Saved Font

Trước/23Sau

Quá Khứ Sẽ Qua

Chương 22 : Nước Mắt Hoa Đào…

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chuyến bay từ Hà Nội đến Hokkaido – Nhật Bản được đáp xuống sân bay Chitose (sân bay mới ở Chitose, sát phía nam của Sapporo.

Hokkaido được biết đến với mùa hè mát mẻ và mùa đông băng giá. Sở dĩ Mạnh Quân chọn nơi này vì đã có lần Hà Thư nhắc đến mùa hoa anh đào ở đây. Đẹp và quyến rũ. Hòn đảo Hokkaido nằm ở viễn bắc của Nhật Bản, sở hữu một kiểu khí hậu đặc biệt và đó chính là điều thu hút khách du lịch từ mọi nơi..

Mạnh Quân bước ra khỏi sân bay, trong lòng nó nôn nóng được gặp Hà Thư biết chừng nào. Nhưng biết cô ấy ở đâu mà tìm. Tất cả…đều phụ thuộc vào duyên số. Phải…Duyên số!

Nó nhanh chóng tìm một khách sạn. “Hotel Route-Inn Sapporo Ekimae Kitaguchi” là nơi nó sẽ ở.

Lâu lắm rồi nó không đứng từ trên cao như thế này nhìn xuống bên dưới. Mỗi khi như thế, lòng nó nhẹ bẫng, cảm giác khoan khoán và thanh thản. Gió ùa vào lồng ngực, mát rượi…Giá như Hà Thư bên cạnh nó lúc này…

“Hà Thư…Em đang ở đâu giữa cái đất nước rộng lớn và nhộn nhịp này…Anh phải tìm em nơi đâu?”

Nó lặng lẽ lấy bức thư của người yêu ra…Lướt nhẹ đôi mắt như tìm kiếm một cái gì đó…

“Gửi người em yêu nhất!

Có lẽ lúc này, anh và em mỗi người một nơi rồi anh nhỷ? Em đau lòng biết chừng nào khi đêm ấy…Cái đêm em đang chìm trong giấc ngủ với niềm hạnh phúc tột cùng vì cảm nhận được tình yêu nơi anh thì nhận được điện thoại của anh. Em nhẹ nhàng nhưng lại đón nhận một câu cộc lốc và đầy tức giận…Em biết, chắc chắn sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra. Lúc đó, em sợ lắm…Cái cảm giác mất mát lại như trở về. Em sợ mất anh một lần nữa…Và, đúng như thế.

Anh à, thực sự tình cảm của em dành cho anh không khiến anh tin em sao? Em đã từng nghĩ…Chúng mình sẽ không xa nhau nữa…Nhưng ngờ đâu, chuyện lại ra nông nỗi này. Anh có biết, em yêu anh nhiều như thế nào không? Thứ tình cảm ấy là vĩnh cửu. Biết bao đau đớn đã dằn vặt em suốt thời gian qua…Anh bỏ em một mình. Anh ra đi…Em mất anh…

Em đã quyết định sang Nhật Bản để tiếp tục học. Công ty của ba em đã được cứu. Và em biết đó là ai. Em mang ơn anh và gia đình anh suốt đời, nhưng còn tình yêu của em…anh có hiểu không? Tình yêu đã bao lần chìm trong nước mắt và tuyệt vọng…giờ đã theo mưa mà tan rồi, em còn ở lại nơi này làm gì nữa? Có lẽ quyết định sang Nhật học là đúng phải không anh? Em đi vì không còn ai níu giữ em lại…Ai cũng đã xa em rồi…Một cuộc sống mới bên đất khách quê người chắc sẽ rất khó khăn…Nhưng sẽ qua thôi…

Nếu một ngày nào đó,khi anh đã có sự nghiệp và vẫn còn yêu em…Hãy tìm em anh nhé. Vì em và tình yêu của em mãi dành cho anh…Dù có muộn màng…

Nhật Bản…Hoa anh đào…Em luôn chờ anh…

Sống tốt nhé người em yêu…

Em chưa bao giờ lừa dối anh…

Tin em nhé…

Hà Thư”

