Saved Font

Trước/103Sau

Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm

Chương 37

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hắn vừa mới biểu đạt, còn chưa đủ rõ ràng sao? Rốt cuộc là cô không rõ, hay là không tiếp thu?

Nhất định là không muốn tiếp thu!

"Lên xe."

"Tôi còn có việc, tôi đi trước!"

Lục Dĩ Thừa kéo tay cô, đem cô túm lên xe.

"Anh làm cái gì? Tôi muốn xuống xe!"

"Nếu em có thể làm ông nội vui vẻ, có lẽ, tôi sẽ suy xét buông tha cho em!"

"Anh có ý gì?"

"Giải trừ hôn ước."

Tim Cố Nhất Nặc bởi vì bốn chữ này mà phập phồng gợn sóng, hắn thế nhưng đồng ý giải trừ hôn ước? Cô muốn hỏi cho rõ ràng hơn một chút, nhưng mà lúc này biểu tình của hắn lạnh như băng sương, theo như trong trí nhớ của cô, giống nhau như đúc. Cho dù là cô hỏi, cũng không nhất định là hắn sẽ trả lời cô.

Lục Dĩ Thừa một đường lái xe về Lục gia, vứt chìa khóa xuống, liền trực tiếp đi lên lầu.

Lục lão gia nhìn thằng cháu nhà mình nổi giận đùng đùng, lại liếc mắt một cái nhìn thấy Cố Nhất Nặc giống như cái túi trút giận, nhịn không được suy đoán: hai cái đứa này, có phải là cãi nhau rồi hay không?

"Ông nội." Cố Nhất Nặc gọi một tiếng.

"Nào, lại đây, nói cho ông nghe có phải Dĩ Thừa khi dễ con hay không?"

"Không có." Cố Nhất Nặc lập tức lắc đầu.

"Hai đứa đã ăn cơm rồi sao?"

"Con ăn rồi." Cố Nhất Nặc gật đầu, nhưng mà Lục Dĩ Thừa đã ăn hay chưa, cô không biết.

"Tôn tẩu, muộn như thế, mang Nhất Nặc đi nghỉ ngơi trước đi."

Lục lão gia quay sang cho Tôn tẩu một cái ánh mắt, Tôn tẩu lập tức hiểu ý, đi tới chỗ Cố Nhất Nặc, "Nhất Nặc tiểu thư, đi nghỉ ngơi đi."

"Ông nội, ngủ ngon."

Cố Nhất Nặc đi theo Tôn tẩu lên lầu, thấy Tôn tẩu lại mang cô tới phòng Lục Dĩ Thừa, lập tức dừng chân.

"Tôn tẩu, Lục Dĩ Thừa đã trở về rồi, tôi ở phòng dành cho khách."

"Nhất Nặc tiểu thư, tôi vì cô mà chuẩn bị quần áo tắm rửa, vật dụng đều để ở phòng ngủ chính." Tôn tẩu chột dạ nói.

"Tôn tẩu, cô có thể thay tôi lấy ra được không?"

"Cái này...... Đại thiếu gia lúc này đang ở trong phòng, tôi đi vào e là không tiện cho lắm, Nhất Nặc tiểu thư, chính cô đi lấy quần áo ra đi." Tôn tẩu thoái thác.

Cố Nhất Nặc không còn cách nào, chỉ có thể đẩy cửa ra, đi vào.

Trong phòng không có người, cửa toilet đang đóng, có tiếng nước truyền ra, lúc này hẳn là hắn đang tắm rửa. Cố Nhất Nặc bay nhanh đến tủ để đồ, tìm quần áo của mình. Chờ đến lúc cô ôm quần áo chạy đến trước cửa, lại đột nhiên phát hiện, cửa phòng làm thế nào cũng mở không ra!

Nghe được tiếng đẩy cửa, bả vai Tôn tẩu đột nhiên run lên, loại chuyện này, chính là lần đầu tiên cô ấy làm, thật sự trong lòng rất hoảng loạn.

