Kinh trông có chút dễ nhìn mà thôi. Một người trình độ trung cấp, không có bất cứ sở trường đặc biệt nào cả, ngoại trừ lên sân khấu cười khúc khích với người khác, cũng chằng biết làm nên trò trống gì. Không biết học tập, không biết tiến tới, mỗi ngày chỉ biết dựa vào ân tình của cha mình dành cho Dương Vĩ Bân khi xưa để xin nghỉ, xin nghỉ, xin nghỉ. Bà ta không thể nhìn ra, người phụ nữ này có gì đáng để yêu, ngoại trừ túi da đẹp.

Đúng là vẻ ngoài thật xinh đẹp, mà vậy thì thế nào? Phí Tuyết nghĩ, một người đàn bà đầu rỗng, xinh đẹp cỡ nào, cũng chẳng qua là một tấm mặt nạ mà thôi. Cuộc sống sinh hoạt chẳng mấy chốc sẽ mài mòn hết nhan sắc của cô ta.

Phí Tuyết tự nhận rằng mình mạnh hơn Đàm Xảo Vân nhiều.

Nhưng hiển nhiên, cánh đàn ông lại không nghĩ vậy.

Người yêu của bà Dương Vĩ Bân luôn đối xử vui vẻ với Đàm Xảo Vân, nói gì thì vẻ mặt cũng hiền lành, như là đối xử với cô em gái nhỏ chứ không phải một công nhân. Chương Kiến Quốc càng như thế, chẳng những cho phép Đàm Xảo Vân về nhà chăm sóc cha, lại còn lấy danh nghĩa công ty đi thăm, thậm chí còn đảm bảo với người ta, “Công ty chúng ta sẽ không bỏ rơi bất cứ công nhân nào cả, hai người cứ yên tâm tĩnh dưỡng.”

Hai ông chủ đều là rồng phượng trong loài người, ấy thế mà lại cứ đối xử có mấy phần xem trọng với Đàm Xảo Vân. Cho dù bà đã là Dương thái thái chắc như ván đóng thuyền, vẫn cứ có người dám nói sau lưng bà, “Chẳng phải là trước đây chưa gặp Đàm Xảo Vân sao? Còn chưa kết hôn thì đâu nói chắc được gì. Bây giờ đây, nếu không thích lại có thể đối tốt với cô ta như vậy sao? Dù sao đi nữa, tôi nghĩ Dương tổng không giống như người sẽ vô duyên vô cớ đối xử tốt với con gái, nhất định là có chuyện đó.”

Trong lòng Phí Tuyết làm sao có thể không hề có khúc mắc khó chịu? Nhưng bà tự cho rằng mình là người có thân phận, không thể như mụ đàn bà chanh chua chửi đổng, thế nhưng bà cũng không phải người chịu thua thiệt. Có thời điểm đang tiếp xúc với Dương Vĩ Bân, bà cố ý vô tình mà nói, “Trong công ty nói, anh và Kiến Quốc hai người đều đang theo đuổi Đàm Xảo Vân đây. Thật buồn cười, Kiến Quốc muốn làm ầm ĩ gì thì cứ làm, còn anh theo vui đùa gì vậy?”

Dương Vĩ Bân đang dùng bữa, nghe thế mới ngẩng đầu, thận trọng nhìn bà. Phí Tuyết nhớ rõ rằng khi đó bà rất bình tĩnh nhìn Dương Vĩ Bân, biểu đạt rằng mình không để ý.

Dương Vĩ Bân đáp lời, “Em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ vì năm đó Đàm đại gia đối xử với anh rất tốt, anh liền coi Đàm Xảo Vân như em gái, anh không có ý gì với cổ, Kiến Quốc đang theo đuổi cổ đó.”

Dương Vĩ Bân vẫn là người thông minh, chỉ là sự thông minh của hắn không lộ rõ ra ngoài như Chương Kiến Quốc mà thôi. Sau lần nói chuyện đó, hắn liền xa cách Đàm Xảo Vân một ít. Chẳng bao lâu sau, liền cầu hôn Phí Tuyết đã đi cùng mình mấy năm.

Có thể gả cho người đàn ông mình yêu, Phí Tuyết đương nhiên mừng đến phát khóc. Thời khắc này, ngay cả bản thân bà cho rằng mình trước giờ đều là một người phụ nữ tỉnh táo, lại không thể không thừa nhận, bà rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi bọn họ kết hôn không lâu, Chương Kiến Quốc liền vẽ gáo theo hồ lô, cũng thành công cầu hôn Đàm Xảo Vân.