Hà Thư”

Nó cất bức thư rồi quệt ngang dòng nước mắt. Cảm giác hối hận lại dâng lên trong lòng nó…Giá như…giá như hồi ấy, nó không nông nổi như vậy…Thì giờ đây, Hà Thư và nó…đâu có phải xa nhau…Giá như nó tin cô ấy…Giá như nó biết tất cả chỉ là sự hiểu nhầm…Giá như thời gian có quay trở lại…

* * *

Khi mùa hè đến, Hokkaido giống như một biển hoa. Hoa nở đồng loạt và rực rỡ khắp nơi…Tháng năm, hoa anh đào bừng nở một màu tím nhạt bao phủ mặt đất như một tấm thảm khổng lồ trải dài mênh mông trên những triền núi ngút tầm mắt, tạo nên một vẻ đẹp kì thú và choáng ngợp…Đối với người Nhật Bản, hoa anh đào không chỉ tượng trưng cho vẻ đẹp thanh à còn là nỗi buồn về sự ngắn ngủi, phù dung và tính khiêm nhường, nhẫn nhịn…

Mạnh Quân buông bước chân xuống làn cỏ xanh mát ngập cánh hoa đào màu tím nhạt…Đã là ngày thứ hai, nó lang thang dưới bóng anh đào như thế này.Nó chỉ còn 8 ngày… Gió thổi, mùi hương ập vào mũi và cổ họng…Nó nhớ Hà Thư…Nếu say 8 ngày nữa, hoa anh đào sẽ không còn mãn khai ( thời kì nở rộ)…thì có lẽ phải năm sau, nó mới có thể tìm được người con gái mình yêu giữa đất trời rộng lớn này…

“Em đang nơi đâu…Anh vẫn cảm nhận được mùi hương của em nơi đây…Nhưng Hà Thư ơi…Em đang nơi đâu???”

* * *

Người Nhật xem hoa đào là quốc hoa. Vào mùa xuân, hoa đào nở rộ từ nam lên bắc. Vẽ đẹp mỹ miều của hoa đào đã làm cho tất cả mọi người tạm bỏ đi tính tình khép kín của mình mà hoà mình với thiên nhiên để vui chơi, đùa giỡn dưới những cội đào đầy hoa ở các công viên trong lễ hội xem hoa đào gọi là hanami…Nơi đây, họ quây quần, sum họp bên nhau…

Mạnh Quân hòa lẫn vào dòng người đông đúc. Có lẽ ai cũng hạnh phúc trong buổi tiệc Ohanami này ( buổi tiệc ngắm hoa)…Nhưng sao lòng nó không thể vui được…Thời kì mãn khai của hoa sắp hết. Nó thở dài buồn bã…Chẳng nhẽ, nó và cô ấy hữu duyên nhưng vô phận? Hay tại vì ông trời trừng phạt nó vì đã bồng bột, nông nổi mà đánh mất đi tình yêu thực sự của chính bản thân???

Giữa biển người nơi đây, có ai biết người con gái nó đang kiếm tìm hiện nơi nào…Có ai làm ơn chỉ giúp nó rằng cô gái bé nhỏ kia đang ở đâu?

Nó cất tiếng hát…Hát giữa những cánh anh đào đang quyến luyến trên vai…Một bài hát dịch từ tiếng nhật, nó cũng chẳng còn nhớ đó là bài gì nữa…Chỉ nhớ…Đã có lần…ai đó hát…

“ Dù tiếng yêu vẫn còn mà người sẽ không trở về.

Lòng thầm mong lần này thôi để trái tim anh sẽ không còn vỡ tan.

Nhìn cánh hoa anh đào rụng rời trước cơn gió tàn.

Rồi ngày mai lại hồng tươi hòa mình trong ánh nắng ban mai.

Tiếng mưa hè vẫn rơi nhịp nhàng câu hát đong đầy nỗi niềm hòa trong nước mắt cho người đã xa, xa mãi.

Tiếng mưa hè vẫn rơi nhịp nhàng câu hát đong đầy nỗi niềm hòa trong nước mắt cho người đã xa, xa mãi.

Những kỷ niệm đã qua như gợi lên ức ký buồn trong mùa thu với lá vàng câu chuyện xưa vẫn nhớ.

Những nỗi buồn vẫn về đây với anh.

Dù cho những dấu yêu không còn, trong lòng anh vẫn tin.

Trái tim anh diệu kỳ như thế luôn giành sức sống cho đời

Mà cuộc sống sẽ chẳng thể nào hay biết tới.”

Có ai đó…ngâm nga theo bài hát…Thoáng đâu đây…Mùi hương…Thoáng đâu đây…giọng hát…

“ Dù tiếng yêu vẫn còn, dù tình đã trao hết lời.

Lòng thầm mong lần này thôi để trái tim em sẽ không còn vỡ tan.

Nhìn cánh hoa anh đào rụng rời trước cơn gió tàn.

Rồi ngày mai lại hồng tươi hòa mình trong ánh nắng ban mai.

Hết đông rồi đến xuân.

Hè về thu tới trong lòng chán chường qua bao năm tháng mong người đã xa, xa mãi.

Hỡi vai gầy, xin nhẹ đi nỗi đau.

Vì quá khứ sẽ quên trong đời, xin đừng lưu luyến chi.

Những phút giây thần tiên xa xôi chưa từng trông thấy trong đời nhẹ nhàng đến bên người vào những đêm trống vắng...

Những phút giây thần tiên xa xôi chưa từng trông thấy trong đời nhẹ nhàng đến bên người vào những đêm trống vắng...

Và nỗi đau kéo về, và em sẽ không yếu mềm.

Và rồi đây, gần lại nhau, đến với anh như chính em thầm ước mơ.

Mình cách xa để rồi một ngày sẽ quay trở về.”

“Bài hát ấy…cô gái hoa anh đào…em đang ở đâu…Phải chăng em đã trông thấy tôi…Phải chăng…em đã rất gần tôi…”

Những cánh anh đào vẫn vờn nhẹ trong gió, hương thơm nhẹ dịu khiến lòng kẻ ngắm hoa xao xuyến…Chợt tan biến! Tan biến đi cái giọng hát thân thương ấy…tan biến đi mùi hương quen thuộc ấy…Ôi! Nó muốn khóc giữa những cánh anh đào này…

“Anh đào ơi…Hãy mang cô ấy về với tôi…Làm ơn…”

Hoa anh đào vẫn ngơ ngác…Vẫn nhẹ nhàng đùa nghịch với gió và nắng…Vẫn mặc kệ nước mắt…

* * *

“Truyền thuyết kể rằng, khi xưa ở xứ sở Phù Tang này vẫn chưa có hoa anh đào như ngày nay. Tại một ngôi làng xinh đẹp ven ngọn núi Phú sĩ hùng vĩ, có một chàng trai khôi ngô tuấn tú, dũng cảm khác thường. Năm chàng mới tròn một tuổi, có một đạo sĩ phiêu bạt ghé qua nhà, nhìn cậu bé, mỉm cười đặt vào tay người cha thanh sắt đen bóng rồi lặng lẽ ra đi. Lúc đấy đang mùa đông tuyết rơi tầm tã vị đạo sĩ đi khuất trong mưa tuyết rồi mà người cha vẫn thẫn thờ nhìn trông theo.Khi người cha qua đời, người vợ trẻ ở vậy nuôi con. Thanh sắt đen bóng được giao lại cho chàng trai năm cậu tròn 14 tuổi . Chàng trai xin thụ giáo một võ sĩ đạo lừng danh. Thời gian thấm thoát thoi đưa. Ở tuổi 18 thanh xuân tràn trề sức sống, tay kiếm của chàng khiến những samurai kiêu hùng nhất cũng phải e dè. Chàng đã tự mình rèn thanh sắt đen năm xưa thành một thanh kiếm sáng ngời đầy uy lực. Nhưng chàng ta muốn kiếm báu phải thực sự được tắm mình trong máu.