"Tôn tẩu, cô mở cửa ra đi!"

Tôn tẩu rút chìa khóa ra, chắp tay trước ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhất Nặc tiểu thư cùng đại thiếu gia vốn dĩ chính là muốn kết hôn, đem bọn họ nhốt lại với nhau là chuyện tốt, không thất đức, một chút cũng không thất đức."

Cố Nhất Nặc thử vài cái, đều mở không ra, cô lập tức hiểu ra, nhất định là Tôn tẩu giữ cửa từ bên ngoài rồi khóa lại!

Chẳng lẽ, đây là ý của ông nội?

"Tôn tẩu, cô còn ở ngoài sao?"

"Nhất Nặc tiểu thư, nghỉ ngơi sớm một chút đi, tôi cũng đi ngủ, sáng mai, tôi tới mở cửa cho hai người." Tôn tẩu nói xong, dường như là chạy trốn xuống dưới lầu.

Quả nhiên là ý của ông nội! Cố Nhất Nặc ôm quần áo, đứng ở trước cửa, trong lòng nói không nên lời là có cảm giác gì, Lục Dĩ Thừa nhất định là có chìa khoá dự phòng có thể mở cửa.

Lục Dĩ Thừa từ toilet đi ra, bên hông quấn một chiếc khăn tắm, nửa người trên để trần, làn da rắn rỏi mang theo một tầng bọt nước trong suốt, dáng người cao lớn, cơ bắp cân xứng, cả người toả ra một mùi hương nam tính.

Nhìn đến Cố Nhất Nặc đứng ở cửa, biểu cảm lạnh lùng cũng ôn hòa đi vài phần.

Cố Nhất Nặc nghe thấy tiếng động, quay người lại nhìn thấy Lục Dĩ Thừa nửa người trần trụi như vậy, cô lập tức xoay người sang chỗ khác, chẳng sợ cũng chỉ là liếc mắt một cái, cô đều cảm thấy gương mặt mình một trận nóng đỏ bừng bừng.

"Tôi vào lấy quần áo, cửa bị khoá rồi, mở không ra." Cô đưa lưng về phía hắn, thân mình nho nhỏ cơ hồ dán lên trên cửa.

Lục Dĩ Thừa cất bước đi tới, nắm khoá cửa vặn một chút, không mở ra được.

Thân mình Cố Nhất Nặc co rút sang một bên, "Chỗ của anh, có chìa khóa dự phòng hay không?"

Lục Dĩ Thừa đã đoán được, phát sinh chuyện gì, nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, hắn xoay người đi đến một bên sofa, thích ý ngồi xuống, rót một ly rượu vang đỏ.

Cố Nhất Nặc hận không thể rúc cả người vào trong tường.

Thế nhưng hắn còn ở đây uống rượu, rốt cuộc là có chìa khóa dự phòng hay không đây!

"Ngăn kéo, em tìm thử xem."

Cố Nhất Nặc bay nhanh đến trước một bên ngăn tủ, kéo ngăn kéo ra tìm kiếm, quả nhiên ở trong một cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo, tìm được một chùm chìa khóa, cô nhanh chân chạy tới trước cửa.

Lục Dĩ Thừa nhìn bộ dáng cô vội vàng, lắc lắc chất lỏng đỏ tươi trong ly, khóe môi khẽ nhếch lên.

Cố Nhất Nặc liền thử ba chiếc chìa khóa, cũng chưa thể mở được cửa ra, liền còn dư lại hai chiếc, cô đem hy vọng đều ký gửi vào hai chiếc chìa khóa này, chính là tới lúc cô thử xong, cũng chẳng thể mở được cửa ra.

Cô xoay người, nhìn Lục Dĩ Thừa, "Không phải mấy cái này, mở không ra!"

"Không phải sao?" Lục Dĩ Thừa hỏi lại, rồi mới buông một câu nhẹ tênh như gió thổi mây bay: "Hẳn là ở chỗ ông nội rồi."