Phí Tuyết hoàn toàn không coi trọng cuộc hôn nhân của bọn họ, thậm chí, bà cũng chẳng coi trọng Đàm Xảo Vân. Theo bà, hôn nhân giữa bọn họ chẳng qua là đến từ lợi ích, Đàm Xảo Vân hoàn toàn không có tốt chất làm phu nhân nhà giàu, hơn nữa, quan trọng nhất là, bà cảm thấy Đàm Xảo Vân cũng không yêu Chương Kiến Quốc, cái cô ta yêu chẳng qua là tiền của ông ta mà thôi, thế cho nên, cô ta mới không nỗ lực thay đổi bản thân vì Chương Kiến Quốc.

Quả nhiên, sau khi kết hôn Đàm Xảo Vân vẫn một bộ dạng vợ hiền. Nhưng oái oăm thay, sự nghiệp của bọn họ làm càng lúc càng lớn, Chương Kiến Quốc bắt đầu không cần một người vợ ngoan, giỏi nội trợ lữa, mà cần một đồng bạn trên sự nghiệp.

Đàm Xảo Vân hoàn toàn không thích hợp. Tâm tư của cô ta trước khi sinh con hoàn toàn đặt trên người cha mình và gia đình nhỏ, cô ta thậm chí còn không hề tới công ty, thậm chí tin tức kinh tế tài chính cũng không xem, cô ta không quen biết những khách hàng quan trọng của Chương Kiến Quốc, cũng không biết Chương Kiến Quốc cần cái gì, chênh lệch giữa bọn họ, chóng vánh đã biểu hiện ra.

Vẻ ngoài đẹp đẽ thì đã sao? Khi hai người đàn ông còn chưa đủ trưởng thành, còn chưa đủ tiền, người đẹp vây quanh chưa đủ nhiều, Đàm Xảo Vân đúng là nổi bật nhất. Nhưng đến khi có tiền? Phụ nữ bên người nhiều lên, Đàm Xảo Vân cũng là người đã ăn được vào miệng, lại còn bộ dáng đó, Chương Kiến Quốc làm sao có thể nhịn được?

Chẳng bao lâu ông ta đã có tình nhân. Đương nhiên, ban đầu cũng không phải Chu Hải Quyên.

Bà phát hiện ra, trực giác của phụ nữ rất lợi hại, nhưng Dương Vĩ Bân thì không. Hắn chỉ cảm giác được, người bạn học cũ này trở nên khác xưa, thích ăn diện, thích đi xã giao, thích mở miệng dỗ người, thích tán gẫu chuyện phiếm cùng các cô gái đẹp trong công ty. Ông ta không còn giống như một người đang gây dựng sự nghiệp, mà tựa như một công tử trăng hoa.

Phương pháp của Dương Vĩ Bân chính là nhắc nhở Đàm Xảo Vân, nói cho cô biết, để cô nắm chặt Chương Kiến Quốc.

Làm như vậy khiến Phí Tuyết thật tức giận. Bà cảm thấy loại chuyện này rõ ràng có thể nhờ bà nói cho, vì sao Dương Vĩ Bân còn phải tự mình tới Chương gia một chuyến?

Nhưng dù là như vậy, Đàm Xảo Vân cũng không có cách nào níu kéo lại trái tim của Chương Kiến Quốc, phải nói rằng, cô ta căn bản không phát hiện bất thường. Cô ta sống như một kẻ ngu.

Nhưng càng như vậy, Dương Vĩ Bân lại càng nghĩ hẳn là nên giúp Đàm Xảo Vân một tay, tình trạng như thế khiến người khó có thể nhịn được. Chương Kiến Quốc không phải một người cha đủ tư cách, tâm tư của ông ta, sáu phần dùng vào công việc, ba phần rưỡi dùng để chơi đàn bà, chỉ có nửa phần cuối cùng mới dành cho mẹ con Đàm Xảo Vân. Tan tầm ông ta rất ít khi về nhà, gần như đêm khuya mới về tới, thứ bảy chủ nhật không phải ngày tiếp khách hay tăng ca, cũng không ở nhà chơi với con, Chương Thần mỗi ngày chỉ có thể ở nhà từng lần một hỏi Đàm Xảo Vân, cha đâu rồi?

Bởi vậy, mỗi lần Dương Vĩ Bân dẫn Dương Đông đi ra ngoài chơi, đều sẽ gọi điện cho Đàm Xảo Vân, bảo cô dẫn Chương Thần theo đi chơi chung. Hắn như một người cha dẫn cả hai đứa con trai chơi thỏa thích, chơi rồi có khi sẽ ăn luôn bên ngoài, có khi về nhà mới dùng bữa, nhưng cũng có khi, ví dụ những lúc ngay cả bà cũng bận, lại không muốn ăn bên ngoài, Đàm Xảo Vân sẽ dọn bữa cho cả bọn.

Bà cực kì phản cảm chuyện này, chỉ có thể bớt thời giờ đi theo, giám sát bọn họ. Nhưng khi ngồi trên xe nhìn bọn họ chơi đùa, vui như vậy, nhập tâm như vậy, một người lớn hai đứa con nít không hề có chút nào xa cách, bà sẽ cảm thấy, tựa như Chương Thần cũng là con trai của Dương Vĩ Bân. Suy nghĩ này khiến bà cực kì phẫn nộ.

Đúng vậy, bà không thể không thừa nhận, cho dù ngày hôm nay hai nhà là bạn tốt, cho dù chồng của bà là bạn thân cùng gây dựng sự nghiệp với Chương Kiến Quốc, cho dù con trai bà Dương Đông đặc biệt thích em Thần Thần, cho dù ở ngoài mặt xem quan hệ giữa bà và Đàm Xảo Vân tốt như vậy, bà cũng phải nói, đến tận bây giờ bà vẫn có cảm giác nguy cơ, bà nghĩ, Dương Vĩ Bân thích Đàm Xảo Vân.

Chỉ là, bà xuất hiện sớm hơn, người đàn ông này lại là người có trách nhiệm.

Bằng không, hắn là một người ngoại trừ công việc ra thì ngay cả số điện thoại của người khác còn lười nhớ, làm sao lại đối xử với Đàm Xảo Vân tốt như vậy?

Mầm mống một khi đã chôn xuống, đến thời điểm thích hợp sẽ mọc rễ nảy mầm lớn lên. Huống chi. hạt giống này từ trước khi cưới nhau cho đến bây giờ đã tích lũy đủ thời gian.

Bà đã từng cãi nhau với Dương Vĩ Bân, từng nói thẳng với hắn. Nhưng lời Dương Vĩ Bân nói với bà trước sau chỉ có, “Anh không yêu em thì sẽ không cưới em, anh không phải người chịu thỏa hiệp. Anh đối với cô ấy, chỉ là đền đáp thiện ý xuất phát từ năm đó cha cô ấy đối tốt với anh.”

Nhưng có ích lợi gì?

Chương Kiến Quốc yêu đương vụng trộm có con riêng lộ ra, Dương Vĩ Bân hai bên đều khó, cuối cùng chọn đứng về phía Đàm Xảo Vân mà chỉ trích anh em mình. Tình cảm giữa hai người từ từ rạn nứt. Sau đó không biết vì sao, cư nhiên lộ ra chuyện Chương Thần không phải con ruột Chương Kiến Quốc, Đàm Xảo Vân sớm đã vụng trộm cùng thanh mai trúc mã, Chương Kiến Quốc tức giận đến phát điên, nhưng Dương Vĩ Bân vẫn khăng khăng cho rằng Đàm Xảo Vân vô tội.

Thậm chí khi Chương Kiến Quốc đuổi Đàm Xảo Vân đi rồi, hắn còn nỗ lực đi tìm cô ta, cuối cùng không có kết quả, lại không thèm để ý công ty đang phát triển tốt đẹp, cố chấp muốn tách ra khỏi Chương Kiến Quốc mỗi người đi một ngả.

Trận rầm rộ này, trong mắt bà, đều đang đâm dao vào lòng bà.

Nếu thật không có tình cảm, làm sao có thể tận tâm với Đàm Xảo Vân đến thế? Nhưng mà dựa vào cái gì? Rõ ràng đây là người đàn ông bà yêu! Bà chán ghét Đàm Xảo Vân tận xương tủy, cũng hận luôn Dương Vĩ Bân toàn tâm toàn ý đối tốt với cô ta, vì chọc giận hắn, cũng vì phát tiết, người tình đầu tiên leo lên được, Chu Hải Quyên, trở thành bạn của bà —— khi đó trong giới bọn họ, không ai để ý tới Chu Hải Quyên.

Dương Vĩ Bân tức giận gần chết, nhưng cũng không thể làm gì được bà, chỉ đành cố gắng giải thích, Phí Tuyết lại nhẫn nhịn lần nữa, chỉ là trong nội tâm cảm thấy mình còn không tha thứ. Tâm tình ấy giằng co tận năm năm, năm năm này, Đại Dương Quốc Tế phát triển không ngừng, Đàm Xảo Vân an toàn biến mất, con trai bà rất biết tranh đua, bọn họ và Chương Kiến Quốc cũng từ mỗi tuần gặp mặt trở thành mỗi năm mới gặp. Tựa như hết thảy đều đang phát triển theo hướng tốt, Phí Tuyết nghĩ ít nhất là ảnh hưởng từ Đàm Xảo Vân đang càng ngày càng ít, đừng nói là Dương Vĩ Bân, chính là trong miệng Dương Đông, cũng đã không còn nghe thấy cái tên Thần Thần.

Bà nghĩ, mây đen có lẽ sắp tản hết, ánh mặt trời sẽ nhanh chóng chiếu khắp mọi nơi.

Nhưng vào lúc này, Dương Vĩ Bân ở công ty đột nhiên té xỉu. Cho đến bây giờ bà vẫn nhớ rõ tâm trạng mình khi đó, khủng hoảng, sợ hãi, không biết làm sao, còn tưởng phải chết theo cùng hắn. Nhưng bà không phải kiểu bà chủ gia đình như Đàm Xảo Vân, con trai của bà mới mười tám, có một số việc, bà buộc phải gánh lấy.

Vì thế bà gọi điện cho tâm phúc của Dương Vĩ Bân, hỏi hắn vì sao Dương Vĩ Bân lại té xỉu.

Người nọ ban đầu còn không đáp, cho dù Phí Tuyết đã lấy hết thủ đoạn ra uy hiếp dụ dỗ. Dương Vĩ Bân nằm trên giường nửa tháng, người kia liền cầm cự nửa tháng không nói, mãi cho đến khi Dương Vĩ Bân tỉnh lại, liệt nửa người, thậm chí nói cũng không ra tiếng, mỗi lần chỉ có thể nói mấy chữ bập bẹ, người đàn ông khỏe mạnh mới hơn bốn mươi, thoáng cái thành người tàn phế. Phí Tuyết nắm ống tay áo hắn mà khóc, vỗ ngực hỏi hắn, “Lão Dương là trụ cột của tôi, anh ấy biến thành thế này rồi, chủ dù sao cũng phải cho tôi biết lý do chứ, cho tôi biết đi mà.”

Người nọ bấy giờ mới mở miệng, nói ra điều Phí Tuyết hoàn toàn không ngờ, “Đàm Xảo Vân nửa tháng trước trở về Bắc Kinh, vú Liễu bảo mẫu Chương gia nhìn thấy cô ấy. Cũng thấy được Chương Thiên Hạnh và Chương Thiên Ái tông chết cổ. Vú Liễu nói cho sếp chuyện này.”

Khi đó Phí Tuyết vừa nghe chỉ cảm thấy miệng mình đắng ngắt, thân thể lung lay, suýt nữa té ngã trên đất. Bà hoàn toàn chẳng ngờ được, chồng mình nằm đó, lại bởi vì cái chết của Đàm Xảo Vân. Thật là chuyện đáng buồn cỡ nào.

Bà lảo đảo ra khỏi phòng bệnh, chẳng thèm đi xem Dương Vĩ Bân nữa, bà cảm thấy đau lòng, cũng cảm thấy trái tim nguội lạnh.

Sau đó, sau đó bà liền nghĩ thoáng, Dương Vĩ Bân có lỗi với bà, bà vì sao không thể tự tìm niềm vui cho mình?

Chỉ là bà vạn lần không ngờ, sẽ khiến Dương Đông xa rời khỏi mình. Nếu nói Dương Vĩ Bân là tình yêu của cả đời bà, như vậy, Dương Đông chính là thịt cắt xuống trên người bà, dù cho mẹ con hai người mâu thuẫn gắt gao đến đâu, bà cũng nghĩ, mình có nghĩa vụ giúp hắn sống tốt hơn, sống bình thản hơn chút. Mà không phải là kết hôn cùng một thằng đàn ông.

Đi Thụy Sĩ? Phí Tuyết tỉnh lại từ ký ức xa xưa, nghĩ tới dự định mà Dương Đông vừa nói với bà, liền nở nụ cười.

Hiển nhiên, bà sẽ không đồng ý.

Trước/112Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Quý Nữ Trùng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Vợ