Chàng người mẹ và người thầy của chàng đã khuất núi. Cô gái duy nhất của vị võ sư lừng danh năm xưa là người thân yêu còn lại duy nhất của chàng. Mỗi ngày khi nắng đã tàn lụi trên phú sĩ sơn, đêm đã tràn ngập trên xóm núi, cô gái lại buồn bã nhìn chàng ngồi bất động, trầm tư bên bếp lửa. Chàng không còn cười nữa, mắt chàng lạnh như tuyết, chàng ôm thanh kiếm mà ước mơ ngày nó được tắm mình trong máu để trở thành bảo kiếm vô địch thiên hạ. Cô gái hỏi chàng rằng: nếu thanh kiếm không được tắm mình trong máu để ngập trong khí thiêng thì anh sẽ mãi mãi buồn đau? Chàng trai nhìn vào bếp lửa, ôm thanh kiếm vào lòng. Với chàng, thanh kiếm là tất cả, là sự nghiệp, là cuộc sống…Làm sao chàng có thể coi mình là một võ sĩ đạo chân chính khi thanh kiếm chưa từng được no máu. Cô gái mỉm cười đau đớn, cầm thanh kiếm đen bóng sắc lạnh lên rồi đột ngột đâm thẳng vào tim. Máu cô trào ra ướt đẫm tấm thân mảnh dẻ của nàng, nhuộm hồng chiếc kimono trắng nõn, trinh bạch. chàng trai hốt hoảng rú lên kinh hoàng, vươn tay rút phăng thanh kiếm khỏi lồng ngực cô gái. Dưới ánh lửa bập bùng, thanh kiếm ngời sắc xanh rực rỡ, hào quang loé lên lộng lẫy lạ thường: nó đã được no mình trong máu.

Nhưng từ đó ,chàng trai hoàn toàn cô độc . Không samurai nào thèm kết bạn với anh. Họ nhìn sang chỗ khác khi đối mặt trên con đường hẹp. Họ rời khỏi quán trà khi anh bước vào. Họ từ chối khi anh thách đấu ...cho đến một hôm, một buổi chiều mùa đông, khi những bông tuyết đầu mùa vừa rơi, chàng trai ôm thanh kiếm đến bên mộ cô gái. Chàng thì thầm : "Tha lỗi cho anh, anh đã hiểu ra rồi..."chàng bình thản cắm sâu mũi kiếm vào bụng rạch một đường mạnh mẽ và rút kiếm ra phủ gục bên cạnh mộ. Thanh bảo kiếm cắm sâu vào mộ đất....tuyết không ngừng rơi....đến sáng, tuyết đã ôm trọn chàng trai và ngôi mộ vào vòng tay của mình. Chỉ còn lại một cây hoa lạ, mơn mởn vươn lên tươi cười, hồng thắm . Không ai biết hoa hoá thân từ thanh kiếm ấy nên người ta đặt tên hoa là Anh đào. Hoa anh đào có nhiều loại mọc được ở nhiều nơi. Nhưng không nơi đâu đẹp bằng hoa được ươm mầm và trổ bông ở vùng Phú Sĩ”

Mạnh Quân yên lặng nghe một người đàn ông Việt Kiều kể cho hai đứa con của mình về truyền thuyết Hoa Anh Đào.Nó khẽ thở dài…Phải chăng số phận của cô gái trong truyền thuyết được sắp đặt là như thế? Cô chấp nhận hi sinh để làm thay đổi cái ý nghĩ đáng sợ trong chàng trai? Và cái được gọi là “võ sĩ đạo chân chính” đã khiến chàng trai phải trả giá quá đắt? Cũng như nó. Bồng bột, ích kỉ…cũng đã khiến người con gái nó yêu thương nhất phải rời xa… Chàng trai trong truyền thuyết dù có muốn hối hận đi chăng nữa, cũng đã muộn…Còn nó? Liệu đã quá muộn chưa? Khi nó nghe và cảm nhận được Hà Thư luôn rất gần, nhưng nó không tài nào nhìn thấy…Nó sợ…

Trước/23Sau

Theo Dõi Bình Luận