Cố Nhất Nặc nắm chặt chìa khóa trong tay, tâm tình có chút uể oải, cô vốn dĩ cho rằng, lập tức liền có thể rời khỏi chỗ này.

"Nếu như ông nội đã đem em nhốt vào đây, vậy thì ở chỗ này ngủ đi."

"Vậy còn anh?" Cố Nhất Nặc hỏi lại.

"Một cái giường lớn như thế, cũng không đến mức, không chứa thêm được một người như em."

Cố Nhất Nặc thế nhưng không có cách nào phản bác. Nhưng mà cùng hắn ngủ trên một cái giường......

"Em sẽ không cho rằng, tôi sẽ làm gì em chứ? Cố Nhất Nặc, tôi không thích dùng sức mạnh! Trừ phi, em tự nguyện."

Cố Nhất Nặc đứng ở cửa rối rắm thật lâu, Lục Dĩ Thừa bên kia, một ly rượu vang cũng đã uống xong rồi, nhìn ánh mắt hắn không chút nào để ý, cô nhẹ nhàng hoạt động thân thể, đi đến toilet.

Nửa giờ sau, cô từ toilet đi ra, phát hiện Lục Dĩ Thừa đã nằm ở trên giường, chỉ chiếm một phần.

Đèn ngủ trên đầu giường hơi tối, toả ra ánh sáng mềm mại, hắn nhắm hai mắt, hình như là đã ngủ rồi.

Cô nhẹ nhàng đi đến mép giường, cố gắng để không phát ra tiếng động. Chậm rãi sờ soạng một góc giường, chui vào trong ổ chăn, kéo chăn đem bản thân rúc đến một góc giường.

Kiếp trước, sau khi cô kết hôn với hắn, cũng chưa từng chung chăn gối giống như bây giờ. Trong lòng cô không thể nói rõ được đến tột cùng là có cảm giác gì.

Trước đó hắn đã nói, giải trừ hôn ước, rốt cuộc có phải là thật hay không? Ngoại trừ hắn nói, làm cho ông nội vui vẻ, còn có điều kiện gì khác hay không? Vấn đề này cứ không ngừng xoay quanh ở trong đầu cô.

Đêm đã khuya, cô lại không có một chút buồn ngủ nào.

Lục Dĩ Thừa mở hai tròng mắt, đột nhiên xoay người, đem Cố Nhất Nặc đang rúc thành một đoàn, ôm vào trong ngực.

"A!" Cố Nhất Nặc hoảng sợ, ở trong lòng ngực hắn kịch liệt giãy giụa.

"Cố Nhất Nặc, em muốn làm tôi tức giận sao?"

Cô lập tức ngừng lại, ngay cả hô hấp cũng đều nhẹ đi vài phần, cô có thể cảm giác được nhịp tim của mình, đã đập nhanh hơn mức bình thường mà cơ thể có thể chịu được!

"Em nằm trên giường tôi, chẳng lẽ thật sự đối với tôi, không có tâm tư gì khác sao?" Hắn dán ở bên tai cô nhẹ giọng hỏi.

"Không, không có, một chút đều không có." Cô lập tức phủ nhận.

"Em xoay người qua đây, nhìn vào mắt tôi, nói lại cho tôi một lần, nếu em thật sự không có ý nghĩ gì khác với tôi, tôi liền buông em ra."

Cố Nhất Nặc cắn môi dưới, nhắm chặt hai mắt, chậm rãi từ trong lòng ngực hắn xoay người lại.

"A! Lục Dĩ Thừa, anh không có mặc quần áo!"

---###

Lục Dĩ Thừa: Mọi người đều thấy đấy, là Tiểu Nặc tự nguyện leo lên giường tôi.

Lảm nhảm: Bỏ phiếu bỏ phiếu.

Mọi người muốn Thừa ca gọi Nặc tỷ là Tiểu Nặc hay là Nặc Nặc đây?

Trước/103Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian