Saved Font

Trước/812Sau

Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 19: Người đắc tội ta, sống không bằng chết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trung tá kéo ra ghế dựa đối diện Hoắc Vi Vũ, cung kính đứng ở một bên.

Cố Cảo Đình ngồi xuống dưới, dựa vào ghế.

Một đôi mắt rét lạnh đen nhánh như mực mãnh liệt khóa cô, phảng phất đến từ địa ngục lạnh lẽo.

Hoắc Vi Vũ khẩn trương tim đập nhanh hơn.

Anh ở đây, cô trốn không thoát.

Anh hiện tại rất giống mãnh thú sắp thức tỉnh, tùy thời đem cô nuốt vào trong bụng.

Hoắc Vi Vũ mạnh mẽ trấn định xuống, nâng cằm lên, ngồi vào vị trí, cầm ly rượu vang đỏ, lắc lắc, nói: “Nghe nói tư lệnh làm việc mạnh mẽ vang dội, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Cố Cảo Đình gợi lên khóe miệng, trong mắt lại không có nửa điểm ý cười, “cô nghe nói chỉ có nhiêu đó sao? Ví dụ như, giống như Satan thị huyết tàn nhẫn, tính toán chi li, có thù tất báo, người đắc tội ta, chắc chắn sống không bằng chết……”

Hoắc Vi Vũ đem cái chén để ở trên bàn, ầm một tiếng, cắt đứt lời của anh.

Cùng Cố Cảo Đình đấu tâm lý, tuyệt đối là bảo hổ lột da, cô không phải đối thủ.

“Anh muốn thế nào?” Hoắc Vi Vũ hỏi trắng ra.

Cố Cảo Đình liếc cô một cái nhìn bò bít tết ở giữa bàn, “đút tôi.”

Hoắc Vi Vũ hồ nghi nhìn anh, “Nếu tôi không đút?”

“Cô có nghe nói tôi nuôi một đàn sói, đó là sự thật.” Cố Cảo Đình hung ác nham hiểm nhìn lại cô.

Hoắc Vi Vũ minh bạch, nắm lên dao nĩa, nhanh chóng cắt bò bít tết, lấy một cục, dùng sức xiên xuống, biểu đạt chính mình không vui, đưa tới trước mặt anh.

Cố Cảo Đình không có ăn, lạnh buốt nhìn cô, châm chọc nói: “Hoắc Vi Vũ, cô sẽ không hầu hạ đàn ông sao?”

Hoắc Vi Vũ gợi lên khóe môi quyến rũ, “Tức cười, tôi chỉ làm cho đàn ông phải hầu hạ tôi.”

Cố Cảo Đình trong mắt xẹt qua một tia sáng, cắn thịt bò, tay lớn đè ót cô, đem thịt bò đút đến trong miệng cô.

Hoắc Vi Vũ cả kinh, chính là mới vừa cắn thịt bò, anh liền hôn lên môi cô, đầu lưỡi ở trong miệng cô cường thế giảo hợp.

Cô ngay cả không khí cũng không hô hấp được, chung quanh thân thể đều là mùi của anh, cô muốn tránh ra, lại tránh không thoát được, anh ngược lại càng hung mãnh mà đem đầu lưỡi cô ở trong miệng hút.

Hút đầu lưỡi đến chết lặng, mùi máu tươi ở trong miệng lan tràn.

Anh lúc này mới buông cô ra, đôi mắt phẫn nộ liếc hướng cô, cười lạnh một tiếng, đứng lên, đối với trung tá phân phó nói: “Đem cô ấy trói về đi, ném vào rừng thông âm u, trong vòng 3 ngày để cô tự sinh tự diệt.”

“Um, cấp cho hai gói băng, tôi hai ngày này hẳn là mau tới.” Hoắc Vi Vũ lười biếng xoay nĩa trên tay nói.

Cố Cảo Đình cười nhạo một tiếng, đôi tay chống ở trên bàn, khuôn mặt tuấn tú áp bách tính tới gần cô, “cô nhắc nhở tôi, cô hiện tại là ở thời kỳ an toàn sao?”

Hoắc Vi Vũ: “……”

Cô lại vác đá nện chân mình.

Cố Cảo Đình ý tứ lợi hại, toàn bộ dung nhan tỏa sáng rạng ngời, mê hoặc vạn phần, nửa thật nửa giả nói: “Hầu hạ tốt, có lẽ, tôi suy xét một chút, cho cô không cần đi rừng thông âm u.”.

“Tôi yêu thiên nhiên, rừng thông âm u, nghe tới rất làm người hứng thú.” Hoắc Vi Vũ mỉm cười trả lời.

Cố Cảo Đình sắc mặt sa sầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm cô, nắm cằm cô, “Vậy cô hẳn là bảo dưỡng rừng rậm rất tốt, tôi cũng muốn được thưởng thức, khe nhỏ không nước, ấp ủ không ra tự nhiên! trung tá Thượng, mang cô đi phòng tôi.”

Hoắc Vi Vũ ý thức được câu anh nói kia là có ý tứ gì, mặt lập tức căng đến đỏ bừng.

Trước kia không hiểu biết, tiếp xúc vài lần ngắn ngủi, cô cảm thấy, Cố Cảo Đình trong tưởng tượng của cô thực không giống nhau.

Anh kiềm chặt như vậy, ba vị hôn thê của anh là chết ở trên giường anh hay sao?

Trước/812Sau

Theo Dõi Bình Luận